"Có phải em lại làm chuyện xấu gì rồi không?" Mục Tư Viễn kéo cô sang bên cạnh mình nói: "Đừng khóc, có gì thì em nói đi!"
Mục Sơ Hàn gật đầu, cô quyết định sẽ nói ra.
Bỗng nhiên cánh tay kia của cô bị ai đó giật lấy. Cô ta còn chưa kịp ý thức được thì giọng nói của Trịnh Tâm Du đã vang bên tai.
"Sơ Hàn!" Trịnh Tâm Du khóc lóc kể lể chỉ trích: "Sao cô có thể làm như vậy?"
Mục Sơ Hàn đờ ra, những người khác cũng thế, rối rít nhìn Trịnh Tâm Du.
Cô ta khóc nói: "Sơ Hàn, tôi coi cô là bạn, sao cô có thể bán đứng tôi?"
Bán đứng?!
Cô nghi hoặc nhìn Trịnh Tâm Du. "Tâm Du, cô nói gì thế?"
Không ai biết cô ta đang nói gì.
Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn nhìn nhau, không hiểu sự việc là thế nào.
Tuế Tuế lui ra một bên, hai tay khoanh trước ngực, không nói một lời.
"Sơ Hàn."
Trịnh Tâm Du nức nở nhìn Mục Sơ Hàn. "Cô làm gì còn muốn hỏi tôi nữa ư? Tôi hỏi cô, tại sao cô lại phải làm vậy? Làm vậy cô vui lắm sao?"
"Tâm Du...?"
Mục Sơ Hàn càng nghe càng hồ đồ, Mục Tư Viễn lên tiếng: "Tâm Du, rốt cuộc có chuyện gì, em cứ từ từ nói xem nào!"
"Còn gì để nói nữa?"
Trịnh Tâm Du lau nước mắt. "Sơ Hàn, tôi tin cô, nói việc trong nhà cho cô biết, tưởng rằng cô có thể nghĩ cách giúp tôi, vì sao, vì sao cô lại đi đến đồn cảnh sát tố cáo?"
Nghe xong, ai nấy đều ngẩn cả ra.
Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo thấy không thể tin được. Tuế Tuế thì cười lạnh, cái đuôi hồ ly rốt cuộc cũng lòi ra rồi!
Mục Sơ Hàn ngây dại.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ rằng Trịnh Tâm Du lại nói như thế!
Khoan nói cô hoàn toàn không đi tố cáo, cho dù có đi thật thì cũng do cô ta chỉ dẫn thôi!
"Tâm Du... Cô làm sao..."
Cô quá kinh hãi, gần như nói năng lộn xộn. "Cô không lầm đó chứ... Cô..."
"Tôi cũng hy vọng là tôi sai!"
Trịnh Tâm Du cắt ngang: "Nhưng trừ cô ra không ai khác biết, chẳng nhẽ người đi tốt cáo là tôi hay ba mẹ tôi sao?"
Mục Sơ Hàn lắc đầu. "Tôi không biết là ai, nhưng người đó không phải tôi, không phải tôi..."
"Sơ Hàn!"
"Chuyện em vừa nãy muốn thẳng thắn nói với anh chính là chuyện này sao?"
Mục Sơ Hàn rùng mình.
"Anh, không phải em đi tố cáo, không phải em!"
Cô lớn tiếng thanh minh nhưng không thấy được sự tín nhiệm trong mắt anh!
"Anh, anh không tin em?"
Mục Tư Viễn không nói.
Không phải anh không tin cô mà là do trước đây cô đã làm rất nhiều chuyện với Cố Bảo Bảo khiến anh khó mà tin được.
Cố Bảo Bảo âm thầm nhéo sau lưng anh.
d...đ
Anh cúi xuống thì thấy cô nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo anh đừng kết luận nhanh chóng như thế.
Anh hiểu ra nên nói: "Ở đây không phải chỗ nói chuyện, chuyện này..."
