Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 221: Dáng vẻ anh như thế này, em kêu anh ăn như thế nào?



Editor: Puck -

Sau khi Thiên Ca Tuệ và Khoa Nhĩ ra ngoài ăn hai bữa, phát hiện anh ta còn rất hài hước thú vị, mặc dù có danh hiệu hoa hoa công tử, nhưng trong bụng dù ít dù nhiều cũng có chút kiến thức.

Điều này khiến cho cô một lần nữa có nhận thức về anh ta, chỉ có điều khiến cho cô rất nhức đầu đó là, mấy nữ sinh ái mộ Khoa Nhĩ lập tức chĩa toàn bộ mũi nhọn về phía cô, thường ngày ở tất cả các góc trường học bao vây chặn đánh cô, khiến cho cô rất buồn bực!

Thật hận không thể giống như những nữ sinh Arab kia, đi đâu cũng mang sa che mặt, ung dung tự tại.

Cho nên cô quyết định lý trí vạch rõ giới hạn với Khoa Nhĩ, tránh cho tai họa vô tội.

“Tôi nói về sau anh đừng tới tìm tôi.” Thiên Ca Tuệ rất quả quyết nói, mặc dù cô rất muốn trực tiếp không để ý đến Khoa Nhĩ, nhưng vẫn tự mình nói rõ ràng với anh ta thì hơn, dù sao người ta mời mình đi ăn ngon mấy lần, nên có chút lễ phép căn bản.

“Tại sao?” Khoa Nhĩ hơi không hiểu, mấy ngày nay không phải bọn họ chung đụng rất tốt sao? Anh biết Thiên Ca Tuệ với anh không giống như những người phụ nữ trước kia, cho nên phải từ từ, không thể nóng vội.

“Tại sao cái gì? Anh biết mỗi ngày có bao nhiêu người phụ nữ ái mộ anh chạy tới làm phiền tôi không? Phiền cũng sắp phiền chết rồi, cho nên tôi quyết định chúng ta đừng làm bạn nữa.” Thiên Ca Tuệ cau mày trừng mắt nhìn anh ta.

Lúc này Khoa Nhĩ lệ rơi đầy mặt, “Tuệ Tuệ, em đang ghen đúng không?”

Thiên Ca Tuệ bị nghẹn đến ho khan liên tiếp, gương mặt đỏ bừng, “Tôi ghen? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ghen!” Đầu tôi cũng không chập mạch! Cô nói trong lòng.

“Hai con mất anh đều thấy được, khi em nói đến những cô gái kia rất tức giận, đây chính là biểu hiện của ghen.” Mắt xanh của Khoa Nhĩ chớp chớp.

Phụt! Nguyên nhân tức giận của cô vốn không phải như trong tưởng tượng của anh ta, cô vốn cho rằng anh ta cũng không tệ lắm, cho nên làm bạn với anh ta, nhưng bây giờ phát hiện làm bạn với anh ta không phải mệt mỏi bình thường, còn phải mạo hiểm bị nguy hiểm đến tính mạng, thường bị những người phụ nữ kia uy hiếp đe dọa, cô cũng không phải ăn no rỗi việc, tại sao phải bị tội như vậy!

Anh ta cũng không phải là gì của cô! Không có chút quan hệ nào với cô.

“Vậy đoán chừng ánh mắt anh có tật rồi, tôi đây rõ ràng là biểu hiện tức giận! Nói thế này, con người tôi thích đơn giản, không thích phức tạp, anh bây giờ khiến cho tôi cảm thấy chơi với anh là một chuyện hết sức phức tạp, khiến cho tôi rất không thích, cho nên, vẫn sớm chào từ giã thì tốt hơn.” Thiên Ca Tuệ rất kiên nhẫn giải thích. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Khoa Nhĩ bị lời nói lòng vòng của cô đến đầu choáng ngất, nhưng anh nghe hiểu câu cuối cùng, mắt xanh trở nên tối sầm trong nháy mắt, chẳng lẽ mình cố gắng nhiều ngày như vậy cũng trở thành uổng công rồi sao? Còn không bắt sống được trái tim cô?

Dùng một câu nói của Trung Quốc để hình dung, đó chính là rổ trúc múc nước – công dã tràng.

Anh không cam lòng! Lần đầu tiên trong đời đụng phải một người phụ nữ khó trị như vậy, hơi nhìn không thấu, giống như hoa hồng có gai, trong lòng đột nhiên thoáng qua suy nghĩ xấu xa.

“Cuối tuần này xã đoàn chúng ta có một hoạt động cắm trại dã ngoại, em đi cùng anh có được không? Coi như thỉnh cầu cuối cùng của anh? Đồ nướng và đô ăn đều tự mang.”

