Thư Nhĩ Hách làm lão đại trong sáu đứa nhỏ, đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề dẫn em trai em gái lên sân thượng chơi, kính thiên văn chính là một món đồ chơi mới lạ với mấy đứa nhỏ, có một cảm giác thăm dò vũ trụ, khắp nơi tràn ngập cảm giác thần bí, lĩnh vực hoàn toàn mới mẻ này khiến cho bọn nhỏ cực kỳ hứng thú, mọi người đều tranh nhau muốn xem.
Sau khi về đến nhà, Học Học và Tập Tập càng thêm mãnh liệt yêu cầu cha chúng cũng mua một bộ đặt trên nóc nhà, để cho hai đứa bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát động thái của vì sao, còn nói muốn bồi dưỡng nhiệt tình yêu thích xem thiên văn từ nhỏ.
Ông cụ Úy thấy hai chắt trai hiếu học như thế, cả ngày vui vẻ ra mặt, khen tiền đồ tương lai hai đứa không giới hạn, nhất định sẽ làm nên một sự nghiệp lẫy lừng. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hai cậu nhóc được cụ nội khích lệ, hả hê đến sắp bay lên rồi.
Tấm màn hạnh phúc của chuyến đi Hongkong năm ngày rơi xuống, Học Học và Tập Tập thoát khỏi bóng ma bị bắt cóc lúc trước, một lần nữa trở lại nhà trẻ đi học, Thiên Ca Tuệ dặn đi dặn lại hai con trai nhất định phải chú ý an toàn, tuyệt đối không được đi cùng người xa lạ, lòng cảnh giác nhiều hơn, có bất kỳ chuyện gì cũng phải gọi điện thoại cho cha mẹ.
Học Học và Tập Tập luôn miệng đáp ứng, sau khi trải qua chuyện lần trước, hai đứa cũng đề cao cảnh giác với người xa lạ.
Ngốc một lần là đủ rồi, nào có đạo lý ngốc lần thứ hai, (*00*) hì hì...
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thoáng cái đã cuối năm, Thiên Ca Tuệ thực tập ở bệnh viện quân y sắp được hai tháng rồi, mỗi lần nghĩ tới Tạp Tạp đang ở vùng núi nghèo khó, trời lạnh thế này, không biết cậu ấy sống có tốt không?
Chiều Giáng sinh cô và Già Đại nhận được tấm bưu thiếp Noel Tạp Tạp gửi tới, vẫn là thói quen cũ, giống như nơi thành phố W này nhất định không mua được.
Tuệ Tuệ và Già Đại thân mến:
Thời gian gần hai tháng đã khiến cho tớ quen với cuộc sống nơi này, mặc dù hơi gian khổ, nhưng dân tình thuần phác, những người dân ở đây đều rất tốt, nhiệt tình, những thứ tớ mang tới đều có công dụng rồi, rất vui vẻ đó, mỗi một đứa nhỏ ở nơi này đều giống như thiên sứ trời ban cho, đáng yêu chân thành.
Nói thật, tớ nghĩ tới các cậu đó, hắc hắc...
Chúc thân ái các cậu một lễ giáng sinh vui vẻ, năm mới vui vẻ, phải nhớ tớ đó ~
Phía sau còn vẽ ba hình người nhỏ bé đáng yêu, hình hoạt hình hài hước.
Bức thư ngắn gọn này khiến cho hai cô hưng phấn một buổi tối, gần như chạy một lượt khắp thành phố W, ở mỗi một tiệm sách đều lục tìm bưu thiếp, thư hồi âm cũng gửi một bọc cho Tạp Tạp, viết một đoạn dài, đầy kín. dfienddn lieqiudoon
Đơn giản là một chút nhớ nhung và chú ý giữ gìn sức khỏe, dong dong dài dài không ngại phiền toái.
Lễ Giáng sinh, so sánh với Lam Tạp cô đơn ở vùng núi nhỏ, ở thành phố W chỉ có thể dùng vô cùng náo nhiệt để hình dung.
Phố lớn ngõ nhỏ, quảng trường, trong trung tâm thương mại cũng trang trí cây thông Noel nhiều màu, rực rỡ muôn màu, đẹp mắt náo nhiệt. Buổi tới, ở các hội sở danh lưu, trong biệt thự của người có tiền đều tổ chức các party Noel.
Biệt thự tư nhân sang trọng của Thiên Chỉ Dương cũng không ngoại lệ, trang trí đổi mới hoàn toàn, khắp nơi tràn ngập không khí sung sướng, trong phòng khách tuấn nam mỹ nữ tay cầm sâm banh, rượu đỏ lướt qua đám người trong bữa tiệc, tìm kiếm –– con mồi đêm nay.
