Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 173: Chấm dứt



Có phải cô ta quá ngây thơ không?

Một người đàn ông không yêu cô ta đột nhiên có một ngày lại cầu hôn cô ta, cô ta cũng có thể tin là thật. Trong một thời gian dài, cô ta đã tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này!

Hiện tại thì thời gian hạnh phúc ấy lại trở thành trò cười mỉa mai cô ta!

Cô ta biết, cô ta đã phát hiện ra!

Trước khi kết hôn, cô ta đã thấy anh có nhiều điểm bất thường.

Khi ở một mình, anh luôn chỉ nhìn vô định về một phía.

Mỗi lần cô ta nói đến chuyện hôn lễ, anh cười mà mắt lại không có chút nhiệt độ, câu nào nói ra cũng đều là nói cho có.

Cô ta rất oán hận anh, vì sao không có ra vẻ cho thật giống đi, vì sao phải để cô ta thấy được sơ hở?

Còn cô ta thì ngu ngốc, ngu đến tận xương tủy, thấy rõ sơ hở cũng làm như không thấy, ra vẻ không biết, cũng chưa bao giờ hỏi đến.

Cô ta chỉ cần anh cầu hôn cô ta, bằng lòng lấy cô ta, liệu anh còn có chuyện gì gạt cô ta nữa chứ?

Tất cả chỉ là những suy nghĩ lung tung mà thôi!

Vì thế nên khi anh đưa ra kế hoạch đầu tư tin cậy, cô ta không chút do dự đưa hết số tiền còn lại của nhà họ Trịnh cho anh.

Cô ta tưởng rằng cho dù cô ta không suy nghĩ lung tung mà những cảm giác của cô ta đều là thật thì anh cũng không thể lấy đi chỗ dựa cuối cùng của cô ta và mẹ!

Nhưng cô ta đã sai!

Cái đêm vào ngày kết hôn, bọn họ cùng lên du thuyền. Cô ta ngồi trong phòng tân hôn đã sắp xếp từ trước, đợi anh cho thuyền cập bờ để hoàn thành nốt đêm tân hôn của bọn họ.

Chỉ để trông chờ ngày hôm ấy mà cô ta đã dùng hết mấy năm liền.

Với tất cả tình cảm của bản thân, cô ta mong được trở thành vợ anh, thứ tình cảm ấy gần như nuốt chửng cô ta, cũng chưa từng giảm bớt!

Nhưng chờ cả tối lại không thấy anh vào.

Cô ta dựa vào salon ngủ gục, đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại đã là hai giờ sáng.

Vậy mà trong phòng vẫn chỉ có một mình cô ta!

Cô ta đi lên boong thì thấy thuyền đã cập bờ, còn anh thì ngồi uống say khướt trong buồng lái.

Cô ta không rõ anh uống say vì vui mừng hay vì đang trốn tránh?

Gió đêm rất lớn, ngủ trong buồng lái có thể sẽ bị cảm. Cô ta gọi anh nhiều lần mới đánh thức được anh trong cơn ngủ mê.

"Văn Hạo" Cô ta nói: "Anh vào phòng ngủ đi, ở đây lạnh lắm."

Anh vuốt đôi mắt đỏ lên, mỉm cười gật đầu: "Được!"

Thế là anh theo cô ta vào căn phòng ở khoang tàu.

"Anh đi tắm trước" Anh còn nói, "Em ngủ trước đi, đừng chờ anh!"

Đừng chờ anh? !

Một ngày như hôm nay mà anh lại bảo cô ta ngủ trước?

Cô ta cũng không nói thêm gì, gật đầu rồi lên giường.

Cô ta khép hờ mắt, nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, không biết qua bao lâu anh tắm xong thế mà tiếng bước chân đã đến gần mép giường.

Trái tim cô ta kích động đập dồn dập, khi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tươi cười của anh.

"Sao vậy?"

Anh dịu dàng quan tâm hỏi: "Không ngủ được à?"

Bàn tay anh áp lên má cô ta: "Thuyền có hơi lắc lư, người không quen chắc sẽ mất ngủ!" d~đa_n(leeQu.y!dn)

Anh nói xong lại đi ra. Khi quay lại, trên tay anh đã có thêm một cốc sữa tươi: "Uống cái này đi", anh đưa cốc sữa cho cô ta: "Có nó sẽ ngủ ngon hơn đấy."

