Sự tức giận của cô cũng không khiến Trịnh Tâm Du kinh sợ mà ngược lại cô ta càng tỏ ra không kiêng nể gì cả.
"Cố Bảo Bảo." Cô ta cười lạnh: "Không phải cô rất lợi hại sao? Cô khiến mọi đàn ông vây quanh cô, lẽ nào cô không đoán được tôi muốn làm gì à?"
Nhìn gương mặt xinh đẹp với đôi mắt toát ra ánh sáng như màu máu, Cố Bảo Bảo lắc đầu khó có thể tin: "Cô Trịnh, rốt cuộc tôi đã làm điều gì gây nên
hiểu lầm với cô?"
"Hiểu lầm?"
Cô ta lạnh lùng lên tiếng:
"Cô tưởng giữa tôi và cô chỉ là hiểu lầm thôi sao?" rồi đi từng bước lại gần. "Cố Bảo Bảo, cô nói thế thật sự càng khiến tôi hận cô hơn!"
"Hận tôi?" Cố Bảo Bảo khó hiểu. "Vì sao?"
Vì sao?
Bởi vì thứ tôi muốn có nhất đã bị cô lấy.
Bởi vì người tôi yêu nhất mà cô ngược lại không cần!
Cô ta căm hận trợn trừng mắt rồi xoay người xuống bậc thang.
Cái nhìn của cô ta như hận không thể bóp chết cô, không được, cũng không thể để cô tiện nghi đau khổ như vậy thôi!
Trông theo xe cô ta phóng ra khỏi vườn hoa, Cố Bảo Bảo hít một hơi khí lạnh!
Người ban nãy cô nhìn thấy thật sự là Trịnh Tâm Du trước kia sao?!
Trịnh Tâm Du mở mui xe, chạy băng băng trên đường. Nhưng làm vậy cũng không thể nguội lạnh ý căm hận trong lòng cô ta!
Rốt cuộc, cơn gió lớn gần như thổi tung cơ mặt cô ta, cô ta mới dừng xe ở con đường cái ven biển.
-- Trịnh Tâm Du, cô đáng chết --
-- Trịnh Tâm Du, cô đáng chết --
Nhìn cơn sóng vỗ vào bờ cát, những lời Thân Văn Hạo đã nói trước khi nhảy xuống biển vào đêm đó văng vẳng trong đầu cô ta.
Tay đang nắm vô lăng siết lại, răng cắn mạnh vào môi. Lát sau, từng giọt
máu từ môi nhỏ xuống nhưng cô ta như không còn biết đau.
Người đáng chết là ai? Là ai?
Thứ ánh sáng trong mắt tái hiện, đáp án trong đầu ngày càng rõ ràng.
Quay xe đi đến con đường vòng vào thành phố, đây là nơi mà Mục Tư Viễn nhất định phải đi qua để về biệt thự.
Đợi khoảng nửa tiếng, chỗ đèn đỏ ngoài trăm mét quả nhiên thấy xe anh!
Xoay bánh lái, đợi khi anh muốn chuyển hướng thì cô ta phóng ra ngăn cản.
"Tâm Du?"
Mục Tư Viễn nhận ra xe cô ta, quay kính xe xuống hỏi: "Sao em ở đây? Không phải Bảo Bảo nói em đã đến biệt thự rồi sao?"
Cô ta cười khó xử: "Em đợi một lúc ở biệt thự, không biết khi nào anh mới về cho nên ra đây trước."
Anh nhíu mày: "Có phải có chuyện gì gấp không?"
Lúc anh ra khỏi công ty liền nhận được điện thoại của cô ta nói là có chuyện tìm anh.
Anh vội vàng đến chỗ khác nên mới bảo cô ta qua biệt thự chờ.
