Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 121: Quyết định của cô



"Được rồi, được rồi, mọi người đừng có khóc nữa."

Mẹ Cố lau nước mắt. "Đây là chuyện vui mà! Ba nó, ông nói có đúng không?"

Ba Cố ngây ngốc gật đầu. "Đúng, nên vui, nên vui."

"Chú Cố, dì Cố." Lúc này, Công Tôn Diệp mỉm cười xoay đầu lại. "Cháu có mấy lời muốn nói riêng với Bảo Bảo, được không ạ?"

"Được chứ, đương nhiên là được, hai đứa cứ từ từ nói!" Ba Cố nhanh chóng đồng ý, kéo mẹ Cố đi xuống nhà.

Nghe anh nói có chuyện muốn nói riêng, nhưng ba Cố với mẹ Cố đi xuống được một lúc lâu rồi mà anh vẫn chưa lên tiếng, Cố Bảo Bảo không nhịn được thấy khó hiểu: "A Diệp...?"

Công Tôn Diệp hít sâu một hơi mới ngẩng đầu lên. "Bảo Bảo!"

Anh đặt chiếc nhẫn vào tay cô. "Em biết không? Giờ phút này là giấc mộng từ khi biết em cho tới nay đó!"

Giấc mộng!

Trong lòng Cố Bảo Bảo chua chát, nhưng vẫn cười: "A Diệp, anh đừng nói vậy, anh muốn thổi em lên tận trời hay sao thế?"

Công Tôn Diệp thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên chăm chú. "Bảo Bảo, có một số việc, kỳ thực anh không có nói với em. Xin em tha thứ cho anh, anh chỉ là... chỉ là quá ích kỷ, có được khoảnh khắc vừa rồi..."

Anh nghiêm túc làm cho Cố Bảo Bảo cũng có chút khẩn trương. "A Diệp... Anh... Có ý gì vậy?"

Nhưng thấy anh nhíu mày, giống như cần có dũng khí rất lớn mới có thể nói ra.

Rốt cục, khi anh ngẩng lên lần nữa, ánh mắt chân thành nhìn cô. "Anh muốn nói với em hai chuyện!" Anh buông tay cô ra. "Thứ nhất, hôm đó ở trên xe, em không phải đã hỏi anh tại sao lại ở Mục Thị sao? Anh nói cho em biết, ba giờ đêm hôm đó, Mục Tư Viễn tới tìm anh, khi đó cả người anh ta ướt đẫm, hình như... dầm mưa suốt đêm... Bọn anh mới biết em biến mất. Anh ta rất vội..."

Anh cười nặng nề. "Không phải sự lo lắng giữa những người bạn, người quen mà là lo lắng của một người đàn ông với một người phụ nữ, giống như cảm giác nóng như lửa đốt của anh đối với em... Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới vì em mà anh ta có phản ứng như thế, Bảo Bảo, có phải em cũng không nghĩ tới không?"

Không cần tới câu trả lời, chỉ với ánh mắt kinh ngạc của Cố Bảo Bảo đã nói rõ cảm xúc lúc này trong lòng cô ra sao.

Nhất định là khó tin, vừa mừng vừa sợ.

Trái tim anh đắng chát như nuốt phải hoàng liên (một vị thuốc Đông Y).

Nhưng anh vẫn tiếp tục. "Thứ hai, hôm đó trong lúc vô tình anh thấy em đập bể cửa sổ, lúc anh chạy đến lối vào nhà kho thì Mục Tư Viễn cũng đồng thời tới đó. Anh ta đã sớm đoán ra cửa nhà kho bị khóa nên cầm theo cả dây thừng. Sau đó anh theo anh ta lên sân thượng. Từ sân thượng sang hành lang nhà kho cách hai cửa sổ lơ lửng ngoài không trung của tầng 28, anh ta không do dự chút nào leo lên đó..."

"Anh đừng nói nữa..."

Điều này với Cố Bảo Bảo không khác gì người si nói mộng, cô hiển nhiên là giật mình. "Anh đừng nói nữa A Diệp..."

