Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 110: Khoảng cách giữa bọn họ rất xa



"Có người rồi!" Từ bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh ồm ồm.

Nhạc Nhạc lại càng hoảng sợ, Hoan Hoan cũng không để ý mà tiếp tục gõ.

"Ai đó? Không nghe thấy là có người rồi hả?"

Thanh âm kia có vẻ mất kiên nhẫn, sau khi tiếng xả nước vang lên thì cánh cửa bị đẩy ra.

"Cháu chào chú!" Hoan Hoan lập tức ngọt ngào chào hỏi.

Người nọ nhíu mày, nhìn cặp song sinh đáng yêu trước mắt thật sự không nổi nóng được: "Hai đứa sao cứ gõ cửa thế?"

"Chú ơi!"

Hoan Hoan ôm chân anh ta, "Có thể cho cháu mượn điện thoại được không ạ, cháu muốn gọi cho ba!"

Trong nhà vệ sinh chỉ có mỗi chú này, bé không thể bỏ qua!

"Gọi điện thoại?" Người kia nghi hoặc nhìn bé: "Cháu biết gọi điện chứ?"

Hoan Hoan gật đầu, xòe tay ra, "Không tin thì chú có thể cho cháu mượn điện thoại để cháu thử!"

Người kia nửa tin nửa ngờ lấy điện thoại ra đưa cho bé, sau khi bé cầm lấy, quả nhiên nhanh chóng bấm vào một dãy số.

"A lô?"

Đầu bên kia vang lên giọng nam trầm ổn, Hoan Hoan lập tức nói: "Ba, ba mau tới đây, mẹ đang hẹn hò với chú lần trước!"

"Hoan Hoan?" Mục Tư Viễn kinh ngạc, "Con đang ở đâu?"

"Ba, con đang mượn điện thoại của người khác, không nói nhiều với ba được." Hơn nữa mẹ cũng đang chờ bên ngoài!

"Ba, bọn con sẽ tới sân chơi, ba nhớ là tới đó đấy! Gặp lại ba sau nhé!"

Nói xong, bé liền tắt đi, cười hì hì trả lại cho người kia, "Cháu cám ơn chú!"

Đúng lúc này thì mẹ ở bên ngoài gọi: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, các con xong chưa?"

"Xong rồi mẹ!" Bé đáp lại, kéo tay Nhạc Nhạc đi ra ngoài.

Cố Bảo Bảo thở phào, dẫn hai đứa đi rửa sạch tay, lúc trở lại bàn thì đồ ăn đã được bưng lên.

"Hoan Hoan Nhạc Nhạc, chú gọi sườn dê nướng cho các con này." Anh mỉm cười, "Không biết các con có thích không?"

Cố Bảo Bảo cười, sườn dê nướng đương nhiên là chúng thích rồi, lần nào tới căn hộ, chỉ cần có thời gian là cô sẽ làm cho chúng ăn.

Không ngờ, Hoan Hoan lại nhíu mày, chu mỏ: "Chú ơi, con không ăn được không? Ba nói mùa hè sắp tới rồi, phải ăn ít thịt dê!"

Công Tôn Diệp sửng sốt, không biết Mục Tư Viễn thật sự nói vậy hay Hoan Hoan cố ý ám chỉ cái gì? !

"Hoan Hoan." Cố Bảo Bảo nói nhanh: "Thế là không lễ phép. Chú gọi món cho con, con phải nói cám ơn."

"Dạ."

Hoan Hoan nhìn cô, lại nhìn Công Tôn Diệp, không thể làm gì khác hơn là nói: "Con cám ơn chú!"

Bé cứ tưởng chú này sẽ tức giận, nhưng Công Tôn Diệp cũng chỉ cười, không nói gì thêm.

Cố Bảo Bảo ngượng ngùng, lại không biết nói gì cho phải, chỉ cúi đầu ăn.

Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm có hơi lúng túng này, Cố Bảo Bảo không nhịn được nói: "A Diệp, em thấy là không cần tới sân chơi đâu. Em đưa bọn nhỏ về trước."

Không tới sân chơi?

Hoan Hoan chớp mắt, thế thì phải gọi cho ba để ba đừng đi nữa.

Thế nhưng chú này lại nói: "Bây giờ còn sớm thì sao không đi? Việc đã hứa với trẻ con thì nhất định phải làm!"

Nghe vậy, bé không nhịn được nhìn kỹ chú này, chợt cảm giác...