Nhưng cô ta lắc đầu rồi gật đầu, vẫn cái nét mặt khó xử như trước: "Tư Viễn,
không phải lần trước anh mua giúp ba em mấy hộp thuốc trợ tim sao? Ba em đã uống hết được mấy ngày rồi, em lại không biết đi đâu mua cho nên
đành phải tới tìm anh."
Hóa ra là chuyện này.
Anh nhìn
đồng hồ. "Vậy đi, anh lái xe đi đằng trước xong em đi theo. Đó là thuốc
nhập khẩu, anh ra mặt thì anh ta mới có thể lấy ra."
"Thôi quên đi." Trịnh Tâm Du tiếp lời anh. "Anh đừng đi, giúp em gọi điện thoại cho người bên kia là được rồi."
Anh cười khẽ, tỏ ý không có việc gì.
Lái xe đi không xa lắm, hơn nữa nếu trong điện thoại không nói rõ thì chẳng phải để cô ấy đi một chuyến tay không à?
"Đi theo anh!" Anh quay kính xuống rồi quay đầu xe.
Trịnh Tâm Du cũng cười, đóng mui xe lại đi theo sau xe anh.
Hoan Hoan làm bài tập xong vào phòng ngủ thì thấy Nhạc Nhạc đã ngủ say trong lòng mẹ.
Cố Bảo Bảo cười: "Chắc ba còn có việc đó mà."
Cô đặt Nhạc Nhạc vào trong chăn, nói: "Mẹ tắm cho con nhé được không?"
Hoan Hoan vui mừng gật đầu, đi theo cô vào phòng tắm.
"Mẹ." Bé để Cố Bảo Bảo cầm khăn mặt, tự xoa xà bông lên người, trong miệng
vẫn nói: "Tắm xong chúng ta gọi cho ba được không mẹ?"
"Không cần đâu." Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Ba không về là do bận công việc. Chúng ta không nên gọi điện quấy rầy ba nhé?"
"Vâng ạ." Hoan Hoan ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại nhạy bén phát hiện ra sự không vui trong mắt mẹ.
Ý nghĩ của bé liền thay đổi. "Mẹ, con nói với mẹ chuyện này chưa nhỉ, hôm nay con và Nhạc Nhạc mặc đồng phục đến trường, thầy cô đã nhận lầm
chúng con đấy!"
Bé cố gắng kể thật sinh động chuyện đã xảy ra trong trường hòng muốn mẹ vui vẻ.
"Phải không đấy?"
Nghe mẹ cười hỏi, bé gật đầu ngay: "Cô bé bình thường hay cho con sô cô la hôm nay lại nhét sô cô la vào tay Nhạc Nhạc nữa chứ."
Nói xong bé cười khanh khách. "Nhạc Nhạc không biết bạn ấy, cầm sô cô la
ném xuống đất, còn giẫm lên nữa. Một bạn khác nói là bạn nữ kia đã khóc
chạy đi cơ ạ."
Cố Bảo Bảo ngẩn ra, tiếp theo nói: "Hoan Hoan à,
mai con giải thích nguyên nhân với cô bé kia rồi thay Nhạc Nhạc xin lỗi
có được không?"
"Vì sao ạ?" Hoan Hoan nhíu mày. "Con không thích ăn sô cô la chút nào, bạn ấy không đưa nữa là hay nhất."
Cô cười, bé vẫn còn trẻ con, quả thực không thể trách móc nặng nề quá nhiều.
"Con cứ làm vậy đi được không Hoan Hoan?"
Cô nghĩ rồi nói. "Con giải thích với bạn ấy con không thích ăn sô cô la,
sau đó bảo bạn ấy không cần tặng nữa. Chẳng những thế, về sau nếu con
không thích gì thì con phải nói rõ với người ta."
Hoan Hoan gật đầu, nhưng không hiểu: "Tại sao phải làm vậy ạ?"
"Như thế" cô mỉm cười. "Chúng ta có thể bớt đi rất nhiều điều phiền não rồi!"
Cũng bớt đi rất nhiều thương tổn!
