Cục Cưng tức giận bất bình từ vị trí ghế lái phụ quay đầu, lông mày bị cô nhăn lợi hại, “Chỉ là đi gặp ông ngoại, không phải đi gặp thủ lĩnh quân địch, huống chi hai nước giao phong không chém sứ, hai người chắc sẽ không chết đâu!”
Vinh Ninh và An Bảo Bối bị Cục Cưng nói mặt đỏ, đứa bé này thật sự là... Tuyệt không đáng yêu! Căn bản là không hiểu được giữa người lớn với nhau ái muội!
“Thiệt là...” Cục Cưng oán hận ngồi thẳng thân thể, “Những người lớn đừng lúc nào cũng đem chuyện đều ngăn ở trên người của mình, con cũng sẽ giúp, cho nên thu hồi bộ dạng của hai người ra chiến trường đi!”
“Con, đứa nhỏ này...” An Bảo Bối lại bắt đầu tận tình khuyên bảo giáo dục, Cục Cưng một bộ dạng người bị rút sạch tất cả lực khí.
“A...” Cục Cưng nhìn xem mui xe, “Quả nhiên phụ nữ thời gian dài không tiếp xúc đàn ông mà nói, hết sức dễ dàng lớn tuổi liền trước thời gian thời mãn kinh a...”
Đều nhanh đến mười hai giờ, Trác Văn Dương không có trở về, An Bảo Bối cũng chưa có trở về, An Bảo Bối thật vất vả trở lại, Vinh Ninh kia người ngu ngốc người thế nhưng đã ở?! Trác Nhất Phong cảm giác huyệt Thái dương của mình bị xuất hiện Vinh Ninh thình thịch nhảy không ngừng, lạnh băng nói, “Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Ba...”
An Bảo Bối mới vừa mở miệng, Vinh Ninh giấu cô đến phía sau của mình, sống lưng Vinh Ninh thẳng tắp, “Việc này đổ thừa con, là con không có thông báo liền đến, cho nên... Ba vợ, nhờ ba không nên trách tội đến trên đầu Bảo Bối.”
“Ai là ba vợ của cậu!” Nhìn cái kia chà xát tối thượng huyết áp, hết sức hiển nhiên đều là bị Vinh Ninh làm hại.
“Mặc kệ ngài là thừa nhận hay là không thừa nhận, con đời này, không phải An Bảo Bối không cưới.”
“A hừ!: “ tiểu tử này đến là ngạnh khí hết sức... Bất quá một loại khác khó nghe thuyết pháp chính là vô lại, không biết xấu hổ, đã nói qua bao nhiêu lần, đánh chết ông, ông cũng không muốn gặp lại Vinh Ninh một lần, kết quả người này thế nhưng hơn nửa đêm chạy đến trước mặt của ông giận ông.
“Con thật hết sức yêu An Bảo Bối, hôm nay con đi vào nơi này, liền là muốn mời ba vợ đại nhân thành toàn chúng con, để cho con cùng bảo bối kết hôn!” Vinh Ninh giọng nói đã bị anh phóng vô cùng thấp kém, nhưng cùng An Bảo Bối sít sao đan xen mười ngón tay lại không che giấu được quyết tâm của anh.
Trác Nhất Phong âm thầm nhìn thoáng qua, lại nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới anh.
Thực chưa thấy qua Vinh Ninh người này, rõ ràng là cái đại thiếu gia, thế nhưng lúc nào cũng ở trước mặt của ông bày làm ra một bộ trạng thái thấp kém, làm hại ông... Nếu là mắng Vinh Ninh nữa hoặc là đối với thân thể của anh ta ra tay, liền ngay cả lương tâm cũng sẽ phải chịu khiển trách.
Gặp Trác Nhất Phong không nói lời nào, An Bảo Bối cho mình dũng khí, trực tiếp quỳ trên mặt đất, không riêng gì Trác Nhất Phong, thậm chí ngay cả Vinh Ninh và Cục Cưng cũng đều bị hành động của An Bảo Bối sợ hết hồn, hơn nửa đêm, cô đây là đang nháo gì? Căn bản cũng không có sớm thông báo a.
“Bảo bối... Con...”
“Ba ba.” An Bảo Bối trầm giọng âm, “Con đã nói rồi, người đàn ông này là con yêu, cho nên con sẽ không rời khỏi anh ấy, cũng sẽ không buông tha cho anh ấy, con đối với tình cảm của anh ấy là yêu, là muốn cùng anh ấy kết hôn qua cả đời.”
“Bảo bối...” Trác Nhất Phong nhìn An Bảo Bối nửa ngày không nói ra lời, còn là... Cô vẫn còn thích anh ta, muốn cùng với Vinh Ninh, giống như bất kể ngăn cản thế nào cũng không ngăn cản được.