"Sơ Hàn."
l...q...đ
Song lời anh lại bị Trịnh Tâm Du cắt ngang. "Cô dám làm mà không dám nhận, tôi cũng không có cách nào cả. Dù sao nhà tôi bây giờ đã thành ra như vậy, nói gì cũng vô dụng."
Cô ta chậm rãi bước lùi về phía sau. "Mọi người về đi, ba mẹ tôi không muốn gặp bất cứ ai cả."
Nghe cô ta nói, Mục Sơ Hàn dần tỉnh táo lại. Cô nhìn nụ cười lạnh trên gương mặt Tuế Tuế, bất chợt hiểu ra lời cô ấy đã nói.
-- Cô ta bảo cô đi tố cáo công ty ba mẹ mình chỉ vì phá hoại nghi thức đính hôn của anh cô và Bảo Bảo, cô cảm thấy cô ta làm vậy còn có nhân tính nữa không? --
Nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra trước đây, cô nghe theo lời Trịnh Tâm Du đi làm những chuyện đó để rồi trở thành kẻ xấu xa trước mặt anh.
Thế còn Trịnh Tâm Du?
Cô ta vĩnh viễn là công chúa trong mắt anh!
"Trịnh Tâm Du!"
Khi cô thật sự quyết định nói ra toàn bộ, lòng can đảm của cô cũng vọt lên. "Cô đứng lại đó, chúng ta còn chưa nói xong đâu!"
Trịnh Tâm Du thấy vẻ mặt ngưng trọng của cô, trái tim run lên. Ban nãy cô ta đứng cạnh cửa sổ trên tầng thấy bọn họ. Lúc đầu cô ta không hiểu vì sao bọn họ lại đi cùng nhau, nhưng một lúc sau cô ta thấy Mục Sơ Hàn vừa khóc vừa nói chuyện với Tư Viễn, trong lòng cô ta liền hiểu được tám chín phần.
Làm sao cô ta có thể để Mục Sơ Hàn có cơ hội nói ra toàn bộ?
Làm sao cô ta có thể để âm mưu của mình vỡ lở?
Những trò hay với Cố Bảo Bảo chỉ vừa mới bắt đầu thôi!
Thế là cô ta bước nhanh tới ra oai phủ đầu. Cô ta biết Mục Tư Viễn sẽ tin tưởng cô ta, bởi vì trong mắt anh, không phải cô ta luôn là người tốt à?
Nhưng giờ xem ra Mục Sơ Hàn đang muốn rút củi dưới đáy nồi, nói ra tất cả những chuyện cả hai đã làm trước kia!
Sơ Hàn, cô đã muốn làm vậy thì đừng có trách tôi lòng dạ độc ác!
"Cô còn muốn nói gì với tôi hả?"
Cô ta cười gằn: "Có phải còn muốn nói đến chuyện Văn Hạo?"
Cô ta không cho Mục Sơ Hàn bất cứ cơ hội nào để nói, liên tục giành lời: "Sơ Hàn, tôi thực sự rất thất vọng, rất đau đớn về cô." Nước mắt cô ta chảy lã chã.
"Cô nói cô muốn ở cùng Văn Hạo, bảo tôi giúp cô đuổi Cố Bảo Bảo đi, tuy tôi không giúp cô gì cả nhưng chí ít cũng đã nói không ít lời tốt đẹp trước mặt Văn Hạo thay cô, vì sao cô còn đối xử với tôi như thế? Cô đang giận vì tôi không giúp cô sao?" Cô ta chùi nước mắt, ra vẻ đau lòng: "Sơ Hàn, tôi đã nói với cô rồi, Văn Hạo thích Cố Bảo Bảo, chuyện này sao có thể miễn cưỡng, vì sao cô không nghe chứ?"
Mục Sơ Hàn nhìn cô ta biểu diễn y như thật, tâm tình đã bành trướng đến cực điểm: "Trịnh Tâm Du, cô..." Cô run rẩy chỉ tay vào cô ta nói không nên lời.