Cô không ngừng lùi lại sau. "Anh đừng an ủi em, em..."

Anh nắm lấy tay cô không để cô lùi lại nữa. "Bảo Bảo! Anh biết em cảm thấy khó hiểu. Nếu anh ta không chút do dự leo lên cửa sổ thì vì sao người xuất hiện trong nhà kho lại là anh?"

Cô đang hoài nghi, không có căn cứ phản bác, nghe câu ấy cô lập tức gật đầu, vừa gật thì nước mắt cũng lăn trào.

Công Tôn Diệp nặn ra một nụ cười với cô. "Đó là bởi vì, bởi vì anh bảo anh ta đi báo cảnh sát. Anh ta quen thuộc nơi đó, nếu có nguy hiểm gì thì có thể dẫn cảnh sát tới đó nhanh nhất! Sau đó, sau đó em và Nhạc Nhạc trốn ra ngoài trước, anh ta liền chạy tới, cho nên anh mới có thể.... Mới có thể đến nhanh được như vậy!"

"Không, không, không thể nào..." Trong đầu Cố Bảo Bảo hỗn loạn, cô lắc đầu. "Anh ấy không thể nào... đối với em như vậy..."

Anh ấy không thể lo lắng quan tâm cô như thế, không thể vì cô mà làm ra những việc đó!

"Bảo Bảo! Sự thật là như thế! Anh ta thậm chí dặn anh không nên nói với em, lúc bọn anh leo qua cửa sổ, anh ta nói sợ em lo lắng, anh ta còn quan tâm em hơn những gì anh nghĩ.... Anh do dự rất lâu, anh không muốn nói cho em biết, anh..."

Nhưng anh không làm được.

Anh nghĩ cô có thể lấy anh, anh rất sợ sau khi cô biết rõ mọi chuyện, cô sẽ lại quay về bên Mục Tư Viễn.

Nhưng anh vẫn không cách nào thuyết phục bản thân lừa gạt và che giấu mọi chuyện.

"Bảo Bảo, em hãy nghe anh nói." Bàn tay ấm áp của anh cầm lấy bàn tay run rẩy của cô. "Mục Tư Viễn anh ta... tuy anh ta lúc nào cũng nói người phụ nữ anh ta muốn là Trịnh Tâm Du, nhưng cùng là đàn ông, anh biết trong lòng anh ta không phải là không có em..."

"A Diệp." Cố Bảo Bảo nghẹn lời. "Sao anh lại nói với em những lời này? Em đã đồng ý lấy anh, vì sao anh còn nói với em?"

"Anh..." Anh cười nhạt. "Anh có thể chính tai nghe được em đồng ý lấy anh, anh đã thấy đủ rồi, em đã thực hiện ước nguyện từ trước đến nay của anh, anh thực sự rất cám ơn em."

"Trái tim anh ta thế nào, anh không thể đoán được. Nhưng anh biết, anh không thể giấu diếm em. Bảo Bảo..."

Anh cầm lại chiếc nhẫn, nước mắt buồn đã rơm rớm nơi khóe mắt, anh cuối cùng vẫn nhịn được. "Tình cảm anh dành cho em... Em đồng ý lấy anh, có thể coi như không tính. Nếu em muốn đi tìm anh ta, em có thể đi, anh... không sao hết..."

"A Diệp..." Cô đau lòng bởi vì những điều anh làm vì cô.

"Anh thực sự không sao." Anh cười miễn cưỡng, sự thương tâm không đè nén được đã hiện lên trong đôi mắt, cho nên anh đứng dậy, buông ta cô: "Anh thực sự không sao, em... có thể chọn!" Nói xong anh xoay người đi xuống tầng dưới. Anh không muốn để cô nhìn thấy sự đau đớn của anh, không muốn sự đau đớn ấy trở thành ràng buộc với cô.

"A Diệp..." Cố Bảo Bảo đuổi theo, anh lại nhanh hơn, đã đi ra khỏi tiệm mỳ vằn thắn, biến mất ở đầu ngõ.