“Cái này, tôi thật sự không thể đi được.” Thiên Ca Tuệ không chút suy nghĩ liền từ chối, không nói chính cửa ải của cô, nói tới con trai cô đi, vậy khẳng định ôm bắp đùi cô không để cho cô đi, còn có ông xã ở thành phố W xa xôi, sau khi biết được đoán chừng sẽ nổi trận lôi đình, hậu quả rất nghiêm trọng.

Khoa Nhĩ cho rằng cô sợ mình gây bất lợi cho cô, vội vàng giải thích: “Trong xã đoàn có rất nhiều người tham gia, em có thể kêu Hạ Lan Thu đi cùng em.”

“Ặc... Mặc dù nghe rất thú vị, nhưng tôi thật sự không thể đi.”

“Tuệ Tuệ, coi như em nể tình chúng ta đã từng làm bạn với nhau, đồng ý một thỉnh cầu cuối cùng của anh được không?” Hai mắt xanh lục của Khoa Nhĩ nổi lên nước mắt, anh sử dụng đòn sát thủ của mình, thế tất nhiên phải được người phụ nữ này! Sau đó vứt bỏ cô!

Trời! Anh ta lại có thể khóc, Thiên Ca Tuệ hơi không dám tin trợn tròn cặp mắt, không đến nỗi vậy chứ! Người đàn ông này trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào?

“Có phải tuyến lệ của anh phát triển quá không? Hay nói anh bị Lâm Đại Ngọc nhập vào người?”

“Lâm Đại Ngọc là ai?” Khoa Nhĩ không hiểu hỏi.

“Anh có biết bốn kiệt tác văn học cổ đại của Trung Quốc không?”

(*) Bốn kiệt tác văn học cổ đại Trung Quốc (Trung Quốc tứ đại danh tác): Xếp theo thứ tự thời gian, Tam quốc diễn nghĩa – La Quán Trung, Thủy hử - Thi Nại Am, Tây du ký – Ngô Thừa Ân, Hồng lâu mộng – Tào Tuyết Cần.

“Anh biết `Tây du ký´.”

“Nói nhảm, bây giờ còn có ai không biết `Tây du ký´ sao? Những bộ khác thì sao?” di3n~d@n`l3q21y"d0n

“Không biết.” Khoa Nhĩ lắc đầu một cái.

“Được rồi, anh ngay cả bốn kiệt tác văn học cổ đại của Trung Quốc cũng không biết, hai ta không cách nào khơi thông, sớm gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi.” Thiên Ca Tuệ giang tay, rất tỏ vẻ vô tội.

Vẻ mặt của Khoa Nhĩ khó coi, theo trực giác người phụ nữ này đang đùa giỡn anh, nhưng lại không tìm được câu nào cãi lại, trong lòng càng thêm kiên định ý tưởng muốn chiếm được cô của mình.

Đàn ông mà, đều thích đi chinh phục những người phụ nữ không có hứng thú với mình, quả nhiên cực kỳ biến thái.

Vì vậy, chuyện đi cắm trại dã ngoại đã bị Thiên Ca Tuệ dùng bốn kiệt tác văn học cổ đại hóa giải rồi, khiến cho cô lại một lần nữa sinh ra tính kính ngưỡng với bốn kiệt tác văn học cổ đại, càng thêm bội phục thông minh tài trí của mình. ORZ~~~

--- ------

Mấy ngày nay Úy Nam Thừa đều loay hoay đến trời đất mờ mịt, một ngày hai mươi bốn giờ đều chỉ nằm trên ghế sa lon  chợp mắt ba giờ, ăn cơm cũng không theo quy luật, liều mạng tăng ca làm thêm giờ chính là vì nhanh chóng hoàn thành công việc, xong đi với bà xã và con trai.

Ngồi lên chuyến bay đi Newyork, anh mệt mỏi, đưa tay lên vuốt hai bên trán, đợi lát nữa phải chủ trì một hội nghị quan trọng, phải giữ tinh thần.

Nghĩ đến hành động việc làm gần đây của Thiên Ca Tuệ ở trường học, anh chỉ hận không thể lập tức bay qua hung hăng đánh mông cô, vô cùng trêu hoa ghẹo nguyệt không nói! Lại còn mập mờ với người đàn ông khác! Nhất là giấu con trai ra ngoài ăn cơm với người đàn ông tên Khoa Nhĩ đó! Khiến cho anh vô cùng khó chịu.

Tối hôm qua gọi điện thoại cho cô, hai người vì chuyện này còn rùm beng nho nhỏ, Tuệ Tuệ nói anh tham gia quá đáng vào tự do của cô, cô vốn có quyền tự do kết bạn, cho dù là nam hay nữ, đều không cần xin phép anh.

