Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 178: Sáu năm trước



"Thư ký Cố, Mục Tổng có ở đây không?"

Đây là lần thứ ba giám đốc dự án gọi điện lên.

Cố Bảo Bảo bỏ hộp phấn nén xuống: "Giám đốc Mạnh, tôi cũng đang rất muốn biết tổng giám đốc ở đâu!"

Nghe thế, đầu kia phát ra tiếng tấm tắc: "Cô là thư ký mà lại không biết vị trí của tổng giám đốc, không bằng đến chỗ tôi, tôi không ngại ngày ngày dẫn theo một cái bình hoa ra ngoài bàn chuyện làm ăn."

"Xí!"

Cô không khách khí xì lại anh ta: "Giám đốc Mạnh à, tôi biết mình đẹp rồi, không cần anh phải dát vàng thêm đâu!"

Tức giận dập máy, cô lại gọi cho Mục Tư Viễn.

Vẫn tắt máy!

Anh chưa bao giờ tắt máy, trừ phi đang ở cùng Trịnh Tâm Du!

Đã ba giờ, cuộc hẹn có thể kết thúc rồi!

Chẳng nhẽ anh không biết, nếu công ty có chuyện, chỉ mình anh có thể làm chủ thôi sao?!

Cô không ngừng mượn cớ oán trách, nhất định không chịu chấp nhận, anh làm vậy là vì trong lòng anh, Trịnh Tâm Du quan trọng hơn hết!

Nản lòng bỏ điện thoại xuống, cái tin bát quái nghe được trong phòng uống nước hai ngày trước lại hiện ra trong đầu.

"Nghe nói bây giờ tổng giám đốc rất cần có con trai!"

"Cần có con trai?"

Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, "Tổng giám đốc còn trẻ, lại là con trai độc nhất, cần có con nhanh như vậy làm gì?"

"Giữ địa vị!"

"Có ai cướp vị trí tổng giám đốc sao?"

"Đương nhiên! Lần trước tôi đứng ngoài phòng họp nghe lén được, tổng giám đốc cũ ra lệnh cho tổng giám đốc phải có con trai trong vòng một năm, nếu không thì... chậc chậc..."

Nghe lén?

Cố Bảo Bảo nhíu mày, cô mới là thư ký bên cạnh Mục Tư Viễn mà!

Vì sao cô không nghe lén được chuyện này?

Cô buồn rầu xoa trán, nếu anh cần gấp một đứa con trai, có phải anh sẽ kết hôn ngay không?

Có lấy Trịnh Tâm Du làm vợ không?

Nghĩ tới đây, trái tim cô quặn lại.

Nếu là thật, cô nên làm gì, phải làm sao?

"Thư ký Cố!"

Bất chợt giọng nói quen thuộc vang lên, cô khẩn trương đứng dậy, nhìn bóng người như từ trên trời giáng xuống: "Anh Tư Viễn..."

Lời vừa ra khỏi miệng cô mới ý thức là mình nói sai, vội che miệng, luôn miệng nói: "Tôi xin lỗi..."

Gương mặt Mục Tư Viễn không chút thay đổi nhìn cô: "Đưa tài liệu vào phòng làm việc của tôi!" Nói xong đi vào văn phòng.

"Vâng ạ!" Cô vội cao giọng nói: "Mục Tổng!"

Xem như sửa chữa sai lầm vừa rồi!

"Thư ký Cố." Xem báo cáo công việc xong, Mục Tư Viễn lại gọi cô: "Đặt giúp tôi vé máy bay đến Pa-ri ngày mai."

Pa-ri?

Cô khó hiểu: "Mục Tổng đi công tác sao?"

Làm sao cô không biết?

"Là Tâm Du..." Nói được nửa liền ngưng, Mục Tư Viễn ngẩn ra, mình nói nhiều với cô như vậy làm gì?

"Hỏi nhiều thế?"

Anh trầm mặt xuống, "Có thời gian thì đi đặt vé máy bay đi."

Trong lòng Cố Bảo Bảo khẽ động: "Mục Tổng, máy bay đi Pa-ri vào sáng mai, anh còn phải đến công xưởng để thị xát, hay để tôi đi tiễn cô Trịnh thay anh nhé!"

"Cô đi?" Anh nhìn cô.

Cô gật như giã tỏi: "Mục Tổng, tôi làm việc thì anh yên tâm! Quyết định vậy đi!"

Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi văn phòng, cứ như sợ anh sẽ đổi ý!

