"Đừng khóc!" Anh cúi xuống nếm giọt nước mắt của cô.
Ôm lấy cô thật chặt, anh dịu dàng nói: "Trước đây anh rất muốn lấy Tâm Du. Anh luôn cho rằng cô ấy là một chọn lựa thích hợp để lấy làm vợ. Anh quan tâm bảo vệ đến cô ấy cũng là vì lý do như vậy đó."
Khi đó, anh không cho rằng hôn nhân cần đến tình yêu.
Anh cần chỉ là một người phụ nữ đạt tiêu chuẩn, kết hôn rồi sinh con, sống cùng anh đến già.
Chưa từng nghe anh nói đến điều này nên Cố Bảo Bảo im lặng lắng nghe.
"Không biết anh nghĩ chuyện đó quá đơn giản hay do chuyện trên thế giới này quá phức tạp. Anh không nghĩ tới trong lòng cô ấy đã sớm có người đàn ông khác."
Nhắc đến cái tên Thân Văn Hạo kia, hình như anh ta cũng có chút mập mờ với vợ anh.
Đừng tưởng anh không thấy được, ánh mắt của Thân Văn Hạo mỗi lần thấy Bảo Bảo như được tưới nước, dính lấy Bảo Bảo không buông!
Điều này khiến anh cực kỳ khó chịu!
Nhưng giờ không phải lúc nói đến Thân Văn Hạo, để anh giải thích rõ chuyện của Trịnh Tâm Du đã!
"Trước đây anh không biết, cô ấy cũng không nói với anh."
"Có lẽ do anh quá chủ quan, mỗi lần nhắc tới đề tài kết hôn với cô ấy, cô ấy không phải cười trừ thì cũng từ chối rõ ràng, thế mà anh lại không nhìn ra tâm tư cô ấy!"
"Giờ nghĩ lại thì, anh hoàn toàn không có để tâm đến cô ấy, bằng không sao ngay cả việc đó cũng không nhìn ra?"
"Cho nên khi cô ấy nói muốn lấy người khác, cảm giác của anh không phải đau lòng, cũng không phải thống khổ. Anh chỉ có chút kinh ngạc và tiếc nuối thôi." Nói tới đây, anh thoáng dừng lại.
Anh tưởng cô sẽ hỏi gì đó nhưng cô lại không nói một lời.
Anh thấy bối rối, không khỏi suy đoán xem có phải mình chưa nói đúng trọng điểm hay không, bằng không làm sao cô ấy lại không nói một câu?
"Bảo Bảo." Anh nâng cằm cô lên. "Em nói chuyện đi, lẽ nào em không có gì muốn nói sao?"
Cô nhìn vào mắt anh: "Anh cần em nói gì à?"
Anh sốt ruột gật đầu, ý bảo anh rất rất cần.
Anh rất cần tới sự quan tâm và đáp lại của cô.
Cô mỉm cười, áp tay vào mặt anh: "Vậy em hỏi anh, bây giờ cảm giác trong lòng anh thế nào với cô ấy?"
Anh nhíu mày, có thể đang suy nghĩ.
Cô còn nói: "Em chỉ muốn biết, vị trí của cô ấy ở đâu mà khi cô ấy cần nương nhờ anh lại vội vội vàng vàng bất chấp chạy tới như thế?"
"Anh không có bất chấp!"
Anh biện bạch, nói tất cả mọi chuyện lại cho cô. "Luật sư nói chỉ cần anh lộ diện là được, không ngờ đến lúc ấy còn cần lời chứng của Tâm Du, anh bảo trợ lý đi đón cô ấy nên mới lâu như vậy!"
Anh như một đứa trẻ bắt đầu ăn vạ. "Anh có gọi điện cho em mà em không nghe! Anh ở đó cũng rất lo lắng."
Những câu sau đó của anh, Cố Bảo Bảo không có quá để ý.
Tâm tư của cô đều dừng ở câu - lúc ấy còn cần lời chứng của Tâm Du, anh bảo trợ lý đi đón cô ấy nên mới lâu như vậy! -.
Nhớ lại lần gặp mặt trước, Trịnh Tâm Du tỏ ra thù địch với cô, cô mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
"Bảo Bảo!"
Cô ấy lại thất thần!
Anh xoa bóp má cô để cô tỉnh lại. "Rốt cuộc em có nghe anh nói không vậy?"
"Em đang nghe."
Cô gật đầu. "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, em đang chờ anh trả lời đây!"
"Dẫu sao anh quen cô ấy nhiều năm, cô ấy cũng giúp anh rất nhiều, mặc dù anh không có tình yêu với cô ấy nhưng vẫn có tình cảm anh em."