Làm sao cô ta có thể từ chối?

Tất nhiên là cầm cốc sữa uống hết.

Dường như nó thật sự hiệu quả, sau khi để cốc xuống thì một lát sau cô ta đã thấy mi mắt nặng trĩu.

Tiếp đến, cô ta liền ngủ say, cả đêm không tỉnh.

Tối đó xảy ra chuyện gì, cô ta không biết. Nhưng sáng hôm sau thức dậy, trên giường chỉ có một mình cô ta!

Cô ta mặc quần áo định chuẩn bị đi xem anh đang làm gì thì thấy anh đẩy cửa ra, gấp gáp nói với cô ta: "Không ổn rồi Tâm Du, thuyền bị nước rỉ vào rồi!"

Bị nước rỉ vào? !

Cô ta như còn đang trong mơ chưa tỉnh lại, đây chính là con thuyền xa hoa có thời gian sử dụng chưa đến một năm!

Nhưng khi cô ta đi theo anh xem thì thật sự phát hiện ra đáy thuyền bị thủng một cái lỗ lớn, nước biển đang không ngừng ùa vào khoang!

"Tâm Du" Anh nắm tay cô ta chạy lên trên boong, sau đó chỉ vào một hòn đảo nhỏ mơ hồ phía xa nói với cô ta: "Em mau ngồi lên thuyền cứu nạn đến chỗ đó, nhất định sẽ có người đến tìm kiếm cứu nạn!"

Cô ta vô cùng hốt hoảng, hoàn toàn không nghe được gì, tất nhiên tưởng rằng bọn họ sẽ cùng nhau đi đến hòn đảo đó!

Cho đến khi cô ta lên thuyền mới phát hiện anh vốn không có ý định đi cùng.

"Văn Hạo?" Cô ta không hiểu.

Anh đứng trên boong nói với cô ta: "Tâm Du, em hãy đi trước, trên thuyền còn có đồ quan trọng của anh, anh xem có thể lấy được nó không rồi sẽ đến hòn đảo nhỏ ấy tìm em!"

Anh đang nói đùa ư?

Còn có thứ gì quan trọng hơn tính mạng anh chứ?

Hoặc nói, nó còn quan trọng hơn mạng cô ta?

Hòn đảo nhỏ kia còn rất xa, chẳng lẽ anh yên tâm để cô ta đi một mình?

Dường như trong tích tắc này, cô ta hiểu ra điều gì, tâm tình dần tỉnh táo.

"Văn Hạo!"

Cô ta đứng trên thuyền cứu nạn nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"Chẳng có chuyện gì cả!"

Anh hoàn toàn gạt bỏ: "Em đi mau!"

Nói xong, anh chạy vào phòng điều khiển, lại khởi động du thuyền.

Bọt sóng do thân thuyền tạo ra đẩy con thuyền cứu nạn đi thật xa, cô ta ngơ ngác nhìn theo hướng du thuyền lái đi.

Ngơ ngác nhìn chiếc du thuyền ấy dần chìm vào trong biển...

Cô ta vẫn chờ trên hòn đảo, cả đêm không ngủ, cô ta tưởng rằng nếu thuyền đã chìm thì anh nhất định sẽ đến hòn đảo nhỏ này tìm cô ta.

Thế nhưng không có, mãi đến khi nhân viên tìm kiếm cứu nạn thấy cô ta, anh vẫn không xuất hiện.

Cô ta không rõ anh đã đi đâu, cũng không rõ vì sao thuyền lại đột nhiên thủng?

Cô ta không rõ, vì sao sau khi mình uống cốc sữa ấy lại ngủ say đến tận sáng?

Cô ta càng không rõ, vì sao dự án mà ngay từ đầu anh nói rất chắc chắn mà người cung ứng vật tư đột nhiên trở thành một tên lừa đảo?

Có thật là cô ta không rõ không? (d)d!l(e)qu(y)do(n)

Không, không, cô ta chỉ không muốn nghĩ mà thôi.