Ở bên cạnh, sắc mặt của Mục Tư Viễn đã xanh mét.
"Đủ rồi!"
Anh quát lên: "Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Lập tức về nhà cho anh!"
Mục Sơ Hàn quay sang nhìn anh, căm phẫn, đau lòng, thất vọng, hối hận theo những giọt nước đảo quanh trong hốc mắt.
di[ên].=đ[an]+l[e]_q[uy]!đ[ôn]
"Anh, mọi chuyện cô ta đều có phần! Anh tin em hay tin cô ta?"
Mục Tư Viễn không nói, rõ ràng là không tin cô!
Mục Sơ Hàn tức quá hóa cười. "Cô được lắm Trịnh Tâm Du, tôi chờ xem cô còn có thể nói dối tới khi nào!"
Cô quật cường lau dòng nước mắt, xoay người chạy đi thật nhanh.
"Sơ Hàn!"
Cố Bảo Bảo lo lắng gọi theo.
Cá tính của cô ấy trước giờ rất mạnh, hiện tại tâm tình lại đang kích động như thế, cô sợ cô ấy sẽ làm ra những chuyện mất lý trí.
"Mặc kệ nó đi!"
Mục Tư Viễn kéo tay cô: "Chúng ta về thôi!"
"Làm sao mặc kệ được chứ!"
Tâm trí cô ấy vẫn còn rất trẻ con!
Cố Bảo Bảo đẩy anh ra. "Em đi xem cô ấy thế nào!" Nói xong cô liền đuổi theo Mục Sơ Hàn.
Mục Sơ Hàn cứ chạy hết sức, chạy thật nhanh. Cô cũng không biết mình muốn chạy đi đâu. Cô chỉ muốn trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Tình bạn bao nhiêu năm, cô một lòng tin tưởng cô ta, làm sao cô ta lại có thể làm vậy với cô?
Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình quá ngu si. Nhiều lần cô cam tâm tình nguyện cho cô ta lợi dụng nhưng không hề hay biết.
Nước mắt liền che mờ đôi mắt.
Trong lúc sơ ý cô liền đụng vào thanh chắn trên đường. Cơn đau lập tức truyền lên từ bắp chân, cánh tay thì bị ai đó kéo lại.
Một giọng nữ nói bên tai cô: "Sơ Hàn, em đừng chạy nữa, chân em bị thương rồi!"
Cô quay lại nhìn mới biết người đuổi theo lại là Cố Bảo Bảo!
"Chị cút đi!"
"Tôi không cần chị lo!"
"Chị mặc kệ em..."
Cố Bảo Bảo lớn tiếng nói: "Em băng bó vết thương xong rồi em muốn chạy đi đâu thì chạy, chị tuyệt đối mặc kệ em!"
"Tôi không muốn! Chị cút đi!"
Nhưng cô ấy vẫn không buông, còn hung dữ mắng cô: "Sơ Hàn, máu là của em, có cần chảy thay người khác không? Em cầm máu đi rồi nói sau!"
Cô ấy kéo mạnh cô đến một phòng khám cách đó không xa.
Mục Sơ Hàn rơi nước mắt. "Ai cần chị quan tâm? Chị muốn chứng tỏ sự vĩ đại của chị sao? Chỉ với chút ân huệ nho nhỏ này, đừng nghĩ rằng tôi sẽ thích chị."
Cố Bảo Bảo cười: "Chị cũng không nghĩ nhiều như vậy, cho dù là gặp một con chó nhỏ bị thương trên đường thì chị cũng sẽ cứu nó!"
"Chị...!" Mục Sơ Hàn nghẹn lời.
Cuối cùng thì cũng lôi được cô tiểu thư này vào phòng khám.
***
May là vết thương không sâu, bác sĩ chỉ xử lý một chút là máu ngừng chảy.