Hai người Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ tối nay điệu thấp, đơn thuần tới cho đủ mặt, vui chơi giải trí, một đen một trắng, sự chênh lệch rõ ràng, nhưng lại làm nổi bật lên vẻ độc nhất vô nhị của hai người.
Đổng Yên bị Thiên Ca Tuệ kéo tới, kể từ sau khi cô và Lục Kiều Thâm chia tay, vẫn không có bất kỳ tình hình gì mới, khó khăn lắm mới có cơ hội lần này, sao có thể bỏ qua?
Tối nay cô mặc một bộ lễ phục màu hồng đào, cả người tản mát ra sắc thái mê hoặc, áo ngực thiết kế hình cánh hoa đào, như ẩn như hiện mang theo vẻ quyến rũ, dưới nếp váy lộ ra một khoảng đùi trắng nõn, hiển nhiên là một công chúa hoa đào, phấn hồng trên má càng hiện ra vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.
Lục Kiều Thâm liếc mắt đã nhìn thấy cô đang bưng ly rượu uống, đứng ở đó bi nhiều người đàn ông đến gần, trong lòng bỗng dưng dâng lên ngọn lửa không tên, ngay cả chính anh cũng cảm thấy khó hiểu, trong nhiều tháng tách ra anh cũng đổi nhiều bạn gái, nhưng trong lòng luôn trống trải, rất thất bại.
Hai người chẳng qua mới quen biết hơn một tháng, vì sao lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy? Buồn buồn uống một ngụm rượu, ánh mắt lại vững vàng khóa chặt người phụ nữ nhỏ phía trước, đáng chết cô tối nay lại ăn mặc khiêu khích như vậy!
Đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi, trên bả vai nhiều hơn một bàn tay phụ nữ, giọng dịu dàng như nước, “Lục thiếu, tối hôm qua anh thật hưởng thụ đó ~ nếu không, chúng ta đi...”
“Cút!” Lục Kiều Thâm lạnh lùng quát, anh ghét nhất phụ nữ không thức thời, cố tình lại có một vài phụ nữ quá thức thời, anh không để ý đến cô, cô cũng tuyệt đối không cho anh một ánh mắt, mà người trước mắt này, lại quá đặc biệt!
Thật sự khiến cho anh căm tức! Càng làm cho anh căm tức hơn chính là, một thời gian ngắn như vậy, không thấy Đổng Yên.
Quét mắt nhìn chung quanh một vòng, vẫn không thấy nửa bóng người, không khỏi phiền muộn trong lòng, vừa nghĩ tới giờ phút này cô đang vùi thân trong ngực người đàn ông khác mà uyển chuyển nũng nịu, trong lòng đã nóng nảy không nói ra được!
Giật giật cà vạt, ra khỏi sảnh chính đi dọc theo hành lang, dọc theo đường đi có không ít nam nữ ôm hôn, vẫn còn may không phải là cô, tìm khắp hành lang và nhà vệ sinh đều không có! Trong lòng anh càng thêm lo lắng, đến khi đi ra ban công, khóe mắt liếc thấy một bóng dáng màu hồng đào.
Đẩy cửa khép hờ ra, đã nhìn thấy Đổng Yên ngồi trên lan can, còn nhắm hai mắt vẻ mặt say mê!
Người phụ nữ đáng chết này! Cô có biết hành động lúc này của cô có bao nhiêu nguy hiểm không! Cho dù đây chỉ là lầu một, nhưng cách mặt đất đến hai thước, đầu đập vào mặt đá cảm thạch chẳng lẽ không đau sao?
Không suy nghĩ gì mà vọt tới, ôm chặt cô vào trong ngực, giọng lạnh lẽo hỏi: “Em đang chơi tự sát sao?”
Đổng Yên cảm thấy mình đột nhiên ngã vào một vòng ngực cường tráng có lực, khi đang chuẩn bị kêu vô lễ, lại nghe được giọng nói quen thuộc, trong thoáng chốc mở mắt, không hiểu chớp chớp lông mi, anh làm gì mà tức giận nhìn mình như vậy? Mình và anh không hề có chút quan hệ nào!
Chơi tự sát? Ánh mắt anh không phải có bệnh chứ! Nơi này gió lớn, cô chỉ ngồi trên lan can hóng gió một chút mà thôi, bên trong buồn chết, buồn bực khiến cho cô hít thở không thông, hơn nữa bên cạnh anh luôn có oanh oanh yến yến vây quanh, nhìn cũng phiền!
