Để điện thoại di động xuống, Trác Văn Dương nhìn khoảng không trước mắt mà thở dài. Quanh đi quẩn lại, tan tan hợp hợp, cũng không biết đến khi nào mới trở lại được như lúc ban đầu.
Vinh Ninh cắt thịt bò vừa xong, cục cưng cũng vừa vặn từ phòng vệ sinh ra tới, bé phát hiện cô gái kia không có ở đó, di động vẫn đang cầm trong tay, bé nghĩ không lẽ cô gái kia cũng đi vệ sinh giống như mình??
Ngồi trở lại vị trí của mình, vụng trộm để lại điện thoại chỗ cũ của Lê Á Văn ngồi lúc đầu.
"Cha, dì kia đi đâu rồi?"
"Đã đi về rồi." Vinh Ninh không quan tâm lắm trả lời, thuận tiện cắt hết miếng thịt bò trên đĩa rồi để trước mặt cho cục cưng, gương mặt ôn nhu nói, "Cha cắt xong rồi, cục cưng ăn đi."
"Dạ..." Cục cưng cầm lấy nĩa xiêng một miếng thịt đưa vào trong miệng nhỏ nhai nhai, quơ quơ chiếc nĩa trong tay, " Theo như cục cưng thấy, là cha đang bỏ chạy nha?"
Hắn bỏ chạy???
Hắn chỉ là tùy tiện bịa chút chuyện, mà Lê Á Văn chưa đánh đã khai.
"Cục cưng mau ăn cơm, không cần cứ nhắc đến người phụ nữa kia." Vinh Ninh nói sang chuyện khác, hắn không muốn bởi cái tên Lê Á Văn này xuất hiện làm ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn lúc ăn cơm, loại phụ nữ đó hắn chỉ cần nhìn một lần là đủ rồi, không cần phải nhắc lại, nếu tiếp tục hắn sợ sẽ trực tiếp muốn nôn, " Cục cưng không thích người có chết cũng không chịu thừa nhận." Cục cưng vẫn tiếp tục nói, nhớ tới Lê Á Văn phản ứng sau khi bị bé vạch trần, bé nhíu mày chán ghét, " Ở nước ngoài, chỉnh hình là chuyện hết sức bình thường, cô ta thật sự đã chỉnh hình sai chỗ, cục cưng cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở, huống chi thứ cô ấy dùng còn là hàng kém chất lượng, chất đó rất dễ gây ung thư nha." Vinh Ninh nghe cục cưng cao hứng lý luận, người bình thường rất khó có thể nhìn ra người khác có làm phẫu thuật chỉnh hình hay không, huống chi là chỉ cần nhìn làn da bên ngoài. Tự như cục cưng nhìn thấy được sự suy nghĩ trong mắt Vinh Ninh, cục cưng vừa thong thả nhai thịt bò vừa cười cười nói, " Cha, cục cưng đã nhìn thấy cái đó nhiều lần rồi, những thứ mà cha thấy được cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi." Cái mà cục cưng am hiểu nhất là nhìn suy nghĩ của người khác, cùng với các loại phần mềm ứng dụng máy tính....
Bằng không, như thế nào bé có thể xâm nhập vào nội bộ của tập đoàn Đế Không để xem xét, tìm hiểu toàn bộ hồ sơ bí mật của Vinh Ninh?
Vinh Ninh ngồi trầm mặc một lúc, thả dao nĩa đang cầm trong tay ra, hắn phát hiện cục cưng hết lần này đến lần khác làm cho hắn ngạc nhiên.
Có lúc bé chỉ biết khóc rống, thậm chí còn mang mối thù dai của trẻ con , trong chốc lát lại như một đứa trẻ cái gì cũng đều am hiểu.
Cũng là, hiểu biết của hắn đối với cục cưng thật sự còn quá ít, ít đến nỗi hắn chỉ biết bé chỉ có một chút năng lực.
"Cục cưng, kì thật cha vẫn còn một chút không hiểu." Khuôn mặt Vinh Ninh trở nên nghiêm túc.
"Cha không hiểu chuyện gì?"
" Con làm sao có thể tìm được cha? Chỉ có một mình con tìm, cha cũng không thấy con liên lạc với mẹ con, chẵng lẽ mẹ con đối với con không tốt? Hay là....Con tự đi tìm cha, cũng không nói cho mẹ con biết? Nói cách khác..."