Cố Bảo Bảo hỏi: "Bây giờ em có muốn về nhà không? Chị gọi taxi cho em nhé."
"Sao chị đối tốt với tôi như vậy?"
Mục Sơ Hàn oán hận hỏi. "Chị không trách tôi hôm qua đã đi tố cáo nhà họ Trịnh khiến buổi tiệc đính hôn của chị không được thuận lợi sao?"
"Sơ Hàn!"
Cố Bảo Bảo ngồi xuống bên cạnh cô ấy. "Những chuyện xảy ra ở công ty trước đây có phải do em làm hay không chị không biết. Nhưng chuyện hôm qua chị tin không phải em làm!"
Cô cười nhạt: "Bằng trực giác. Chị tin trực giác của chị."
Cô vỗ tay Mục Sơ Hàn: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá. Về nhà nghỉ ngơi đi."
"Đã nói không cần chị quan tâm!"
Cô ấy đẩy tay Cố Bảo Bảo, đứng lên đi ra ngoài.
Thấy vết thương của cô ấy không nghiêm trọng lắm, Cố Bảo Bảo cũng không đuổi theo sợ làm phiền cô ấy, cô đứng dậy ra ngoài cửa.
Mục Sơ Hàn chạy ra đường gọi một chiếc taxi lại, cửa xe mở ra cô ấy vẫn còn ngoảnh lại nhìn Cố Bảo Bảo nhưng không nói gì, sau đó lên xe đi mất.
***
Thấy Cố Bảo Bảo đuổi theo Mục Sơ Hàn, Trịnh Tâm Du cười lạnh trong lòng. Cô ta xoay người chuẩn bị đi.
"Cô đừng có đi!" Tuế Tuế tức giận gọi cô ta lại.
Bây giờ cô không nhịn nổi nữa rồi.
Cô từng gặp kẻ không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức như thế.
Trịnh Tâm Du nghi hoặc nhìn cô.
Nếu cô ta nhớ không lầm, cô ta hoàn toàn không biết cô gái trước mặt.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô ta, Tuế Tuế chỉ cười lạnh: "Cô đừng nhìn, cô không biết tôi nhưng tôi lại biết cô!"
Mục Tư Viễn cau mày.
Anh không quản đến bọn họ quen nhau hay không, anh muốn đuổi theo Bảo Bảo.
Tính tình Sơ Hàn quá kích động, xưa nay lại không hợp với Bảo Bảo, anh sợ nó sẽ làm bị thương Bảo Bảo.
"Mục Tư Viễn, anh cũng đừng đi!"
Tuế Tuế vậy mà kéo anh lại.
"Bỏ ra!"
Anh cũng không muốn ở lại chơi mấy trò trẻ con với cô.
Tuế Tuế không buông.
Cô lạnh nhạt nhìn Trịnh Tâm Du rồi nhìn nghiêng sang Mục Tư Viễn. "Trịnh Tâm Du, cô tưởng những chuyện cô làm chỉ có một mình cô biết thôi à?"
Trong lòng Trịnh Tâm Du chấn động.
Con mắt lạnh lùng dừng trên gương mặt Tuế Tuế, cô ta cố gắng tìm kiếm ký ức liên quan tới cô gái này.
Vẫn không có!
Co ta khẳng định mình không có bất cứ quan hệ gì với cô gái ấy, tâm trạng liền ổn định: "Cô là ai? Vì sao lại nói lung tung vậy hả?"
"Tôi là ai cũng không quan trọng!"
Tuế Tuế nhìn cô ta: "Quan trọng là cô khẳng định người hôm qua đi tố cáo nhà họ Trịnh các người thật sự là người khác?"
Lời cô đi thẳng vào trọng điểm, Mục Tư Viễn không nhịn được quát lên: "Tuế Tuế, cô đừng nói lung tung!"
Ý tứ của cô rõ ràng nói người tố cáo nhà họ Trịnh chính là nhà bọn họ sao?