Vừa nói cô vừa dội nước cho Hoan Hoan, cầm khăn tắm lớn bọc bé lại ôm lên giường, tự bé nhanh chóng mặc quần áo ngủ.
"Mẹ." Nói xong đề tài vừa rồi, bé lại đổi sang một đề tài mới: "Hôm nay kiểm
tra tiếng Anh con được một trăm điểm, đứng hạng một luôn đó."
"Hoan Hoan giỏi quá!"
Cô lau tóc cho bé, đột nhiên nghĩ ra điều gì liền hỏi: "Hoan Hoan, tiếng Anh có phải do cô Tâm Du dạy con không?"
Hoan Hoan gật đầu. "Lúc con ba tuổi, mỗi tối con đều đến nhà cô Tâm Du học ba tiếng."
Mỗi ngày ba tiếng.
Cố Bảo Bảo thầm than, cô ta không theo đuổi Tư Viễn mà lại quan tâm Hoan Hoan như thế.
Có lẽ những việc xảy ra trong thời gian này cũng chỉ là do tâm tình cô ta không được ổn định mà thôi.
Sau khi Hoan Hoan ngủ thì cũng đã chín rưỡi tối.
Cô đứng ngoài cửa nhìn cánh cửa vườn hoa đóng kín.
Dưới ánh đèn đường không hề xuất hiện xe của anh.
"Thiếu phu nhân." Người giúp việc ra hỏi: "Tối nay cô ở lại đây à? Để tôi đi chuẩn bị đồ ngủ cho cô."
"Cám ơn cô." Cô nhanh chóng lắc đầu. "Tôi sắp về rồi."
Cho dù bây giờ đi thì lúc về cũng gần mười một giờ, coi như khuya lắm rồi.
"Cô về à?" Người giúp việc kinh ngạc. "Bây giờ sao? Hay chờ thiếu gia về rồi đưa cô đi."
Cô lắc đầu, hôm nay không gặp anh thì để lần sau, cô không muốn làm ba không vui.
"Tôi đi đây." Cô cười nói rồi đi xuống bậc thang.
Đi hai bước thì nghe người giúp việc gọi cô lại, cô ấy có lòng tốt bảo cô chờ một lúc đợi thiếu gia về.
Nhưng nếu bây giờ cô muốn đi, người giúp việc liền gọi lái xe đưa cô về.
Có lái xe đưa cũng tốt, không đến mười rưỡi cô đã ở ngoài ngõ vào tiệm mỳ vằn thắn rồi.
Cô vội vàng chạy vào thì thấy một người quen thuộc đang đứng dựa bên cây cột ngoài tiệm mỳ chờ cô.
"Văn Hạo?"
Cô dừng bước, có hơi kinh ngạc. "Đã lâu không gặp anh!"
Thân Văn Hạo đi đến, dieen$dan#le&quy$doon nụ cười nhợt nhạt nhìn cô: "Hôm qua anh mới quay về từ Pháp."
Thật ra là xế chiều hôm nay anh mới về đến nơi.
Bên Pháp còn một số việc chưa xử lý xong thì lại nghe được tin tức cô và Mục Tư Viễn sắp sửa đính hôn.
Anh không biết mình về còn có thể làm được gì, anh chỉ làm theo ý nguyện trong tim mình mà thôi.
-- Hôm qua mới về --
Cố Bảo Bảo hơi khó hiểu, hiện nay Cổ Tín Dương không ở đây, anh ấy còn quay về làm gì?
Mẹ Cố trên ban công nhìn thấy cô liền gọi: "Bảo Bảo, con về rồi à?"
Cô nhanh chóng đáp lại rồi nói với anh: "Anh vào nhà ngồi một lúc."
Anh đã gặp ba Cố mẹ Cố, hơn nữa là bạn học của Cố Bảo Bảo nên mọi người cũng rất tùy ý.