"Nếu em muốn hỏi anh vị trí của cô ấy là gì, anh nói cho em biết, anh xem cô ấy như người thân vậy!"
Người thân!
Cố Bảo Bảo thở dài.
Thử hỏi bản thân, nếu A Diệp có chuyện gì, liệu cô có thể khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ được sao? Với cô, A Diệp cũng là người thân!
Tuy cô không xác định có phải Trịnh Tâm Du cố ý làm như vậy hay không nhưng nếu muốn bình an thì cô ta tại sao lại muốn phá hoại? Anh đã nói, anh không hề làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô. Anh coi cô là vợ, có phải cô nên tin anh không?
Nhiều năm qua, bọn họ đã trải qua những lần tan rồi hợp, rốt cuộc đi đến được với nhau. Hôn nhân chỉ là một khởi đầu, sao cô lại không có lòng tin với anh?
"Bảo Bảo!"
Sao cô cứ thất thần vậy?
Anh há mồm vừa gặm vừa cắn lên cổ cô khiến cô bật cười khanh khách.
"Được rồi, đừng làm rộn nữa anh Tư Viễn..."
d...đ...l...q...đ
Anh ôm cô, vui vẻ nói: "Vậy không tức giận nữa chứ?!"
"Được rồi, không giận anh nữa!"
Cô bất đắc dĩ bóp má anh. "Khuya lắm rồi, chúng ta đi ngủ có được không?"
"Tuân lệnh bà xã đại nhân!"
Anh nghịch ngợm nói, xoay người dùng cả tay cả chân khóa cô vào lòng.
Cô kêu lên: "Em không thở nổi!" anh mới buông ra.
Dừng được một lúc, đoán cô hít đủ dưỡng khí rồi anh lại khóa chặt cô lại.
Cô vừa buồn cười vừa tức giận: "Làm gì vậy? Sợ em chạy à, thế anh khóa cửa đi, anh làm thế này không mệt sao?"
"Khóa cửa thì vẫn còn cửa sổ!"
Anh nghiêm túc trả lời: "Chỉ có làm thế này anh mới yên tâm!" Nói rồi anh cúi xuống hôn lên má cô.
"Bảo Bảo." Anh dịu dàng nói: "Sau này không được nói sẽ rời khỏi anh, nghĩ cũng không được nghĩ, dù là nói đùa cũng không được!"
Vừa rồi anh thật sự rất lo!
Cố Bảo Bảo cười, không lên tiếng.
Anh cũng không cần cô trả lời, bởi vì đây là mệnh lệnh!
***
Nhìn bầu trời trở nên xám xịt, Mục Sơ Hàn phiền não ngồi xuống.
Tối qua cô ta mất ngủ.
Lúc thì nghĩ đến Cố Bảo Bảo, lúc thì nghĩ đến Tâm Du, đây là lần đầu tiên cô ta mất ngủ.
Thật phiền quá!
Cô ta tức giận xốc chăn, đứng dậy ra mở cửa sổ.
"Cốp!" Chẳng biết là thứ gì đập trúng vào trán cô ta.
Cô ta nhìn xem mới thấy đó là một quả thông!
"Cô Mục!"
Bất chợt giọng của Tuế Tuế truyền vào từ ngoài cửa sổ khiến cô ta kinh hãi.
Nàng lo sợ không yên quay đầu lại.
D!Đ!L!Q!Đ
Trên cây cổ thụ chọc trời bên ngoài, cái người cười thích thú nhàn nhã ngồi trên đó khiến cô ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
"Cô là người rừng hay trộm mà lại đi ngồi trên cây thế hả!" Cô ta hung hăng mắng.
Tuế Tuế không thèm để ý. "Cô còn quản cả việc tôi ngồi ở đâu nữa à?"
Cô ấy chỉ xuống bên dưới tàng cây. "Cô nhìn cho rõ, đây là rìa ngoài lan can biệt thự nhà họ Mục cô, hoàn toàn không liên quan đến cô!"
"Đúng là không liên quan tới tôi!"
Mục Sơ Hàn bị cô ấy mỉa mai, tức giận đóng sập cửa sổ. "Cô muốn ngồi bao lâu thì ngồi, bản tiểu thư không rảnh chơi với cô!"
"Chờ đã!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Ngay khi cánh cửa sắp đóng, sau tiếng hô của Tuế Tuế, thêm một quả thông nữa bay thẳng vào đập vào trán cô ta!