Anh thật sự không thể tin được.
Tuế Tuế không đếm xỉa đến anh, trừng mắt nhìn Trịnh Tâm Du: "Cô Trịnh, tự cô nói xem nào!"
Sắc mặt Trịnh Tâm Du trắng bệch. Nhưng Mục Tư Viễn còn ở đây nên cô ta vẫn cắn răng cố nén: "Tôi không rảnh đi nói hươu nói vượn với cô!" Cô ta nói xong liền xoay người định đi.
"Nói trúng tim đen cô rồi nên cô muốn chạy trốn à?"
Tuế Tuế lớn tiếng: "Cô Trịnh, tôi thật khâm phục lòng can đảm vì đại nghĩa diệt thân của cô đó, tôi chỉ muốn hỏi, cô đi tố cáo công ty nhà mình thì có thể có lợi ích gì?"
Có thể có lợi ích gì?
Mục Tư Viễn khó hiểu, thấp giọng quát hỏi: "Tuế Tuế, cô chắc chắn như vậy thì phải có bằng chứng gì chứ?"
"Chứng cứ?"
Tuế Tuế cười lạnh: "Ban nãy cô Trịnh gấp gáp muốn giá họa cho Mục Sơ Hàn. chẳng lẽ còn chưa phải chứng cứ?"
Cô bỏ Mục Tư Viễn ra rồi đi đến bên cạnh Trịnh Tâm Du. "Cô Trịnh, tôi có thể nói rõ cho cô biết, Mục Sơ Hàn không hề dựa theo lời cô đi tố cáo công ty nhà cô."
Trịnh Tâm Du nghe xong ngẩng lên trợn mắt nhìn cô.
Trợn mắt với cô thì sao chứ?
Có trợn cô thì cô vẫn phải nói: "Cô đưa tư liệu cho Mục Sơ Hàn thì đã bị tôi xé ngay ở đồn cảnh sát rồi, cô nói cô ấy cầm gì để đi tố cáo đây?"
Mục Tư Viễn không thể tin được, nhưng vì sao Tuế Tuế có thể nói ra nhiều chi tiết như vậy?
Anh bước đến nghiêm túc nhìn Trịnh Tâm Du.
Trước không nói cô ta có "vì đại nghĩa diệt thân" rồi tự đi tố cáo hay không, anh chỉ muốn hỏi: "Tâm Du, lời cô ấy nói là thật? Tại sao em lại bảo Sơ Hàn đi tố cáo?"
Nghe vậy, Trịnh Tâm Du quay sang nhìn anh: "Anh tin cô ta mà không tin em?"
Tuế Tuế đón lời: "Bởi vì sự tố cáo của cô khiến ba cô bị bắt, cô muốn mượn cơ hội này để kéo anh ta rời khỏi bữa tiệc đính hôn, Trịnh Tâm Du, cô được lắm đó."
Cô cười khẽ. "Bây giờ thì tốt rồi, mẹ cô cũng nằm viện, cô sẽ càng có nhiều cái cớ hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo anh ta đi khỏi Cố Bảo Bảo, có phải cô thấy... rất thoải mái, rất vui phải không?"
Mục Tư Viễn lắc đầu, khó có thể tin nhìn cô ta: "Tâm Du, cô ấy nói đều là thật ư?"
Trịnh Tâm Du không nói gì.
Càng đến giờ phút này cô ta càng phải tỉnh táo, bằng không làm sao chuyển bại thành thắng được?
Một lúc sau, cô ta ngước mắt nhìn Tuế Tuế, nở nụ cười: "Trí tưởng tượng của cô thật phong phú, không bằng cô nói xem vì sao tôi lại muốn làm vậy đi?"
Cô ta tự tin vấn đề này có thể khiến Tuế Tuế cứng họng, đồng thời phủ định tất cả những gì cô nói trước đó.