Không còn muốn nghĩ xem anh còn sống hay đã chết!

Bởi vì chuyện giữa bọn họ đã chấm dứt, hoàn toàn chấm dứt!

Ánh mắt cô ta quay lại nhìn Mục Tư Viễn nằm bất tỉnh trên giường, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh giá.

Sau đó cô ta đứng dậy đi đến gần cửa sổ, vô cùng hài lòng nhìn đám phóng viên đã trốn kỹ một bên.

Bây giờ chỉ còn chờ Cố Bảo Bảo đến nữa thôi!

***

7h30, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đã ăn cơm xong mà anh thì chưa về.

Nhớ lại những lời Trịnh Tâm Du đã nói trong siêu thị, Cố Bảo Bảo khó tránh khỏi lo lắng, nhưng... có nên gọi điện không?

Cô do dự mãi rồi vẫn bỏ điện thoại xuống.

Tin anh, nên tin anh.

Dù sáng mai anh mới về, cô cũng có thể tin giữa anh và Trịnh Tâm Du không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cô đứng dậy chuẩn bị đi ăn thì chuông điện thoại reo.

Là anh gọi!

Cô vừa vui vẻ vừa lo sợ bắt máy, đầu bên kia lại vang lên giọng nói của Trịnh Tâm Du!

"Cố Bảo Bảo, sao cô còn chưa đến đây?"

Tiếng cười lạnh của cô ta khiến tim Cố Bảo Bảo đập mạnh và loạn nhịp.

"Cô" cô không tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra.

"Cô cái gì mà cô?"

"Cô không đến cũng được, dù sao chuyện cần làm tôi đã làm xong, một thời gian nữa Tư Viễn sẽ ngả bài với cô!"

"Trịnh Tâm Du"

Cô ép mình phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo: "Cô bảo Tư Viễn nghe máy đi!"

"Nghe máy?"

Trịnh Tâm Du cười miệt thị: "Anh ấy đang tắm, giờ không rảnh!" Cô ta ngừng một lát rồi đắc ý nói: "Nếu cô không tin thì có thể đến ngay đây, mấy bà vợ chẳng phải đều thích bắt gian trên giường à?"

"Cô đừng có nói bậy!"

Cố Bảo Bảo vội vã tắt máy.

Cảm xúc dâng lên, cô chỉ thấy trong ngực vô cùng bức bối, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.

Người giúp việc chạy theo, lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân, cô sao thế?"

Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Dạ dày tôi có hơi khó chịu ấy mà."

"Vậy cô mau ăn gì đi" Người giúp việc đỡ cô vào phòng ăn, "Trưa không ăn, tối cũng không ăn thì sao mà cơ thể chịu nổi?"

Cố Bảo Bảo gật đầu, không muốn người giúp việc lo lắng.

Nhưng nhìn cả bàn ăn, cô thật sự không ăn nổi.

Từng câu từng lời Trịnh Tâm Du vang vọng trong đầu, trong lòng cô phát lạnh.

Có thật anh đã làm gì không?

Cô có nên tiếp tục tin anh?

Cô giơ hai tay lên che mặt...

"Mẹ làm sao thế ạ?"

Hoan Hoan Nhạc Nhạc chẳng biết đã vào từ lúc nào, hai đứa đứng bên cạnh, lo lắng nhìn cô.

Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo vội lau nước mắt, nặn ra một nụ cười: "Không ngủ được à, để mẹ kể chuyện cho các con nhé?"

Thấy vệt nước ở khóe mắt mẹ, Nhạc Nhạc liền ôm lấy mẹ: "Có phải ba thối lại bắt nạt mẹ không ạ? !"

Bé giơ nắm đấm lên: "Con sẽ giúp mẹ đánh ba thối!"

Bắt nạt? !

-- Xem ai dám bắt nạt vợ anh! --

-- Người bắt nạt em chỉ có anh --

-- Bảo Bảo, nhưng mà anh lại rất tham, anh cần em tin vào anh dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì có được không? --

Những lời anh nói ban sáng hiện về như một liều thuốc xoa dịu trái tim.

"Cục cưng của mẹ!"

Cô ôm chúng vào người: "Sao ba lại bắt nạt mẹ chứ? Ba rất là yêu chúng ta!"