Một nụ cười vui vẻ đến bản thân cũng không phát hiện ra hiện lên trên khóe môi!

Thật ra anh đã hiểu lầm, cô vội vàng ra ngoài là muốn dùng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp "quyết định tạm thời" chuyến thị sát công xưởng sáng ngày mai.

Bằng không thời gian quá gấp, người phụ trách công xưởng nhất định sẽ chửi đầu nói đuôi cô!

Còn tại sao cô phải làm vậy, đó là vì, có một số việc chỉ có thể làm rõ được từ phía Trịnh Tâm Du!

***

Xe đến sân bay, mở cốp sau ra, Cố Bảo Bảo ngạc nhiên thấy Trịnh Tâm Du mang theo rất nhiều hành lý!

"Cô... Trịnh." Cô vừa bê hộ vừa nói: "Cô mang đặc sản quê nhà theo à? Để tặng bạn bè bên đó sao?"

Trịnh Tâm Du cười: "Tôi không có nhiều bạn ở Pháp! Những thứ này đều là thứ bình thường tôi hay dùng."

Cô cẩn thận lặp lại những lời này, trong bụng càng nghi hoặc: "Cô Trịnh... Chẳng lẽ cô muốn ở Pháp lâu dài?"

"Đúng vậy!"

Trịnh Tâm Du gật đầu: "Công ty đưa tôi đi đào tạo, chắc phải một năm rưỡi mới về!"

Một năm rưỡi?

Cố Bảo Bảo giật mình.

Miệng không theo sự điều khiển hỏi: "Cô không kết hôn với anh Tư Viễn?"

Trịnh Tâm Du không hiểu ra sao: "Kết hôn? Cô Cố, kết hôn gì? Cô đang nói gì vậy?"

"Tôi đang nói... tôi..."

Ấp úng hồi lâu mà không hệ thống lại được từ ngữ, cô đang ngạc nhiên hay là đang vui mừng?

"Không có gì." Cô lắc đầu, "Vậy chúc cô sinh sống vui vẻ bên đó!"

"Cám ơn!"

Trịnh Tâm Du cũng không để bụng, kéo hành lý vào sân bay.

"Cô Trịnh!"

Nhìn chiếc máy bay trên bầu trời, Cố Bảo Bảo thầm nói: "Cô đã không có ý định giúp anh Tư Viễn hoàn thành nhiệm vụ, vậy hãy để cho tôi!"

Cô Trịnh, không phải tôi cố tình muốn làm kẻ thứ ba giữa hai người.

Chỉ là tôi...

Xin cô tha thứ cho tôi!

Quay lại công ty, Mục Tư Viễn đi thị sát công xưởng đã về, có lẽ hơi mệt nên đang ngả đầu vào ghế tựa thiếp đi.

Cố Bảo Bảo lặng lẽ đến gần, đầu ngón tay mới chạm đến đầu vai thì đã bị bàn tay anh nắm chặt.

"Định làm gì?"

Đôi mắt đen tràn ngập sự cảnh giác.

Ánh mắt xa lạ đó làm cô ấp úng: "Tôi... Tôi muốn xoa bóp giúp anh..."

Lúc này anh cũng thấy rõ mặt cô, sự đề phòng thả lỏng, nhíu mày: "Đã làm xong chưa?"

Cô xoa tay, vừa uất ức vừa tức giận nói: "Xong rồi. Cô Trịnh bảo bối của anh đã lên máy bay an toàn, tính theo thời gian bây giờ thì chín giờ tối sẽ đến Pa-ri, xin hỏi Mục Tổng còn gì dặn dò?"

Anh ngẩn ra, mới nhớ hôm nay Trịnh Tâm Du bay sang Pháp.

Hôm qua khi cô ấy nói với anh sẽ sang Pháp một năm rưỡi, anh còn có chút không nỡ.

Hôm nay đã quên luôn rồi.

"Trừ chuyện này, cô không còn chuyện gì khác à?"

Hai con ngươi xoay chuyển nhìn cô: "Tôi trả cô tiền lương cao như thế, không phải để cô đến xoa bóp cho tôi!"

"Biết rồi!"

Cố Bảo Bảo cúi đầu quệt mồm, đi ra ngoài.

Bị anh dạy bảo đã là chuyện như cơm bữa, chớp mắt, ra khỏi phòng làm việc của anh cô liền quên béng.