Chú này kỳ thực cũng rất đẹp trai, có thể phân cao thấp được với ba đó!

Bé cúi đầu, hàng lông mày nhăn chặt.

Chiếc xe càng gần sân chơi, tiếng nhạc vui vẻ truyền đến, Nhạc Nhạc phấn khích lay lay cánh tay Hoan Hoan.

Hoan Hoan cười khúc khích, "Nhạc Nhạc, lát nữa em muốn chơi gì?"

Nhạc Nhạc giơ hai tay lên tạo thành đường ray tàu lượn siêu tốc, ý bảo bé muốn chơi trò tàu lượn siêu tốc kích thích nhất.

Công Tôn Diệp nhìn qua gương chiếu hậu, cảm thán: "Nhạc Nhạc thực sự đã khá hơn nhiều."

Cố Bảo Bảo gật đầu, "Ngày nào em cũng mong thằng bé có thể nói, lần trước bác sĩ có nói, trí lực và nhận thức của thằng bé rất bình thường, muốn nói chuyện thì còn cần chút thời gian."

"Đừng có gấp." Anh dịu dàng an ủi, "Nhạc Nhạc như một đứa bé sơ sinh, còn cần chậm rãi bắt chước thì mới có thể nói chuyện, nhưng thời gian sẽ không quá lâu đâu."

Mong rằng được như anh nói.

"Cám ơn anh, A Diệp." Cố Bảo Bảo nhìn anh, hai người nhìn nhau cười.

Hoan Hoan ngồi sau đúng lúc bắt gặp, thở dài nặng nề, ba à, chừng nào thì ba mới tới vậy, mẹ có vẻ rất tốt với chú này đó!

Ba không vội nhưng con vội muốn chết nè!

Thế nhưng, tới sân chơi rồi, chơi cũng được một lúc lâu cũng không thấy ba xuất hiện.

"Chơi chán chưa? Toát hết mồ hôi rồi này." Cố Bảo Bảo cởi bớt áo ra rồi lau mồ hôi cho hai đứa.

"Chơi thêm một lúc nữa đi ạ."

Hoan Hoan nói, mắt to nhìn khắp nơi tìm kiếm, hi vọng có thể thấy được ba.

Nhạc Nhạc một tay lắc tay cô, tay kia thì chỉ vào đu quay ngựa gỗ, tỏ ý bé muốn chơi đu quay.

"Được rồi." Cố Bảo Bảo yêu thương hôn bé, "Mẹ dẫn Nhạc Nhạc đi nhé?"

Tới trước đu quay ngựa gỗ, Công Tôn Diệp bế Hoan Hoan Nhạc Nhạc lên ngựa: "Hoan Hoan, hai con ngồi có sao không? Hay để chú ngồi cùng các con nhé?"

Hoan Hoan lắc đầu, "Chú chăm sóc mẹ đi ạ, nhiều người ở đây sẽ chen lấy đụng vào vết thương của mẹ mất! Nhạc Nhạc để cho con chăm sóc!"

"Thật là một đứa bé ngoan!"

Đu quay ngựa gỗ không quá nguy hiểm, anh không kiên trì nữa mà đứng ra ngoài tay vịn với Cố Bảo Bảo.

Ánh đèn năm màu sáng lên, âm nhạc phát ra hòa lẫn tiếng ngựa hí, đu quay ngựa gỗ bắt đầu khởi động.

Không bao lâu, Hoan Hoan Nhạc Nhạc kỵ cưỡi ngựa quay đến chỗ bọn họ, cô thấy chúng đang vui sướng vẫy tay với cô, cười vui vẻ rồi cũng phất tay lại với chúng.

Nếu cánh tay mà không bị thương, cô cũng muốn chơi cùng với chúng.

"Bảo Bảo!"

Bỗng nhiên, Công Tôn Diệp dịu dàng gọi tên cô, cô quay ra liền tiến vào trong đôi mắt cực kỳ mềm mại của anh, bên trong không chỉ phản chiếu lại nụ cười lúm đồng tiền của cô, mà còn...

Hiện lên ánh sáng rực rỡ, không biết là phản xạ lại từ ngọn đèn hay là từ trái tim phát ra.

"A Diệp..."

Cô thì thào, có hơi sợ hãi, ánh sáng rực rỡ kia như muốn nuốt chửng cô.