Vì vậy anh gật đầu, theo Cố Bảo Bảo lên nhà.
Căn phòng khách trước khi ra ngoài trống không mà giờ đã có mấy rương bằng mây, bên trên dán một chữ hỷ rất lớn.
"Mẹ ơi, đây là gì vậy?" Cô nghi ngờ hỏi.
Mẹ Cố cười. "Đã quyết định ngày đính hôn rồi, ban tối ông Mục cho người đưa tới, đây là cựu lễ."
Bà mở một cái rương, trong đó là một sọt hạt dưa và động phộng, còn lẫn cả thứ gì đó lấp lánh ánh sáng.
Cố Bảo Bảo còn chưa nhìn rõ, mẹ Cố đã nắm một nắm đặt vào tay cô: "Đây, bỏ vào trong tủ quần áo."
Cô cúi xuống xem mới nhìn rõ thứ lập lòe ánh sáng ấy là hạt dưa vàng và đậu phộng vàng!
"Đến đây Văn Hạo." Mẹ Cố nhiệt tình chào hỏi, cũng nắm một nắm cho anh:
"Cháu là khách quý đầu tiên ăn hạt dưa hỉ, ngày mở tiệc đính hôn nhất
định phải tới đó!"
Thân Văn Hạo nhìn hạt dưa lẫn đậu phộng vàng
trong lòng bàn tay, đè nén khổ sở trong lòng, cười hỏi: "Thím à, hôm đó
là hôm nào vậy ạ?"
"Thứ ba đó!"
Vào thứ ba! Cố Bảo Bảo sửng sốt, hôm nay đã là thứ tư rồi, nhanh vậy!
"Bảo Bảo." Mẹ Cố đứng dậy. "Con ngồi chơi với Văn Hạo, cái chân ba con lại đau nên mẹ phải đi xoa bóp cho ông ấy."
Cố Bảo Bảo gật đầu, đi lấy một lọ nước trái cây, mời anh ngồi xuống sofa.
"Văn Hạo." Cô uyển chuyển hỏi. "Cổ Tín Dương đã đến Nam Phi rồi, anh có tính toán gì chưa?"
Anh hiểu được đại khái thắc mắc chân chính trong lòng cô, mím môi cười.
"Anh về đúng lúc có thể tham gia tiệc đính hôn của em và Mục Tư Viễn."
Anh tránh không trả lời nên cô cũng không hỏi lại, theo phản xạ cúi đầu. "Cám ơn anh."
"Cám ơn anh gì chứ?"
Anh bỏ hạt dưa vàng đại biểu cho may mắn và hạnh phúc vào túi quần. "Bảo
Bảo, ngày hôm nay là em đáng được có, em không cần cảm ơn bất cứ ai."
Trong lòng cô ấm áp, vẫn chỉ có thể nói ba từ: "Cám ơn anh."
Cám ơn lời chúc phúc của anh, cám ơn anh không lấy tình cảm trong lòng ra làm khó cô.
Nhưng nếu anh hoàn toàn quên cô mà đi tìm hạnh phúc chân chính của mình thì cô sẽ càng vui hơn.
"Văn Hạo." Cô mỉm cười. "Hi vọng có một ngày em cũng có thể trở thành tân khách trong bữa tiệc cưới của anh."
Nghe vậy, lòng anh chua chát, không nhịn được nói: "Đương nhiên có thể, nếu có một ngày như vậy."
"Văn Hạo!" Cô cầm cổ tay anh, trong mắt mang theo sự khẩn cầu: "Đừng nói vậy mà, xin anh đừng" cô thật sự không gánh vác được.
Anh bỗng cười. "Cố Bảo Bảo, em khẩn trương gì chứ?"
Anh xoa má cô như hồi còn chơi đùa thời trung học: "Em không cho là anh cả
đời sẽ không lập gia đình chứ hả, đừng đùa, anh là con một của nhà họ
Thân đấy, cần phải tìm một cô gái để còn nối dõi tông đường nữa!"