"Con ranh kia!" Mục Sơ Hàn phát điên, cô ta tiện tay quơ lấy cái lọ hoa muốn ném ra phía Tuế Tuế.
"Chờ đã!" Cô ấy lại hô, giơ lên một cái máy ghi âm nhỏ.
Mục Sơ Hàn sửng sốt, giận dữ hỏi: "Đó là cái gì?"
Tuế Tuế cười: "Đề phòng cô Mục nói lời không giữ lời nên ngày hôm đó tôi đã ghi âm lại cuộc đối thoại của chúng ta, cô có muốn nghe không!"
"Cô nói cái gì!"
Mục Sơ Hàn bị dọa, thấy cô ấy ấn vào một nút, âm thanh lập tức phát ra: "Tôi thua thì mặc cho cô xử trí, nhưng nếu cô thua, tôi có hai điều kiện..."
Nói tới đoạn này thì bị tắt đi, cô ấy cười đắc ý: "Thế nào, cô Mục, cô còn dám quỵt nợ thì tôi sẽ phát tán đoạn ghi âm này đi!"
Đây đúng là những lời hôm đó bọn họ nói!
Mục Sơ Hàn sốt ruột, tất nhiên không thấy được tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Tuế Tuế.
"Mục Sơ Hàn!"
Thấy cô ta do dự, Tuế Tuế tiếp tục tăng thêm áp lực. "Tự cô nghĩ cho kỹ, tôi phát đoạn ghi âm này ra, mọi người chẳng những hoài nghi Trịnh Tâm Du mà còn biết cô là đồng bọn của cô ta, nhưng nếu cô lặng lẽ nói những chuyện Trịnh Tâm Du bảo cô làm cho anh cô biết, vậy thì tính chất chuyện này không còn giống nhau nữa!"
Điều này...
Lời cô ấy nói cũng có lý. Mục Sơ Hàn rơi vào thế khó xử. Từ đáy lòng cô ta không muốn "vạch mặt" Trịnh Tâm Du trước mặt anh. Dù sao bọn họ cũng là bạn bè nhiều năm!
"Mục Sơ Hàn, Trịnh Tâm Du có coi cô là bạn sao?"
Tuế Tuế biết cô ta đang nghĩ gì, lập tức cắt ngang. "Cô ta bảo cô đi tố cáo công ty ba mẹ mình chỉ vì phá hoại nghi thức đính hôn của anh cô và Bảo Bảo, cô cảm thấy cô ta làm vậy còn có nhân tính nữa không?"
Cô ấy nói không ngừng, buộc Mục Sơ Hàn chọc thủng bộ mặt thật của Trịnh Tâm Du, vậy thì Bảo Bảo sẽ không phải chịu thêm thương tổn nữa!
"Cô coi cô ta là bạn, cô ta lại chỉ lợi dụng cô làm việc cho cô ta, lẽ nào cô còn chưa rõ?"
"Cô đừng nói nữa!"
Mục Sơ Hàn hét lên, đưa ra quyết định. "Tôi đi, tôi chấp nhận thua cuộc, tôi sẽ nói rõ tất cả với anh tôi!"
Nói xong, cô ta lập tức quay vào thay quần áo.
Chiếc xe vừa ra khỏi vườn hoa, Tuế Tuế đã đứng chờ cô ta bên ngoài.
Thật không biết làm thế nào mà cô ấy leo lên leo xuống tự nhiên được vậy!
Trong lòng Mục Sơ Hàn có hơi sợ cô ấy, thấy cô ấy dùng chân đá cửa xe liền vội vảng mở cửa xe ra.
Tuế Tuế ngồi vào, xoay ngang xoay dọc: "Xe của cô cũng không tệ lắm!"
Mục Sơ Hàn không để ý, chỉ một mực lái xe.
Ánh mắt cô ấy xoay chuyển lại thấy trên tay lái có dán đầy những tấm hình.
Cô ấy nhìn kỹ hơn, những bức ảnh ngoại trừ chụp với ba mẹ ra, còn lại phần lớn là ảnh chụp cô ta và Mục Tư Viễn.
"Ồ!"
Cô ấy cười rộ lên. "Không nhìn ra cô Mục còn có tình huống yêu anh cơ đấy!"
"Sao, ngạc nhiên lắm à?"
Mục Sơ Hàn muốn che chúng lại nhưng cả cái vô lăng làm sao che hết được?
Cuối cùng cô ta chỉ có thể đỏ mắt trừng mắt: "Cô ngồi yên đi, sao nói nhảm nhiều thế!"
Tuế Tuế cười, nhìn cô ta thêm vài lần.
Xem ra cô Mục này không vô tình như cô nghĩ!