Lục Kiều Thâm nhìn sâu vào dáng vẻ trợn to hai mắt vô tội của cô, trong lòng sinh tức, chính xác không lầm ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, bá đạo và cuồng nhiệt hôn sâu.
Bởi vì Đổng Yên bị anh ôm vào trong ngực, cả người cũng dựa vào anh, nhất là nụ hôn có điện này, cả người cũng mềm nhũn, cạn sạch sức lực, càng thêm không ngăn được thở gấp ra tiếng. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Âm thanh này nghe vào trong tay Lục Kiều Thâm, không thể nghi ngờ chính là giống như khích lệ, hôn càng sâu thêm rồi, bàn tay lưu luyến quên về trên bả vai bóng loáng của cô, cũng không dám có hành động kế tiếp, chỉ sợ giống như lần trước, bị cô từ chối.
Có lẽ vì mới vừa rồi uống mấy ly sâm banh, hiện giờ mặt Đổng Yên cháy sạch đỏ bừng, ngay cả trong đầu cũng hoàn toàn ngây ngốc, chia ra hơn một tháng cô đã nghĩ rất nhiều, mỗi một lần nhìn thấy anh trên ti vi, tim của mình lại không nhịn được mà nhảy lên, cảm giác này khiến cho cô cảm thấy sợ.
Một tuần trước, trong lúc vô tình cô gặp được Bùi Phóng ở trên đường, cô lại có thể như không có việc gì chào hỏi anh ta, nhận thức này khiến cho bản thân cô cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, nếu là lúc trước, cô khẳng định tránh không kịp, vậy mà hôm nay –– nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô giống như rất lâu không nghĩ tới anh ta, trừ phi là khi lật hình cũ hoặc đồ cũ trước kia, trong đầu càng nhiều hơn là người đàn ông tên Lục Kiều Thâm đó.
Cô đây là như thế nào? Biết rõ người đàn ông này không thuộc về mình, nhưng lại không quản được tim mình.
Đây mới thật sự là hôn hít cách thức tiêu chuẩn, hai người thở hổn hển tách ra, trong mắt đều có bóng dáng của đối phương.
“Em biết vừa rồi anh lo lắng cho em bao nhiêu không? Hành lang, phòng vệ sinh, thậm chí là phòng khách, anh đều tìm khắp rồi, nhưng em thì sao? Lại trốn ở đây chơi trò chơi mạo hiểm này? Trên lan can cũng có thể ngồi sao? Lỡ như té xuống thì làm như thế nào?” Lục Kiều Thâm gần như hầm hừ nói xong lời này, lồng ngực phập phồng không ngừng.
Vẻ mặt Đổng Yên hơi ngây ngô, đôi môi hơi sưng, sáng bóng ngập nước, hỏi một câu rất ngu ngốc, “Anh tìm em làm gì?”
Lục Kiều Thâm thật sự rất giận, bàn tay “Bốp” một cái đánh lên mông cô.
“Anh! Lưu manh!” Mắt Đổng Yên trừng lớn hơn, lớn như vậy đây vẫn là lần đầu tiên bị một người đàn ông không phải cha cô đánh đòn, quá... Quá xấu hổ rồi!
“Anh là lưu manh?” Một tay Lục Kiều Thâm nắm cằm Đổng Yên, cắn răng hỏi ngược lại.
Đôi môi Đổng Yên mấp máy, “Đúng thế.”
Tròng mắt thâm thúy của Lục Kiều Thâm vững vàng khóa cô lại, nhìn thấy mà khiến cô sợ hãi tận đáy lòng, định quay đầu đi, nhưng lại bị anh cưỡng chế giữ chặt đầu nhìn thẳng vào anh.
Thiên Ca Tuệ vừa mới chuẩn bị tiến vào, đã thấy được cảnh hai người thâm tình nhìn thẳng vào mắt, ngạc nhiên há to mòm, thì ra hai người này luôn lừa gạt! Chia tay là giả, có JQ mới là thật!
Thấy hai người nhiệt tình hôn nhau thì Thiên Ca Tuệ chẳng những không có ý định tránh đi, ngược lại rất nghiêm túc nhìn xuyên qua khe cửa, mặc dù cô đã có được kinh nghiệm lão luyện, nhưng bản hoạt sắc sinh hương ở hiện trường vẫn khiến cho cô vô cùng muốn thưởng thức một chút, nói không chừng sẽ còn có nóng bỏng hơn... (*00*) hì hì...