"Bảo Bảo, làm sao vậy con?" Mẹ Cô lo lắng hỏi.

Cố Bảo Bảo bừng tỉnh, vội lén lau đi nước mắt, sau đó mỉm cười: "Không có gì ạ, mẹ, con chỉ là... chỉ là có chút kích động thôi."

Nhất định là bị A Diệp làm cho cảm động rồi!

Mẹ Cố cười hiểu ý. "Bảo Bảo à." Bà kéo con gái ngồi xuống, vui vẻ nói: "Con nghe mẹ nói này, phụ nữ quan trọng nhất là tìm một người đàn ông yêu mình, như thế sẽ không già nhanh hơn!"

Hiển nhiên, mẹ Cố ngày càng ưa thích đứa "con rể" này, một mực vui vẻ nói không ngừng.

Cố Bảo Bảo thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, suy nghĩ trong đầu thì đã rối hết cả lên.

Cô không biết mình nên nghĩ gì, tình cảm của anh, tình cảm của A Diệp, tất cả, cô như đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Cô ngơ ngác nằm trên giường nguyên buổi chiều, dưới tác dụng của thuốc, cô lại thấy buồn ngủ.

"Mẹ, mẹ!"

Bỗng nhiên, tiếng trẻ con vui sướng của Hoan Hoan Nhạc Nhạc từ cầu thang vọng đến.

Cô mừng rỡ, lập tức ngồi dậy.

"Mẹ!" Vừa ra khỏi phòng ngủ, hai bóng hình bỏ bé đáng yêu đã ngay mí mắt, cô vui vẻ tiến lên ôm lấy chúng: "Bảo bối!"

Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngước miệng lên hôn vào hai bên má của cô. "Mẹ", Hoan Hoan hỏi: "Vết thương của mẹ đã đỡ chưa ạ?"

"Mẹ đỡ rồi." Cô cười thân thiết. "Chỉ cần mẹ gặp các con là mọi vết thương đều sẽ lành."

Hoan Hoan cười khúc khích, nháy mắt với Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc thấy tín hiệu, vội vàng đặt cặp sách lên bàn rồi mở ra, Hoan Hoan kéo lấy tay cô. "Mẹ, Nhạc Nhạc vẽ rất nhiều tranh đó!"

"Phải không?" Cô vừa sợ vừa hiếu kỳ. Nhạc Nhạc lôi ra mấy bức tranh đủ màu sắc từ trong cặp ra, bày hết lên bàn.

Hoan Hoan nhăn mày: "Nhạc Nhạc, để lung tung thế thì mẹ sẽ không hiểu, em phải để theo thứ tự!"

À, theo thứ tự thì theo thứ tự!

Nhạc Nhạc chu môi, lấy ra một bức trong đó giơ lên trước mặt mẹ.

"Mẹ xem." Hoan Hoan chỉ vào bức tranh. Cố Bảo Bảo liền xem, trên bức tranh vẽ một cái cầu thang, bên phải cuối cầu thang có một người đàn ông cao lớn đang đứng đó mỉm cười.

Bên cạnh anh ta viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: ba thối!

Cố Bảo Bảo sửng sốt, Nhạc Nhạc sao lại vẽ anh ở đây?

Hoan Hoan nhanh chóng giải thích: "Mẹ, ý của Nhạc Nhạc là, ngày hôm đó em ấy bị chú Công Tôn ôm chạy ra khỏi nhà kho đã nhìn thấy ba đó mà!"

Nhà kho! Lại là nhà kho!

Ngày hôm ấy anh thật sự có tới đó!

Nghe Hoan Hoan nói, Nhạc Nhạc liền gật đầu, đưa tiếp một bức tranh khác ra trước mặt mẹ.

Bức này chắc là bên trong nhà kho, một người đàn ông đánh ngã một người đàn ông khác, bên cạnh người đàn ông giành chiến thắng viết hai chữ "ba thối", còn cạnh người đàn ông bị đánh ngã thì viết "chú hư".