Cô tin!

***

Mười một giờ đêm.

Cố Bảo Bảo vẫn chưa đến!

Những phóng viên trốn bên ngoài như không còn kiên nhẫn được nữa.

Trịnh Tâm Du oán hận siết chặt tay, Cố Bảo Bảo thật sự cho rằng Mục Tư Viễn là người đàn ông có thể tin tưởng?

Nhìn Mục Tư Viễn vẫn mê man trên giường, cô ta cắn răng, chưa thấy được gì thì Cố Bảo Bảo còn chưa bị kích thích!

Cô ta đứng phía đầu giường định cởi cúc áo Mục Tư Viễn ra!

Khổ người Mục Tư Viễn rất lớn, vừa rồi một mình cô ta kéo đã chẳng còn hơi sức, bây giờ dù cô ta có làm gì cũng không lật được người anh để cởi áo sơ mi.

Nhưng chỉ là chụp thôi, chỉ cần cởi áo sơ mi đến vai là được!

Tiếp đó, cô ta xoay sang chỗ khác cởi cúc áo!

Cô ta tính sẽ nằm bên cạnh anh rồi chụp mấy tấm ảnh mập mờ của hai người.

Mấy tấm này không chỉ gửi cho Cố Bảo Bảo mà cũng có thể gửi cho mấy tay phóng viên bên ngoài.

"Tâm Du, em đang làm gì vậy?"

Một giọng nói như ma quỷ bỗng vang lên trong phòng.

Cả người cô ta cứng đờ.

Đây là giọng của Mục Tư Viễn.

Anh đã tỉnh lại!

"Tâm Du, em không dám nhìn anh?" Anh lại hỏi.

Giọng nói bình tĩnh và tỉnh táo giống như anh vốn không bất tỉnh!

Cô ta ngơ ngác xoay người lại, điện thoại trong tay tức thì rơi xuống vang lên một tiếng "bộp" đánh thức cô ta khỏi giấc mộng.

"Anh... anh đã tỉnh?"

Hay anh vốn không có bất tỉnh?

Mục Tư Viễn mặc lại áo, đứng dậy: "Nếu anh không tỉnh thì tiếp theo em định làm gì?"

Trịnh Tâm Du không trả lời.

Anh lắc đầu than nhẹ: "Tâm Du, vì sao em cứ luôn muốn hại Bảo Bảo như thế? Cô ấy có làm chuyện ác tày trời gì với em sao"

Cô ta dần tỉnh táo, cười nhạt: "Cô ta không có ư? Nếu không có cô ta thì liệu em có hai bàn tay trắng như bây giờ?"

"Có phải em đã lầm rồi không?"

Ánh mắt Mục Tư Viễn dần trở nên lạnh lẽo: "Cho dù không có sự tồn tại của Bảo Bảo, Thân Văn Hạo đâu chắc rằng sẽ chọn em."

"Anh ấy sẽ không chọn em?"

Cô ta cười tự giễu rồi gật đầu: "Anh ấy chắc sẽ không chọn em nhưng cũng không làm chuyện đuổi tận giết tuyệt thế này với em."

Cô ta đến gần, giễu cợt nhìn Mục Tư Viễn: "Anh có biết không? Thân Văn Hạo kết hôn với em cũng là vì Cố Bảo Bảo, vì để em không làm hại cô ta, người mà anh ấy yêu từ trước đến giờ đều là Cố Bảo Bảo, vì sao anh ấy lại làm chuyện này với em?"

Nghe câu nói hỗn loạn, suy nghĩ mơ hồ này của cô ta, Mục Tư Viễn lắc đầu: "Tâm Du, bây giờ em quá kích động, không thích hợp để suy nghĩ những vấn đề này, em hãy nghỉ ngơi tốt, biết đâu từ từ em sẽ nghĩ ra."

Nói xong, anh liền đi ra cửa.

Anh phải về nhà.

"Đứng lại!"

Trịnh Tâm Du dữ tợn quát anh lại: "Tư Viễn, chuyện của em còn chưa xong mà anh đã muốn đi?"

Anh thấy tức cười: "Tâm Du, em còn muốn làm gì?"