Vinh Ninh ngừng lại lời nói, toàn bộ thời gian qua, mẹ của cục cưng không có tin tức gì, hắn cũng là từ hôm qua mới bắt đầu biết trên thế giới rộng lớn này mình có một đứa con gái tồn tại.
Mẹ của cục cưng đang hận hắn, hận đến mức ngay cả chuyện có một đứa con với hắn cũng chưa bao giờ nói cho hắn biết.
" Nói cách khác mẹ con vẫn còn hận cha?"
Chuyện tình cảm, cục cưng không hiểu, nhất là chuyện tình cảm giữa nam và nữ, nhưng cục cưng chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến từ hận trước mắt bé.
An Bảo Bối giáo dục con gái hết sức thoải mái, những lúc cục cưng nhìn thấy những bạn khác đều có cha nhưng chính mình lại không có, cục cưng liền hỏi mẹ, mà An Bảo Bối lúc nào cũng nói thật cho bé biết, thậm chí mỗi lần cục cưng muốn nghe chuyện xưa của An Bảo Bối cùng Vinh Ninh, An Bảo Bối cũng sẽ nói cho bé nghe không hề có nữa điểm giấu giếm.
An Bảo Bối tuyệt không phải là người có thể che giấu nội tâm như những người con gái khác, những ý nghĩ chân thật đều thể hiện trên gương mặt của cô, mỗi lần cục cưng nhắc đến Vinh Ninh, cục cưng có thể cảm giác được, tình cảm đó không thể phân biệt được là tưởng niệm hay hồi tưởng, tuy nhiên đó không phải là hận.
Nhưng cô cũng không cho cục cưng tìm hắn, giống như cô muốn ở vậy nuôi cục cưng cả đời này không chịu lập gia đình, điều đó làm cho cục cưng cảm thấy khó hiểu.
Cục cưng đành phải lắc đầu, trước mắt cái chữ hận này thật dùng không đúng với thái độ của ma ma.
Không phải hận vậy là cái gì?
Vinh Ninh lẵng lặng suy nghĩ nữa ngày vẫn không nghĩ ra được đầu mối gì, hắn muốn biết thật nhiều về chuyện của mẹ cục cưng, lại nghĩ đến mỗi một ngày biết được một chút cũng tốt.
" Cục cưng nghĩ xem mẹ con có ý kiến gì về cha không?"
"Sao ạ?"
" Là cách nhìn đối với cha."
Không nghĩ đến Vinh Ninh lại hỏi mình về vấn đề này, cục cưng có chút giật mình, nhưng cũng nể tình một chút mặt mũi của hắn cục cưng nhẹ giọng hỏi, " Cha, thật sự cha muốn nghe?"
Lòng tự trọng của Vinh Ninh đột nhiên bị cục cưng đã kích, chỉ là cục cưng vừa nói câu kia, hắn liền tưởng tượng vị trí trong lòng mẹ của cục cưng biến thành cái dạng gì, thậm chí không cần nghĩ cũng biết là chán ghét.
Con người thật kỳ lạ, giống như biết mình bị coi thường, biết rất rõ ràng lời nói kia có thể rất khó nghe, nhưng vẫn muốn nghe một chút, hắn cũng nhận biết được có thể những lời đó đả kích đến lòng tự trọng của hắn.
Khi thấy Vinh Ninh gật đầu, cục cưng vừa ăn một miếng thịt bò vừa lên tiếng trả lời, " Mẹ nói người là một người đàn ông dịu dàng, rất biết chăm sóc người khác."
" Biết chăm sóc người khác?" Tiếng của Vinh Ninh không khỏi nâng lên thêm vài lần, nói như vậy, trong lòng mẹ cục cưng không có chán ghét, nói như vậy đến lúc mẹ của cục cưng xuất hiện hắn có thể mười phần nắm chắc có thể theo đuổi được cô rồi.
" Vâng, mẹ nói cha đối với mỗi người phụ nữ đều hết sức chăm sóc, thậm chí mối lần chia tay đều đưa cho người kia một lễ vật hết sức quý giá coi như là quà tặng chia tay."
Cục cưng lơ đãng nói ra, sắc mặt Vinh Ninh đã đen mất một nửa.
Hắn đúng là mỗi lần chia tay một đối tượng đều có tặng cho họ một món quà quý giá, mỗi lần quen đối tượng cũng sẽ đối xử rất dịu dàng, như vậy khi chia tay sẽ không cảm thấy quá khó xử.