Hoan Hoan lập tức giải thích: "Mẹ, bức này nói là ba đi vào nhà kho đánh ngã chú hư!"

Tất nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của Nhạc Nhạc, chẳng qua bé tin chắc chắn sự việc là như thế, bằng không thì sao có bức tranh thứ ba được?

Trên bức thứ ba vẽ rất nhiều người, nhưng người ngã dưới mặt đất giữa hàng người lại là "ba thối", cạnh đó có "cô thư ký" , "cô y tá", "chú cảnh sát" đang đỡ anh!

Cố Bảo Bảo ngây ngốc nhìn bức đó, bỗng nhiên cô chợt chú ý tới ở góc bức tranh này còn có một chiếc xe!

"Đây là gì?" Cô hỏi.

"Đây là xe cấp cứu đó ạ!" Hoan Hoan chỉ vào dấu thập đỏ nho nhỏ trên xe. "Mẹ, mẹ xem, trên này có ký hiệu đây ạ!"

Cô ngẩn ra, xe cấp cứu!

Chính là chiếc xe cấp cứu ngày đó cô ngồi lên sao?

Hôm ấy khi cô ngồi lên xe, lúc y tá rửa sạch vết thương cho cô, hình như... hình như cô thấy anh đi về phía mình.

Nhưng cuối cùng không phải anh đã không tới sao?

Lẽ nào là bởi vì anh... ngất xỉu?

Đúng rồi, cô nhớ lại, lúc ở bệnh viện, Nhạc Nhạc không phải chơi trò "ngã lộn nhào", mấy ngày anh không tới bệnh viện thăm cô là vì anh không thể tới được?

Vừa rồi ở đầu ngõ, sắc mặt anh rất không bình thường, cô chợt hiểu ra.

"Mẹ." Hoan Hoan ngạc nhiên nhìn cô: "Sao mẹ khóc thế?"

Bây giờ mẹ đã biết ba vì đổ bệnh nên mới không thăm mẹ được, sao mẹ còn khóc?

Cố Bảo Bảo lau nước mắt, cười nói: "Mẹ không khóc, mẹ đang... vui đấy chứ, thực sự, mẹ rất vui!"

Cô cầm lấy mấy bức vẽ đứng lên, quay đầu nhìn Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con có thể cho mẹ mấy bức vẽ này không?"

Đương nhiên là được rồi! Nhạc Nhạc gật đầu.

"Thật ngoan!" Cô cúi đầu hôn bé một cái. "Mẹ cám ơn Nhạc Nhạc, cám ơn con!"

Nước mắt vẫn tuôn ra, là hạnh phúc, là đau lòng, là tiếc hận!

***

Cổ Tín Dương vào biệt thự, ra mở cửa lại là thư ký chủ nhiệm của Mục Tư Viễn.

Anh ta nhìn cô một cái, hỏi: "Anh ta khá hơn chút nào không?"

Thư ký chủ nhiệm cười: "Có thể nhận được sự quan tâm của anh đúng là bất ngờ, anh ấy hẳn là sẽ khỏi nhanh hơn!" Nói xong cô xoay người lên lầu, Cổ Tín Dương hơi bĩu môi, lập tức theo sau.

Vào phòng thì thấy Mục Tư Viễn đang tựa vào đầu giường xem tài liệu, thấy anh ta vào chỉ hơi nhướng mày, cũng không có ngừng việc của mình.

Cổ Tín Dương đi vào: "Nghe nói anh ho ra máu?"

"Chỉ kích động nhất thời thôi, còn chưa chết được."

Nghe anh nói hời hợt, trên gương mặt Cổ Tín Dương bỗng lộ ra nụ cười. "Tôi bây giờ không mong anh chết, ngược lại, tôi có một phần quà rất lớn tặng cho anh."

"Quà tặng lớn? Anh?" Mục Tư Viễn không tin.