Còn đứng lên vui vẻ nói: "Mục Tổng, tối nay tổng giám đốc của Kim Mậu mời anh ăn cơm, anh có đi không?"

Kim Mậu?

Cái công ty cổ phần mà tên béo lập?

"Không đi!"

Anh trả lời dứt khoát.

"Vậy tối nay anh không có hẹn gì đâu!"

Nét mặt cô bây giờ trông rất là vui vẻ.

Anh biết cô đang nghĩ gì, không để ý đến, xoay người định đi.

"Anh Tư Viễn..."

Cô đuổi theo, như kẹo da trâu dính chặt anh: "Tối nay em mời anh ăn cơm được không?"

Cô nháy mắt, hàng lông mi dày như hai đôi cánh mảnh rung động, toát ra ánh sáng mê người.

Anh như lần đầu tiên phát hiện ra, ánh mắt cô trở nên xinh đẹp đến vậy sao?

Khoảnh khắc đó, anh chỉ thấy tâm tình mình kỳ lạ, nhưng không hiểu đó là vì trái tim đã bị cướp mất.

"Một bữa tối với ánh nến?"

Môi anh nhếch lên nụ cười tà: "Anh với em?"

Cô ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh.

Sao anh lại nói những lời cô không dám nói ra, còn mang theo nụ cười... quái dị, khiến người ta tim đập rộn ràng thế chứ?

Khuôn mặt tuấn tú bỗng sát lại gần, giọng nói trở nên khàn khàn: "Em không sợ anh ăn em luôn à?"

Cô càng hết hồn, nhảy bật ra, không dám dính vào anh nữa.

Mục Tư Viễn cười rộ lên, sắc mặt trở thành chế giễu: "Nhát gan như thế mà còn dám ăn cơm với anh?"

Nói cô nhát gan?!

Hừ!

"Ai nhát gan!" Cô hăng chí, nhưng chân lại đi lùi về sau: "Dù sao em đã đặt chỗ rồi, phòng 2088 nhà hàng Phân Lệ, em... em chờ anh!"

Mục Tư Viễn nghe xong huýt sáo, chẳng ừ hử gì cả mà bỏ đi.

Buổi chiều, anh bàn chuyện hợp đồng với trợ lý, sau đó đi đánh tennis một tiếng, đồng hồ đã chỉ bảy rưỡi tối!

-- Phòng 2088 nhà hàng Phân Lệ --

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Cố Bảo Bảo khi nói câu này thoáng hiện lên trong đầu anh, anh nheo hai mắt.

Cô bé này lại chơi trò gì đây?

Trước giờ toàn quấn quýt đi dạo với anh, hôm nay đi ăn còn đặt phòng trước?

Phòng riêng đúng không?

Anh thay quần áo, đi nhanh ra ngoài.

"Thưa anh, anh có hẹn trước không?" Vào Phân Lệ, một nhân viên đi ra hỏi.

Anh gật đầu: "Phòng 2088."

Nhân viên phục vụ lập tức nói: "Anh chính là Mục tiên sinh phải không, xin anh chờ một lát!"

Người nhân viên này đưa một bó hoa bách hợp cho anh: "Đây là do Cố tiểu thư nhờ, hi vọng anh có thể cầm hoa vào giúp cô ấy!"

Giở trò quỷ gì thế?

Mục Tư Viễn cau mày, không nói thêm gì, đi theo nhân viên phục vụ đến phòng.

Đi vào, Cố Bảo Bảo đã tới, đang ngồi ở một góc bàn ăn.

"Anh Tư Viễn..."

Thấy anh, cô muốn nói lại thôi, hình như có hơi... hồi hộp.

"Em làm gì vậy?"

Anh ném hoa cho cô: "Đã đến rồi còn muốn anh đem thứ này vào hộ nữa."

Cô cẩn thận đặt hoa vào lọ, sau khi dặn nhân viên phục vụ mang thức ăn lên mới nói: "Để anh mang vào, đưa cho em sẽ giống như anh tặng em..."

Giọng cô ngày càng nhỏ, có lẽ cũng cảm thấy có chút hoang đường và xấu hổ.

Mục Tư Viễn sửng sốt, tiếp theo quan sát cả căn phòng một lần.

Không lớn nhưng rất có thẩm mỹ, trần nhà trong suốt, có thể thấy được bầu trời sao xinh đẹp tối nay.

Trên bàn đặt hai đế nến, nến đã có sẵn, chỉ chờ nhân viên phục vụ châm lửa.