Chí ít trong xe cô ta không dán ảnh mấy anh chàng ngôi sao đẹp trai gì mà là ảnh chụp gia đình.
Thấy cô ta thích anh trai mình như thế, chắc rằng việc cô ta ghét Cố Bảo Bảo cũng có lý do.
Thật ra, cô ta tuy lớn hơn cô nhưng vẫn còn trẻ con lắm.
Một mực chìm đắm trong nỗi hận bị cướp đi thứ mình yêu thích!
Xe lái vào biệt thự Mục Tư Viễn thì đã sắp mười giờ.
Thấy Mục Sơ Hàn và Tuế Tuế xuống xe, Cố Bảo Bảo đang xuống bậc thang kỳ quái hỏi: "Tuế Tuế, Sơ Hàn, hai em... đến tìm Tư Viễn à?"
Có Sơ Hàn ở đây thì chắc bọn họ không phải đang tìm cô.
Quả nhiên, Mục Sơ Hàn liếc cô một cái, mất kiên nhẫn hỏi: "Anh tôi có nhà không? Tôi muốn gặp anh ấy!" Cũng không chờ Cố Bảo Bảo trả lời, cô ta đã đi thẳng vào trong.
"Sơ Hàn."
Cố Bảo Bảo gọi cô ta lại: "Tư Viễn đến công ty rồi."
"Đến công ty?"
Nghe vậy, Tuế Tuế nhướng mày: "Chị Bảo Bảo, tên khốn Mục Tư Viễn lại lừa chị đấy, bọn em đến công ty mà có gặp anh ta đâu! Gọi di động anh ta cũng tắt máy!"
Di động tắt máy?
Cố Bảo Bảo sửng sốt, bình thường anh đâu có tắt máy!
Cô thử lấy điện thoại ra gọi, không ngờ thật sự tắt máy!
Thấy vậy, Mục Sơ Hàn liền nghĩ đến việc anh chắc đã tới bệnh viện thăm Tâm Du.
Không chỉ cô ta mà cả Cố Bảo Bảo và Tuế Tuế hẳn đều nghĩ đến!
Cô ta đang định thừa cơ hội này mà cười nhạo và làm nhục Cố Bảo Bảo một phen, cũng không biết vì sao mà cô ta há miệng lại phát hiện mình nói không ra lời.
"Tên khốn Mục Tư Viễn!"
Tuế Tuế lại mắng. "Xem em có đến bệnh viện chửi cho anh ta tỉnh lại không!"
Cô ấy nói xong liền hét lên với Mục Sơ Hàn: "Còn không mau lên xe?"
Thấy bọn họ vội vã lên xe, Cố Bảo Bảo ngỡ ngàng một lúc liền tỉnh táo lại.
"Tuế Tuế, em đừng như vậy, anh ấy nói là đến công ty, anh ấy sẽ không lừa chị đâu!"
Sẽ không lừa chị? Lừa chị mà chị đâu có biết!
Tuế Tuế bĩu môi, quay cửa xe xuống nói với cô: "Chị Bảo Bảo, em cũng chỉ đoán anh ta ở bệnh viện thôi, em và Sơ Hàn có việc gấp tìm anh ta cho nên bọn em đi xem trước đây, chị đừng có lo!"
Nói xong, Mục Sơ Hàn khởi động xe đi mất.
"Này...!"
Cố Bảo Bảo chạy ra ngoài, trong lòng vô cùng rối loạn.
Có thật là anh đến bệnh viện không?
Đêm qua, không phải anh đã nói, chỉ cần cô không thích, anh sẽ không đi gặp cô ta nữa, tất cả mọi chuyện đều giao cho trợ lý ư?
Lẽ nào trời vừa sáng, anh đã quên hết những gì mình nói rồi?
Không, sẽ không đâu.
Cô lắc đầu, cảm thấy mình nên tin tưởng anh.
Nhưng để cô tin tưởng anh thì tại sao anh phải tắt di động?
Cô ngồi xuống bệ vườn hoa, tâm tư hỗn loạn, không biết mình nên làm gì.
"Bíp bíp..." Ngoài vườn hoa vang lên tiếng còi xe hơi.
Cô ngẩng lên, bất ngờ khi thấy đó là xe của Mục Tư Viễn.
"Anh Tư Viễn!"
Cô chạy ra mở cửa xe, thấy được người đó thật là anh, sắc mặt tái nhợt mới khôi phục lại chút huyết sắc.
"Bảo Bảo! Em làm sao vậy?" Anh lập tức phát hiện ra sự khác thường của cô, lo lắng hỏi.