Ánh mắt rũ xuống như muốn trốn tránh thì tay anh lại đặt lên má cô, "Bảo Bảo!" Anh lại gọi lần nữa, không cho phép cô chạy trốn.

"A Diệp... Em..."

Trên môi anh lộ ra nụ cười, "Đừng thu nụ cười lại như thế, Bảo Bảo... Anh không phải là muốn em cảm thấy khẩn trương... Đừng vì anh mà không vui!"

"A Diệp, em... Không có ý này." Cô thủy chung không dám nhìn anh.

Anh cũng không miễn cưỡng, ngón tay lướt qua gò má cô, "Bảo Bảo, anh nhất định chưa nói với em." Anh dịu dàng nói, "Em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh gặp."

Cô sửng sốt, hô hấp dừng lại, mắt quên cả nháy, ngẩng lên ngơ ngác nhìn anh.

Cơn gió nhẹ thổi qua, trên người anh tỏa ra mùi hương dễ chịu, trong lòng cô có chút mê hoặc, có chút hỗn loạn, có chút... cảm động.

Cô hiểu rõ, đây không phải lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải lời đường mật gì, mà anh đang... tỏ tình.

"A Diệp... Cám ơn anh..."

Nhưng cô không thể tiếp nhận, ngón tay anh trượt xuống đè lên môi cô.

"Đừng nói gì cả. Anh hiểu." Anh vẫn cười như trước, "Anh chỉ cầu mong khoảnh khắc này..."

Giọng nói bé dần, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, đồng thời bao trùm lấy cô.

Nụ hôn của anh mang theo sự khao khát, rung động, đau thương và nhu tình rơi xuống đôi môi cô.

Sau đó buông ra.

Không phải anh không muốn nhiều hơn, nhưng cô còn chưa bằng lòng cho.

"Mẹ, mẹ..."

Trùng hợp lúc này, đu quay ngựa gỗ đã kết thúc, tiếng Hoan Hoan vang lên đánh thức giấc mộng này.

"Anh đi đón chúng!" Nói xong anh vội vã quay đi, không muốn để cô quá xấu hổ.

Nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng cô thấy thật áy náy, rốt cuộc cô nên làm thế nào?

"Mẹ, vừa rồi du quay ngựa gỗ kia quay rất nhanh!"

Hoan Hoan chạy tới nói ríu rít, "Giống như đang cưỡi ngựa thật sự vậy!"

Nhạc Nhạc cũng vui vẻ lao đến, cái đầu cứ lắc lắc ý bảo bé cũng rất vui.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chúng, Cố Bảo Bảo cũng cười, Công Tôn Diệp tiến lên ôm hai đứa bé, "Chúng ta đi thôi."

Không khí xấu hổ vừa rồi đã bị quét sạch.

Hoan Hoan tựa đầu lên vai anh, tiếp tục tìm kiếm, vẫn không thấy ba!

Lẽ nào ba không tới?

Còn đang nghi hoặc thì chợt thấy ngay bên cạnh một cái cây cách đó không xa thoáng hiện lên bóng dáng quen thuộc.

Bé không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên: "Ba! Ba!"

Công Tôn Diệp và Cố Bảo Bảo đều sửng sốt, nghi hoặc nhìn theo hướng Hoan Hoan gọi.

Mục Tư Viễn ư? Ở đó có bóng dáng anh?

Hoan Hoan sốt ruột, sao vừa rồi mới thấy mà giờ đã biến mất rồi?

Bé lại gọi to: "Ba, ba!"

Bé vùng vẫy thoát khỏi Công Tôn Diệp, muốn chạy ra đó tìm ba.

Cố Bảo Bảo kéo ôm bé lại, "Hoan Hoan, ba không có ở đó đâu, con nhìn lầm rồi. Con nghĩ xem, ba con sao lại tới đây được chứ?"

Hoan Hoan lo lắng nhìn cô, lời trong lòng không nhịn được nói ra: "Ba sẽ đến, vừa rồi ở trong nhà vệ sinh con đã gọi điện cho ba, ba sẽ đến mà!"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, "Con nói cái gì?"

Bé tưởng mẹ không nghe rõ liền nói lại, "Con lén gọi cho ba, con muốn ba tới, con muốn được chơi cùng cả ba mẹ."

Ngụ ý là bé không thích chơi với chú kia.

"Hoan Hoan, nói thế là không lễ phép!" Lòng cô rối bời, không khỏi trầm mặt.