Anh nói thật nghiêm túc làm cô nhất thời im lặng.
Hi vọng thật sự chỉ là do cô đã suy nghĩ nhiều.
Vui đùa một chút, anh cuối cùng cũng thu lại sự vui vẻ, nói nghiêm túc: "Ở
đây anh còn có chút việc, sau khi xử lý xong sẽ quay lại Pháp. Anh nghe
nói em và Mục Tư Viễn sắp đính hôn nên mới về xem."
Anh cầm tay cô chân thành nói: "Bảo Bảo, chúc mừng em!"
"Cám ơn anh! Cám ơn anh, Văn Hạo."
Cô lộ ra nụ cười vui vẻ trên gương mặt, nhưng vì sao anh lại thấy được sâu trong mắt cô lộ ra sự cô đơn?
Vì sao?
Ở bên cạnh Mục Tư Viễn không phải chuyện cô mong chờ đã lâu ư? Vì sao cô lại không vui?
"Bảo Bảo, em sao thế?" Trong lòng anh lo lắng thay cô. "Có phải có chuyện gì không?"
Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, không hiểu vì sao anh có thể nhìn ra sự không vui của cô, nhưng cô lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Anh cười, tính cách cô là vậy, vui vẻ viết rõ trên mặt, đau khổ lại chôn sâu tận đáy lòng.
Cho nên anh không hỏi lại, hai người nói chuyện một lúc thì anh đứng dậy tạm biệt.
Cố Bảo Bảo tiễn anh xuống nhà, hỏi: "Khi nào anh về Pháp?"
"Phải xem thế nào đã."
Dưới ánh đèn mơ hồ, anh yên lặng nhìn cô, ra dấu tay bảo cô quay lên đi, cũng không nói thêm gì.
Không phải anh không muốn nói, là do anh không nói nên lời.
Chuyện anh muốn làm đó là nhìn thấy cô hạnh phúc.
Ngày mà cô thật sự có được hạnh phúc chính là ngày anh đi.
Chiếc xe dừng lại ở đèn đỏ, dù đã là đêm khuya nhưng vẫn còn một đoàn xe rất dài.
Anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một nam một nữ đang ngồi ăn lẩu bên trong khung cửa sổ ở ven đường cách đó không xa,
Anh sửng sốt, nhìn kỹ hơn, không phải là Mục Tư Viễn và Trịnh Tâm Du sao?
Nhưng so sánh với Mục Tư Viễn đang sốt ruột không ngừng lén nhìn đồng hồ thì Trịnh Tâm Du rất nhàn nhã ăn uống.
Được một lúc cô ta giơ tay gọi người phục vụ.
Thấy người phục vụ vừa nghe vừa viết, chắc là cô ta lại gọi thêm món gì.
Mục Tư Viễn nhìn thấy, nụ cười trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn không lên tiếng.
Trịnh Tâm Du giống như không thấy, sau khi gọi lại tiếp tục ăn?
Cô ta thật sự không thấy sao?
Thân Văn Hạo cười lạnh lùng, anh thấy rõ lúc mặt cô ta quay đi, nụ cười đắc ý đọng rõ trên khóe môi!
Trong lòng anh chấn động, nhớ lại nét cô đơn hiện lên trong mắt Cố Bảo Bảo...
***
Mười hai giờ rồi.
Anh chắc chưa về nhà đâu, nếu không nhất định gọi cho cô.
"Bảo Bảo." Mẹ cô ở trong phòng ngủ gọi cô, cô liền đáp lại, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Ba mẹ vẫn chưa ngủ, mẹ cầm một tờ tiền lớn trong tay đang bỏ vào bao lì xì.
"Bảo Bảo." Ba Cố ngẩng lên nhìn cô. "Mai con sang nhà chú ba đi."
Nhà chú ba? Cô nhíu mày, không phải nhà chú ba ở nông thôn sao?