Cổ Tín Dương nhún vai, cũng không giải thích, dù sao món quà này cũng cần một chút thời gian thì anh ta mới nhận được, nhận rồi anh ta sẽ hiểu.

"Hai tiếng nữa tôi lên máy bay, đến để chào anh một tiếng."

Mục Tư Viễn vẫn không nhìn anh ta, chỉ nói: "Cút nhanh đi!"

Nhưng anh ta cũng không đi ngay, ngược lại đến gần mép giường. Anh ta cúi xuống, vòng tay ôm Mục Tư Viễn. "Anh họ, tạm biệt!" Nói xong, anh ta lập tức đứng dậy rồi ra khỏi phòng.

Có lẽ lần đầu tiên gọi Mục Tư Viễn như thế nên anh ta vẫn chưa... quen.

Nghe tiếng bước chân xuống dưới lầu, Mục Tư Viễn khép tài liệu lại. "Một món quà lớn?"

Anh nghi hoặc nhíu mày, trên gương mặt từ từ lộ ra nụ cười. Lần này, anh thực sự rất mong chờ xem đứa em họ này sẽ tặng anh thứ gì!

Cổ Tín Dương ra khỏi cổng biệt thự, đang định lên xe thì thấy một chiếc taxi dừng lại ngay cổng.

Cửa xe mở ra, người đi xuống lại là Cố Bảo Bảo!

Cố Bảo Bảo cũng không ngờ lại gặp anh ta ở đây, suy nghĩ một lúc rồi vẫn đi tới lên tiếng chào hỏi anh ta.

"Vẫn bắt chuyện với tôi được sao?" Cổ Tín Dương nhìn cô. "Không sợ tôi lại bắt cô đi nữa à?"

Cô sửng sốt. "Lần này chỉ có một mình tôi, anh không uy hiếp nổi tôi đâu." Nói xong cô chuẩn bị đi.

"Cố Bảo Bảo!" Anh ta gọi cô lại. "Tôi phải đi rồi, đến Nam Phi."

Cố Bảo Bảo gật đầu, lại không hiểu vì sao anh ta nói với cô, lại nghe anh ta nói: "Người phụ nữ và con trai của tôi đều ở Nam Phi, tôi muốn đi tìm bọn họ!"

"Con trai... anh?" Anh ta không phải đã nói con trai anh ta đã...

Trên gương mặt anh ta lộ ra sự vui vẻ, cô chưa từng thấy nụ cười ấy: "Con trai tôi kém hơn Nhạc Nhạc, tôi thực sự rất nhớ nó! Cố Bảo Bảo, tạm biệt!" Nói xong anh ta cũng không đi ngay, kỳ thực anh ta muốn nói câu "Cám ơn" với cô, nhưng tính anh ta lạnh lùng, trong nhất thời không nói ra được hai chữ ấy. Thế là anh ta dùng cách nói khác: "Cố Bảo Bảo, tôi đã chuẩn bị một món quà lớn cho cô, hy vọng cô có thể sớm nhận được!"

Món quà lớn? Cho tôi?

Cố Bảo Bảo nghi hoặc, anh ta đã ngồi lên xe phóng đi.

Cô bừng tỉnh, tiếp tục bước tới cánh cổng, nhấn chuông.

"Mục tổng." Thư ký chủ nhiệm nhanh chóng lên lầu. "Cô Cố đến!"

Chiếc bút đang di động dừng lại, anh ngẩng lên, không tin: "Ai cơ?"

Thư ký chủ nhiệm nhắc lại: "Cô Cố tới! Anh có muốn cô ấy vào không?"

Anh sửng sốt mới nhớ ra phải trả lời: "Tất nhiên, để cô ấy vào đi!"

Chờ thư ký chủ nhiệm xuống lầu mở cửa, anh lập tức cất thuốc ở tủ đầu giường đi, không muốn để cô biết mình ngã bệnh.

Một lúc sau cánh cửa bị đẩy ra, theo sau thư ký chủ nhiệm quả nhiên là hình bóng quen thuộc.