Thấy thế, Hoan Hoan nhíu mày: "Mẹ, mẹ mắng con? Vì chú ấy mà tối nay mẹ đã mắng con hai lần! Chú ấy có tốt vậy không? Mẹ không cần ba, cũng không cần con? Mẹ chỉ cần có mỗi chú ấy thôi đúng không?"

Vừa rồi bé thấy chú ấy hôn mẹ, đó không phải là việc chỉ có ba mới có thể làm với mẹ ư?

Cô kinh ngạc nhìn bé, không hiểu sao bé lại nói thế, "Hoan Hoan, con... Con nghĩ mẹ như vậy sao?"

Hoan Hoan thương tâm lắc đầu, lại gật đầu, "Cô Sơ Hàn nói, lúc mẹ dẫn Nhạc Nhạc đi Mỹ thì đã ở chung với chú ấy. Mẹ muốn Nhạc Nhạc, muốn chú ấy, lại không muốn Hoan Hoan!"

Khát vọng có mẹ khi còn nhỏ luôn ở trong lòng bé, bé đã phải chờ đợi rất lâu nên nó đã biến thành bóng ma trong lòng.

Khi ý thức được mẹ sẽ lại rời khỏi bé, bóng ma bắt đầu xuất hiện trở lại nhiều lần hành hạ trái tim bé.

Đến đây, nước mắt bé không nhịn được nữa, từng giọt lăn xuống thấm ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nhạc Nhạc sợ ngây ra, anh cho tới giờ đều rất thông minh dũng cảm, bé chưa từng thấy anh khóc bao giờ!

"Hoan Hoan..." Thấy bé khóc, lòng Cố Bảo Bảo đau như dao cắt, cũng rớt nước mắt theo, "Hoan Hoan đừng khóc, mẹ sao lại không muốn con chứ..."

Cô lau nước mắt cho bé, nghẹn ngào, "Mẹ có thể không cần ai hết, nhưng con với Nhạc Nhạc là không thể, con có biết không?"

Hoan Hoan lắc đầu, khóc lớn: "Nhưng nếu mẹ lấy chú ấy, mẹ không còn là mẹ của chúng con nữa!"

Bé biết, bé biết hết, bé có một người bạn mẹ bỏ ba đi lấy người khác, tiếp đó sinh em bé, rồi về sau mẹ liền dẫn em bé đi nước ngoài.

"Cái đứa này!" Tim Cố Bảo Bảo như bị dao cứa vào, ôm chặt lấy bé, "Mẹ vĩnh viễn sẽ không lấy chồng, con yên tâm, mẹ sẽ không..."

"Thật không ạ?" Bé khóc hỏi.

Yết hầu như bị chặn lại, Cố Bảo Bảo nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu.

"Mẹ!" Hoan Hoan ôm chặt lấy cô, dường như làm vậy bé có thể vĩnh viễn có mẹ ở bên cạnh.

Công Tôn Diệp quay đầu đi chỗ khác, có lẽ, khoảng cách giữa anh và cô còn xa hơn những gì anh nghĩ.

***

"Cục cưng, hai con chơi một lúc nhé, mẹ xuống dưới nhà rồi sẽ lên ngay có được không?"

Chuyện xảy ra tối nay, cô thực sự cảm thấy áy náy nên muốn ra tiễn Công Tôn Diệp.

Hoan Hoan biết mẹ muốn làm gì, kéo lấy áo cô, "Mẹ không đi có được không?"

"Bé ngoan!" Cô xoa đầu bé, "Mẹ đi tiễn chú là xuất phát từ lễ phép rồi sẽ về ngay."

Bé nghĩ, "Vậy mẹ không được hôn đâu."

Cố Bảo Bảo sửng sốt, hóa ra lúc Công Tôn Diệp hôn cô, bé ngồi trên ngựa gỗ nhìn thấy cho nên tâm tình mới mất khống chế vậy sao

Cô cười đau lòng, cam đoan với bé: "Không hôn, mẹ chỉ hôn cục cưng của mẹ thôi nhé?"

Nói rồi cô hôn chụt một cái lên má bé, Nhạc Nhạc thấy thế cũng đòi, chuyện tốt như vậy không thể tụt lại phía sau.

Cô lại hôn Nhạc Nhạc một cái, "Giờ mẹ đi xuống dưới nhà nhé?"

Hoan Hoan lúc này mới yên tâm gật đầu, "Vâng ạ. Nhưng chỉ được năm phút thôi!"