Mấy năm trước cô đã đến một lần, ngồi xe cũng mất năm sáu tiếng đồng hồ!
"Sao lại phải đến nhà chú ba hả ba?" Cô hỏi.
Mẹ Cố chuẩn bị xong bao lì xì bỏ vào tay cô: "Con trai chú ba kết hôn, mẹ
với ba con còn bận việc ở tiệm không đi được, con thay mặt nhà chúng ta
đi uống ly rượu mừng ấy mà."
Cô đi? Nhưng cô đâu rõ nhà ở đâu.
Ba Cố nhìn ra được nghi vấn của cô, liền nói: "Ba đã nói với chú ba rồi, con ngồi xe đến cửa thôn rồi chú ba sẽ đón con."
Mẹ Cố cũng nói: "Trước mắt con cũng sắp đính hôn rồi, đến lúc đó thân thích sẽ đến, chúng ta không thể thất lễ trước được."
À. Cô hơi lặng người gật đầu, đành phải đi vậy.
Trong phòng khách mẹ cô đã kéo ghế sofa ra làm giường cho cô, lúc này điện thoại rung rung.
Đã mười hai giờ mười lăm phút!
Hừ, trễ vậy ư. Trong lòng cô bực mình, cố tình chờ điện thoại rung một lúc lâu mới nhận.
"Bảo Bảo." Giọng anh vang lên từ bên kia. "Sao giờ mới nghe máy?"
Giọng điệu bá đạo trước sau như một, lần này cô lại tức giận.
Trễ vậy mới gọi tới, cô đang ngủ đấy có được không?
"Em ngủ." Cô dẩu môi. "Có chuyện gì mai rồi nói."
Tuy nói vậy nhưng trong lòng lại không muốn, cho nên rề rà không cúp máy.
Anh ở bên kia cười. "Sao thế, bé con tức giận à?"
Cô trở mình, bĩu môi không nói lời nào.
"Đừng giận, bằng không anh sẽ dùng cách áp dụng với Hoan Hoan Nhạc Nhạc đối phó em đấy."
"Cách gì?" Vẫn rất không tình nguyện lên tiếng.
"Trong điện thoại không nói rõ được." Anh trả lời. "Mai em tới công ty đi, anh sẽ nói cho em biết."
Còn phải tới công ty, còn lâu cô mới đi.
Hơn nữa, mai cô còn phải về nhà chú ba uống rượu mừng nữa!
"Không được, ngày mai" cô bật thốt chuẩn bị nói thì những lời của mẹ lại hiện ra trong đầu.
-- Dù con có thích cậu ấy bao nhiêu, về sau con cũng chỉ có thể bộc lộ ra một nửa, còn một nửa con phải giấu trong lòng --
Ánh mắt cô lộ ra vẻ giảo hoạt: "Ngày mai rồi nói, bây giờ em rất muốn ngủ."
Nói xong cô còn ngáp một cái.
"Vậy được rồi." Nghe giọng nói như rất mệt mỏi của cô, Mục Tư Viễn liền cúp điện thoại: "Mai anh sẽ gọi cho em."
Để điện thoại xuống, anh ngồi xuống cạnh bàn ăn, đặt túi lên bàn, anh đã
phải xếp hàng ba tiếng đồng hồ để mua được bánh bao hấp chính tông.
"Thiếu gia, có cần hâm lại không?" Người giúp việc hỏi.
Mục Tư Viễn lắc đầu: "Cô cất đi, mai cô ấy tới rồi hâm nóng lại." Nói xong anh đứng dậy lên gác.
Người giúp việc cầm bánh bao hấp vào phòng bếp, tâm tình rất tốt.
Xem ra thiếu gia thật sự muốn kết hôn rồi, chờ thiếu phu nhân qua cửa, có lẽ bọn họ sẽ dọn sang biệt thự nhà họ Mục!