Không thấy cô, anh nhớ nhung, thấy cô rồi, anh lại tức giận: "Em tới làm gì?" Anh lạnh lùng hỏi.

Thư ký chủ nhiệm đảo cặp mắt trắng dã, nhanh chóng xoa dịu: "Mục tổng, anh và cô Cố nói chuyện, để tôi thu dọn tài liệu."

"Không cần!" Anh lên tiếng ngăn cản. "Tôi nghĩ cô Cố chắc không có nhiều chuyện muốn nói đâu, khỏi cần thu dọn."

Đang nói thì Cố Bảo Bảo dã đi lên trước, hìn hai gò má gầy gò của anh giống như cách một đời.

"Anh..." Cô chậm rãi lên tiếng. "Ốm à?"

"Ai nói anh ốm?" Mục Tư Viễn hừ một tiếng. "Em không trông thấy anh rất khỏe sao?"

Cô không để ý tới lời anh, hỏi tiếp: "Anh đã khá hơn chút nào chưa?"

"Không cần em quan tâm!"

Nhớ lại câu nói ngày đó của ba Cố, trong lòng anh cứ canh cánh. "Không phải em sắp kết hôn với Công Tôn Diệp hả? Em còn tới tìm anh làm gì? Không sợ người ngoài có lời ong tiếng ve ư?"

Cô ngồi xuống mép giường, mãi mà không nói gì.

Một lúc lâu cô mới ngẩng lên nhìn anh: "Tư Viễn, anh có thể đừng dùng cách nói chuyện như thế với em được không, điều này... Em cam đoan, đây là lần cuối cùng em tới quấy rầy anh."

Nghe vậy, trong lòng Mục Tư Viễn đau xót, giọng điệu lại cứng rắn: "Cái gì mà lần cuối cùng? Em không muốn đến thì đừng đến, bất kỳ lần gặp nào trước đó của chúng ta cũng có thể coi như lần cuối cùng."

Cố Bảo Bảo không nhịn được rớt nước mắt. "Tư Viễn, em không biết anh ngã bệnh, ngày đó cứu em ra khỏi nhà kho còn có anh nữa đúng không?"

Mục Tư Viễn không đáp, coi như ngầm thừa nhận.

Cô mỉm cười. "Khi em biết, em thật sự rất vui, thật đó Tư Viễn, em rất vui. Em luôn cho rằng trong lòng anh không có sự tồn tại của em... Em thực sự rất vui, cũng rất thỏa mãn."

Mặc dù là ngữ điệu cảm kích nhưng giọng nói của cô nghe thật.... quyết tuyệt!

Trong lòng Mục Tư Viễn buồn buồn, không khỏi tức tối: "Em muốn gì thì nói mau đi, đừng nói vòng vo nữa!"

Cô gật đầu. "Tư Viễn, cám ơn anh đã làm những điều đó vì em, có những thứ này em đã cảm thấy không uổng phí nhiều năm qua của mình, trong lòng em cũng không có đau đớn như trước. Nhưng Tư Viễn, anh yên tâm đi, em đồng ý với anh sẽ không quấy rầy anh nữa thì em nhất định làm được. Biết đâu..."

Cô cười nhạt. "Con người chính là như vậy, không đạt được thứ gì đó thì không cam lòng, nhưng bây giờ em có được rồi, mặc dù chỉ một chút, em... cũng thỏa mãn."

"Cô Cố, không phải vậy đâu..."

Thư ký chủ nhiệm nghe thế cuống cuồng, không nhịn được lên tiếng lại bị Mục Tư Viễn cắt ngang: "Không đến lượt cô nói chuyện, cô ra ngoài đi!"

Thư ký chủ nhiệm thở dài, đành phải ra ngoài.

Ánh mắt anh thu về, rơi vào trên người của Cố Bảo Bảo. "Nói vậy, hôm nay em tới là để đặc biệt nói lời từ biệt với anh? Em đã quyết định sẽ lấy Công Tôn Diệp rồi ư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.