Trong nụ cười của anh không có chút nhiệt độ nào: "Em muốn Bảo Bảo đến bắt gian để đám phóng viên bên ngoài chụp được hả? Em hồ đồ rồi sao? Vụ việc có bê bối lớn hơn nữa chẳng nhẽ anh không ép nó xuống nổi?"

Nghe lời anh nói, sắc mặt cô ta không còn chút máu: "Anh... anh vốn không bị ngất?"

"Đúng!"

Anh không phủ nhận, "Em thật sự đã hồ đồ rồi. Mấy năm qua anh thường tập taekwondo mà em cũng quên?"

Trịnh Tâm Du hoàn toàn ngây dại.

Cô ta thấy đầu mình đau quá, những suy nghĩ hỗn loạn khiến cô ta không đứng vững, buộc phải ngồi xuống.

Khi ngẩng lên, hình ảnh người phía trước như xảy ra thay đổi.

Giống như là Thân Văn Hạo, giống như người ba đã chết đang dùng ánh mắt lạnh lẽo chất vấn cô ta.

Cô ta không dám nhìn, lập tức cúi đầu, người bắt đầu run rẩy.

Mục Tư Viễn cuối cùng không đành lòng, nhẹ nhàng nói: "Tâm Du, sẽ không có ai đến thu nhà nữa, về sau em hãy sống tốt. Anh hi vọng em đừng hại Bảo Bảo, kể cả khi em không còn cơ hội làm tổn thương đến cô ấy!"

"Với tư cách một người bạn, đây là yêu cầu bình đẳng cuối cùng của anh!"

Tin rằng cô ta sẽ nghe được giọng anh nói, nếu còn lần tiếp theo, anh sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!

"Em hãy giữ gìn sức khỏe!"

Nói xong, anh mở cửa đi thẳng ra ngoài.

"Tư Viễn!"

Thấy anh bình an ra ngoài, bà Trịnh vừa mừng vừa sợ, vội đi đến: "Cháu không sao chứ?!"

"Cháu không sao ạ!"

Mục Tư Viễn thờ dài, "Về sau cháu không đến đây nữa, cô hãy giữ gìn sức khỏe."

Bà Trịnh gật đầu, rưng rưng: "Cháu đừng trách nó, từ bé nó bị cô chú nuông chiều quá thành ra đã tạo thành cái tính ngang ngược đó."

Mục Tư Viễn cười mỉm, không nói gì nữa, đi ra khỏi biệt thự nhà họ Trịnh.

Anh phóng xe thật nhanh về nhà.

Không phải anh có ý định ở lại lâu như thế.

Anh chỉ muốn xem rốt cuộc Tâm Du còn định làm gì.

Với lại, anh và nhà họ Trịnh cũng cần phải kết thúc.

Khi Trịnh Tâm Du dùng ghế đập anh bất tỉnh đã là thời điểm chấm dứt sự liên quan giữa anh và nhà họ Trịnh.

Trước kia do anh không biết Bảo Bảo sẽ để tâm, bây giờ biết rồi thì làm sao anh có thể để chuyện này phá hoại tình cảm của bọn họ?

Anh không muốn phải trải nghiệm thêm nỗi đau khi mất cô lần nữa, bởi vì nỗi đau này tuy không chết người nhưng nó lại như thuốc độc mãn tính, dần dần ăn mòn trái tim anh.

Bình thường sẽ không thể phát hiện ra, chỉ khi tức giận mới khiến người ta đau đến mức không muốn sống.

Vì vậy, năm năm sau gặp lại nhau, anh mới muốn giữ cô lại, muốn có được cô, nó phát ra từ nội tâm, không bị điều khiển.

Anh còn nhớ thư ký chủ nhiệm đã từng hỏi anh, rốt cuộc thích điều gì ở cô ấy?

Khi đó anh thật chưa rõ, nhưng giờ thì anh biết rồi.

Anh yêu cô vì sự thiện lương, cứng cỏi và nỗ lực của cô.

Anh yêu cô vì anh đã yêu cô say đắm từ rất sớm mà không biết.

Nghĩ tới đây, khóe môi anh liền nhếch lên thành nụ cười hạnh phúc.

Nhà đã không còn xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.