" Mẹ còn nói vẻ mặt của cha lúc nào cũng tươi cười, làm việc rất kỹ lưỡng, đặc biệt cha có trí nhớ rất tốt."
" Là...Phải thế không?" VInh Ninh lúng túng hỏi lại, không giống như vừa rồi, trong lòng hết sức mong đợi.
" Đúng vậy, mỗi lần cha kết giao bạn gái, đều nhớ rõ tên của họ, sinh nhật, những ngày đặc biệt trong cuộc sống đều sẽ có quà, năm đó lúc sinh nhật của mẹ cha cũng tặng mẹ một chiếc nhẫn kim cương nha..."
Cục cưng đưa tay ước lượng một chút, " Nhưng mà nghe nói cha tặng quà cho những người phụ nữ khác cũng là nhẫn, cho nên mẹ đã ném đi."
Cục cưng trong lòng suy nghĩ chính là sao mẹ lại lãng phí như thế, Vinh Ninh trong lòng lại nghĩ, bản thân mình trước kia không hề biết, cho đến khi cục cưng nhắc lại hắn mới biết trước kia mình cặn bã đến cỡ nào.
Cục cưng nhìn người nào đó đang suy nghĩ rồi đến đen mặt, bất đắc dĩ ngừng lại.
Cục cưng đã sớm nhắc nhở cha mình, suy nghĩ của mẹ đối với cha khẳng định không có những câu dễ nghe, nhưng cha lại không sợ chết vẫn muốn nghe, đã nghe rồi sắc mặt lại càng khó nhìn.
" Cha, cha còn muốn nghe nữa sao?"
Vinh Ninh thở dài một hơi, hắn sợ hắn nghẽ tiếp sẽ bị hộc máu, vội vàng khoát tay, " Thôi."
Hắn đã sớm biết suy nghĩ của mẹ cục cưng đối với mình không được tốt.
Cục cưng chu mỏ nhìn cha một cái, những lời vừa nói đều là sự thật, nhưng những lời tiếp theo bé vẫn chưa nói xong, đành phải nâng cao âm thanh, âm thầm hướng đến bên tai Vinh ninh, nâng cao âm điệu, " Mẹ còn nói qua mặc dù cha có ong bướm, nhưng thật ra là người tốt, đúng là mẹ có giận cha, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm kích."
Vinh Ninh giống như nghe nhầm, vuốt vuốt lỗ tai nhìn cục cưng, " Những điều con nói đều là sự thật?"
" Cục cưng đương nhiên là nói thật." Cục cưng không định nói dối, Vinh Ninh như thế nào lại nghĩ bé nói dối hắn?
Vinh Ninh lòng tràn đầy mong đợi, cục cưng cũng không định trêu đùa hắn, trên mặt liền nghiêm túc trở lại, " Mẹ nói, cuộc đời mẹ vốn như một tờ giấy trắng, kể từ khi gặp được cha, trên tờ giấy ấy rốt cuộc có hình ảnh, tuy là những ký ức không vui, nhưng lại có thể làm cho mẹ thay đổi rất nhiều."
" Cho nên..."
" Cho nên, mẹ rất cảm kích người, bởi vì mặc dù cha làm tổn thương mẹ nhưng lại giúp cho mẹ trở nên trưởng thành hơn."
Lời này đúng là của An Bảo Bối nói ra, cục cưng thậm chí chỉ thay đổi chủ ngữ mới những từ khác đều không hê thay đổi.
Nhìn Vinh Ninh như đang lạc trong màn sương, cục cưng cũng không có ý cười nhạo hắn.
Kỳ thật bé còn rất nhỏ, nhưng bé hiểu được rõ ràng An Bảo Bối có tình cảm đối với Vinh Ninh.
Mẹ bé không hận hắn, ngược lại còn rất thương hắn, nếu không cũng sẽ không sinh ra cục cưng, An Bảo Bối đem tình cảm yêu thường Vinh Ninh chuyển dời sang trên người cục cưng , mỗi ngày khi An Bảo Bối dụ dỗ cục cưng đi ngủ, cục cưng có thể cảm giác được.
bé nhìn thấy trong mắt An Bảo Bối có một loại ánh sáng không dành riêng cho bé.
Nhưng những lời này, cục cưng không nói cho Vinh Ninh đang ngồi trước mặt, thật sự hận Vinh Ninh không phải là mẹ mà là chính bé....