Nhưng Tuế Tuế còn chưa kịp trả lời thì một giọng nam bất chợt truyền đến.
"Con nói cho ba biết, con có làm như vậy không!"
Gương mặt Trịnh Tâm Du sau khi nghe xong liền trắng bệch.
Mục Tư Viễn và Tuế Tuế quay đầu nhìn, người đàn ông đang đi đến đó là ba Trịnh!
Lúc này trên gương mặt ông nổi đầy gân xanh, trợn mắt nhìn con gái.
Ông vạn lần không ngờ, ông chỉ tò mò bọn họ đang nói chuyện gì mà thôi, không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại như vậy.
"Ba... Ba..."
Trịnh Tâm Du nhanh chóng phủ nhận. "Không phải đâu, cô ta vu cáo hãm hại con, cô ta..."
"Vu cáo hãm hại cô?"
Tuế Tuế càng tức giận không có chỗ phát tiết. "Không bằng chúng ta tìm Mục Sơ Hàn đến đối chất. Dù sao cô và cô ấy đã xé rách da mặt với nhau, cô tưởng cô ấy sẽ giúp đỡ cho cô nữa sao? Cô nằm mơ đi!"
Đối chất!
Cô ta sững sờ.
Cô gái này là ai?
Vì sao cô ta cứ cắn chặt vào cô?
Nhưng chỉ một phút lưỡng lự đã để ba Trịnh hiểu rõ toàn bộ.
"Du Nhi à Du Nhi..."
Ông đau xót kêu lên. "Ba làm gì có lỗi với con để khiến con làm như vậy?"
Nói xong, sắc mặt ông đột ngột cứng đờ, cánh tay ôm chặt lấy ngực rồi té xuống đất.
"Chú Trịnh!"
Mục Tư Viễn vội đỡ lấy ông, la lớn: "Tâm Du, mau gọi bác sĩ, mau lên!"
Tim ba Trịnh luôn không được tốt, chậm trễ một chút là sẽ không cứu chữa nổi!
Trịnh Tâm Du hốt hoảng gật đầu, vội vàng chạy vào bên trong.
Tuế Tuế cũng phụ một tay đỡ ba Trịnh.
Nhưng lúc này một đôi tay mạnh mẽ khác lại vươn ra nhấc ba Trịnh lên cùng Mục Tư Viễn.
Khi thấy rõ người đến, Mục Tư Viễn không khỏi sửng sốt. "Tại sao... anh lại ở đây?"
Tuế Tuế cũng cảm thấy kỳ quái, đây không phải là Thân Văn Hạo sao?
Anh ta đến đây làm gì?
Thân Văn Hạo cười nhạt: "Chẳng lẽ tôi không thể tới?"
Đúng lúc y tá đẩy giường cấp cứu ra, hai người vội nâng ba Trịnh lên, cũng không kịp nói quá nhiều.
Ba Trịnh được đưa vào phòng cấp cứu.
Trịnh Tâm Du vẫn đứng trước cửa phòng cấp cứu, cô ta cũng thấy Thân Văn Hạo nhưng không chủ động nói một câu.
Có lẽ cô ta cho rằng anh chỉ đến tìm Cố Bảo Bảo.
Song lần này, Thân Văn Hạo lại đến bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng nói: "Đừng nghĩ lung tung, chú Trịnh sẽ không có việc gì đâu."
Giọng nói của anh kéo theo ánh mắt của Mục Tư Viễn, sau khi Trịnh Tâm Du nghe xong lại có chút bất an mất tự nhiên.
Mãi sau cô ta mới để mình phát ra tiếng: "Em không sao, anh đi đi. Vừa rồi cám ơn anh!"
Thân Văn Hạo không đi mà nói: "Anh ở lại cùng em, chẳng lẽ em lại muốn từ chối?"
Nghe vậy, Trịnh Tâm Du kỳ quái ngẩng lên nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, không biết nên nói cái gì.