Cô lắc đầu lại gật đầu, gương mặt lộ rõ nụ cười: "Em biết... biết anh sẽ không lừa em, sẽ không..."
"Em nói gì mà không đầu không đuôi vậy?" Anh vừa xoa má cô vừa ra khỏi xe, đặt vào tay cô một túi đồ ăn còn nóng: "Cho em."
"Cái gì?"
Cô nghi hoặc mở ra, hương vị thơm ngon liền xộc vào mũi, chính là bánh bao hấp của cửa hiệu lâu đời cô thích ăn nhất!
"Anh..."
Cô ngạc nhiên. "Anh nói đến công ty, hóa ra là đi xếp hàng hả?"
"Đúng vậy!"
Anh ra vẻ đáng thương gõ vào chân. "Anh đứng đến mỏi cả lưng rồi này, em phải xoa bóp cho anh đấy."
Anh Tư Viễn!
Trong lòng cô rất vui, nhảy bổ vào anh.
Cô vui vì anh không lừa cô, vui vì anh còn nhớ những chuyện nhỏ nhặt liên quan đến cô.
"Ây da, em còn chưa ăn sáng mà đã nặng thế này, về sau chẳng chắc có ai dám ôm nữa!"
Anh cười phàn nàn, hai cánh tay lại ôm chặt lấy cô, không chịu buông ra.
"Anh Tư Viễn..."
Gương mặt cô lộ ra ngoài. "Vậy sao anh không nghe điện thoại? Vừa rồi Sơ Hàn đến đây tìm anh đấy!"
"Con bé đó nó tìm anh làm gì?" Anh lấy điện thoại ra.
Cái điện thoại này tối qua trợ lý mới đưa cho anh, anh còn chưa có thời gian xem nó dùng thế nào.
Hơn nữa anh chờ xếp hàng nên cũng quên việc khởi động máy.
"Anh gọi điện cho cô ấy đi!"
Cô mím môi. "Cô ấy tới đây không thấy anh, nghĩ anh đến bệnh viện thăm cô Trịnh nên cũng đến bệnh viện tìm anh rồi!"
"Đến bệnh viện?"
Mục Tư Viễn thoáng nghĩ rồi nhìn cô: "Bảo Bảo, ông Trịnh và bà Trịnh đều ở bệnh viện, anh cũng muốn đến thăm..."
Thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô dẩu lên, anh cười rộ: "Em đi cùng anh được chứ? Với thân phận là bà Mục!"
Nói cái gì đó!
"Em còn chưa gả cho anh đâu!"
Cô bắt bẻ thì lại bị anh bẻ lại: "Em không gả cho anh thì gả cho ai?"
Mặt anh trầm xuống. "Nếu em không gả cho anh, anh sẽ trói em lại, nhốt em trong phòng ngủ của anh!"
Tại sao lại nhốt trong phòng ngủ?
Cô sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ý của anh, khuôn mặt đỏ bừng lên.
"Người xấu!"
Tuế Tuế mắng không sai, anh đúng là: "Khốn kiếp!"
***
Hai người đến bệnh viện theo một đường khác nên tốc độ nhanh hơn Mục Sơ Hàn.
Cho nên bốn người liền đụng nhau ở trước cổng bệnh viện.
Thấy Tuế Tuế, Cố Bảo Bảo vui mừng nói: "Tuế Tuế, anh ấy không gạt chị, anh ấy đi mua bữa sáng cho chị!"
Tuế Tuế thấy khóe mắt cô dạt dào hạnh phúc, trong lòng có chút hâm mộ lại có chút sáng tỏ.
Hóa ra cô ấy lại dễ dàng vui vẻ hạnh phúc như thế. Thảo nào đến mấy người đàn ông đều thích cô ấy!
Quả thực đúng là không tim không phải mà!
Cô ấy cười với Cố Bảo Bảo, lập tức bảo Mục Sơ Hàn: "Này, anh cô ở đây rồi, chúng ta không cần vào nữa, cô muốn nói gì thì nói nhanh đi!"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn đều tò mò nhìn Mục Sơ Hàn.
Cô ta khẩn trương, trề miệng mãi mà lại không nói ra nổi một từ.
"Em muốn nói gì thế nhóc?"
Rất ít khi thấy cô ta như vậy, chẳng lẽ là chuyện quan trọng? Mục Tư Viễn liền mềm giọng lại.
Nghe được xưng hô thân mật anh dùng khi còn bé, tâm tình khẩn trương của Mục Sơ Hàn biến mất, nước mắt lại chảy lộp bộp.