"Em..."

Anh đang định trách mắng mấy câu thì bị Cố Bảo Bảo ngồi đối diện bàn ăn làm cho ngơ ngẩn.

Bình thường cô trang điểm đã rất đẹp, nhưng tối nay, hình như cô càng hấp dẫn hơn.

Mái tóc dài uốn xoăn khoác lên đôi vai trần. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng làm ngũ quan toát lên vẻ tinh tế.

Cô khoác lên người chiếc váy lộ vai, vòng cổ trân châu đeo trên cổ tuy nhỏ nhưng làm cho khí chất của cô càng trở nên nhu hòa.

Anh thấy cô rất phiền không có sai, nhưng không thừa nhận cũng không được, trong số những cô gái đẹp anh gặp, cô là một người vừa đặc biệt vừa chói mắt.

"Có phải... em trang điểm hơi quá?"

Cô bị anh nhìn có hơi xấu hổ.

Có trời mới biết, bàn tay cô đang đổ mồ hôi nhiều cỡ nào.

Nghe vậy, Mục Tư Viễn phục hồi tinh thần, khóe môi hiện lên nụ cười tà: "Cố Bảo Bảo, em nên tìm lý do nào tốt vào, nếu không anh sẽ cho rằng tối nay em cố ý quyến rũ anh!"

Anh nhấn mạnh hai từ "quyến rũ" làm Cố Bảo Bảo mặt đỏ bừng, mắt cúi xuống thấp, không dám nhìn anh.

Cô không hiểu vì sao anh lại đoán được ra?

Tối hôm nay cô muốn quyến rũ anh!

Nhưng bị anh khám phá ra rồi, tiếp theo cô nên làm thế nào?

Cô chửi mình vô dụng, còn chưa vào chủ đề mà cô đã không dám nhìn anh.

Cũng may lúc này, nhân viên phục vụ đẩy cửa đưa thức ăn vào.

Bò bít-tết và rượu đỏ không ngoại lệ, nhưng vì ánh sáng từ cây nến nên trông có vẻ khác nhau.

"Cạch!"

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng ra ngoài, ánh sáng từ ngoài cũng không còn, chỉ còn có ánh sao, ánh nến, hương thơm từ thức ăn và bọn họ.

Cơ hội khó được, Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi, buộc mình ngẩng mặt lên đối mặt Mục Tư Viễn: "Anh Tư Viễn, anh, anh có cảm thấy hôm nay em rất đẹp không?"

Mục Tư Viễn từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Anh cảm thấy, em nói thẳng xem em có ý kiến gì thì hay hơn!"

Anh bưng ly rượu lên, miễn cưỡng nhấp môi.

Thấy thế, Cố Bảo Bảo cũng bưng ly rượu lên, uống một hớp lớn.

Vì sao uống rượu? Để tăng thêm can đảm!

Để ly rượu xuống, cô có thêm can đảm, nhìn vào mắt anh: "Anh Tư Viễn, em, em."

Vẫn không nói được!

Thật là!

Cô lại phải rót đầy ly rồi uống tiếp.

Cố Bảo Bảo, cô bơm thêm tinh thần, mày nhất định phải nói, nhất định phải nói ra!

"Anh Tư Viễn."

Cô để ly xuống, nghiến răng nhắm mắt, "Hãy để em làm người phụ nữ chân chính của anh."

Nói xong, cô mở to mắt nhìn anh, muốn có một đáp án.

Vẻ mặt anh tỏ ra nghi ngờ: "Em mới nói gì?"

Cô ngẩn ra! Vừa rồi anh không nghe được sao?

Sao anh có thể không nghe được?

Cô đã phí hết hơi sức mới nói ra được!

Cô thật muốn khóc, thế là phải tiếp tục uống rượu.

"Cố Bảo Bảo." Anh có hơi buồn cười nhìn cô: "Em bảo anh tới đây để xem em uống rượu đấy à?"

"Anh, em." Cô không biết nên nói gì.

Đặt ly rượu xuống, cô giơ tay lên lau giọt rượu còn sót trên môi: "Em, em nhắc lại lần nữa, lần này anh nhất định phải nghe rõ!"

"Được!" Anh nhún vai.

Để tỏ ra mình rất tập trung, anh cố tình đứng dậy, kéo ghế đến bên cạnh cô, nhìn môi cô: "Nói đi, lần này anh đảm bảo sẽ không để sót!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.