Bé cố ý nói thật lớn, chính là muốn chú kia ở dưới nhà cũng nghe thấy!

Cố Bảo Bảo thấy buồn cười, sau này lớn rồi, cô gái mà được bé thích không biết là may mắn hay bất hạnh đây!

Xuống dưới thì thấy ba và Công Tôn Diệp đang nói gì đó, thấy cô liền dừng lại.

Công Tôn Diệp đứng lên, vẫn mỉm cười: "Em không cần xuống đây, anh về bây giờ."

Cô gật đầu, "Để em tiễn anh."

Hai người ra ngoài ngõ, trong lòng đều có lời muốn nói nhưng không ai lên tiếng trước.

Tới khi đến chỗ đậu xe, cô mới nói một câu: "Trên đường lái xe cẩn thận."

Công Tôn Diệp quay lại nhìn cô, nụ cười ưu thương làm cô không dám nhìn.

"Xin lỗi, A Diệp..."

Cô áy náy không gì sánh được, cô phát hiện ngoại trừ xin lỗi và hổ thẹn ra thì cô thực sự không thể cho anh được cái gì.

"Đừng nói xin lỗi." Anh lắc đầu, lại lắc đầu, trong mắt như ngấn nước, "Anh không cần lời xin lỗi của em!"

Nói xong, anh mở cửa xe, ngồi lên rồi nhanh chóng phóng đi làm cuốn lên một trận gió.

Cô có thể cảm nhận được, trong cơn gió này có mùi vị thương tâm!

***

"Mẹ, mẹ đã quá một phút!" Đi vào phòng, Hoan Hoan lập tức cầm điện thoại giơ lên cho cô xem.

Cố Bảo Bảo nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn, "Có thể tính thêm mẹ bị thương cho nên mới đi chậm không hả?"

Lý do này tạm chấm nhận! Hoan Hoan gật đầu, "Vậy được rồi ạ!"

Cố Bảo Bảo bị bé chọc cười, ngồi xuống giường, để hai đứa nằm tựa vào cô.

"Đã hơn tám giờ, có phải nên đi ngủ rồi không?"

"Mẹ còn chưa kể chuyện cho bọn con!" Hoan Hoan lắc đầu.

Cố Bảo Bảo cười, cầm quyển truyện ở đầu giường, "Hôm nay các con muốn nghe chuyện gì?"

Hoan Hoan đã sớm nghĩ rồi: "Con muốn nghe chuyện của ba và mẹ!"

Nói xong bé đẩy Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc, em có muốn nghe không?"

Nhạc Nhạc thấy anh "ra hiệu", nhanh chóng gật đầu, ý bảo em cũng rất muốn nghe.

Cô không nhịn được nói: "Thế nhưng... chuyện của ba mẹ rất dài, dù nói ba ngày ba đêm cũng không có hết."

Hoan Hoan sờ đầu, "Vậy hôm nay trước tiên là kể chuyện lúc ba mẹ còn nhỏ đi ạ!"

Chuyện khi còn nhỏ? Xa xôi cỡ nào...

Cô bé bướng bỉnh ấy cùng cậu bé như hoàng tử kia, kỳ thực không nên cùng xuất hiện.

Nhưng cô bé vẫn thích chơi đùa cùng cậu, cậu ở đâu thì cô bé ở đó, cô bé không làm bạn với cậu, cũng không giúp đỡ gì cậu, ngược lại cậu làm chuyện gì, cô bé cũng phá hỏng.

Làm bài tập, hoàn thành tác phẩm thủ công, đến lúc cậu làm vệ sinh lớp...

"Rất nhiều..." Cố Bảo Bảo cười đau buồn, "Hai cục cưng, có phải khi còn nhỏ mẹ rất xấu không?"

Không có tiếng trả lời, hai đứa bé đòi nghe chuyện xưa giờ đã ngủ vùi trong lòng cô.

Lẽ nào chuyện xưa của cô và anh đã đè nặng đến mức ấy?

Cô cười khổ, nhìn khuôn mặt hai bé con như thấy được Mục Tư Viễn khi còn bé.

"Anh Tư Viễn... Kỳ thực, kỳ thực em làm vậy, chỉ là muốn anh, chú ý tới em nhiều hơn mà thôi."

Nhưng, nỗ lực nhiều năm ấy của cô, anh vẫn không thể, không thể thích cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.