Giận đến anh sắp bị nội thương, cô nhóc này càng lúc càng có dũng khí rồi! Cố tình những ngày qua anh bị công việc quấn thân, không phân thân ra được, chỉ đành phải tạm chịu đựng.

Lúc họp anh đã cảm thấy chỗ bao tử có cảm giác đau mờ mờ ảo ảo, nhưng không chú ý bao nhiêu, nghĩ tới lát nữa uống thuốc là được, thời đại này ai mà không bị mắc bệnh bao tử gì đó. dieendaanleequuydonn

Điều khiển cuộc họp được một nửa, anh mới cảm thấy không đơn giản như mình nghĩ, càng ngày càng đau, đau đến trên trán anh đổ mồ hôi lạnh, chỉ đành dùng tay phải đè lại, ánh mất tập trung vẻ mặt chăm chú nhìn phó giám đốc còn lại đang báo cáo nội dung trên máy chiếu.

Dạ dày truyền đến co rút giống như đau đớn lan từng vòng từng vòng một ra, mồ hôi trên trán cũng càng ngày càng nhiều, mơ hồ có khuynh hướng nhỏ xuống, Úy Nam Thừa hơi không chịu nổi cúi đầu, cảm thấy chỗ đó sắp vỡ ra rồi.

Khi đến lượt anh tổng kết báo cáo, chỉ có thể gắng gượng chống bàn đứng lên, vốn cho rằng có thể chờ đến hội nghị kết thúc, kết quả, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, ngay trước mặt tất cả nhân viên cấp cao của công ty, mềm nhũn té xuống ––

“Nam Nam!” Cốc Châu Dần kinh hô đi nhanh tới, chỉ kịp bảo vệ đầu cậu ấy không bị đập xuống đất, “Nam Cung, mau kêu lái xe chạy đến trước cửa, Nam Nam nhất định bị bệnh bao tử phát tác.” Các nhân viên cấp cao khác cũng biết rõ Úy tổng được trong nhóm công nhận luôn điên cuồng làm việc, cảm thấy khâm phục thật sâu với tinh thần làm việc mệt đến bệnh bao tử phát tác của ngài ấy.

Đại học mới.

Trong phòng học xếp theo hình bậc thang, điện thoại của Thiên Ca Tuệ ở trong túi quần vẫn “Vang” không ngừng, đáng tiếc cô tắt chuông rồi, vốn không nghe được, hơn nữa giờ phút này cô đang tập trung nghe giảng, liền bỏ quên điện thoại di động.

Trong một gian phòng học khác, một chuỗi dài chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, thế tới hung hăng.

Các bạn học rối rít hướng về phía chủ nhân của tiếng chuông – Hạ Lan Thu, tập trung nhìn.

Hạ Lan Thu thầm nói: Nguy rồi! Hôm nay sao lại quên chỉnh chế độ rung, chấp nhận lấy ra, hiển thị cuộc gọi đến là: Úy Nam Thừa.

Không do dự ấn nút nghe.

【Hạ Lan Thu tiểu thư, bây giờ cô ở cùng một chỗ với Tuệ Tuệ sao? Nam Nam bị bệnh bao tử phát tác nhập viện rồi, làm phiền cô báo lại với cô ấy một tiếng. 】 Trong giọng nói của Cốc Châu Dần hơi nóng nảy.

Hạ Lan Thu nghe giọng nói này không giống là Úy Nam Thừa, tiêu hóa một phút mới rõ ràng là sự việc như thế nào, gọn gàng đáp lại: “Ok, tôi hiểu, nhất định sẽ báo lại cho Tuệ Tuệ.” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Ngay sau đó xin phép đi ra lớp học, một đường gọi điện thoại cho Tuệ Tuệ đều không ai nghe, liền hiểu nguyên nhân điện thoại gọi tới chỗ cô.

Thật may mà hôm nay Tuệ Tuệ lên lớp cộng đồng, phòng học cách không tính là xa, đi mười phút đã tới.

Thiên Ca Tuệ kỳ quái sao Shirley cứ dùng tay chọc cô, ngước mắt nhìn giáo sư, phát hiện thầy vẫn nghiêm túc giảng bài, cũng không có gì khác thường mà!

“Ngoài cửa sổ!” Shirley nhỏ giọng nói.

“Cái gì ngoài cửa sổ?” Thiên Ca Tuệ không hiểu liếc nhìn ngoài cửa sổ, vừa đúng nhìn thấy Cầu Cầu đứng đó nhìn mình, vội vàng đứng lên báo với giáo sư, nhẹ chân đi ra ngoài.

“Cầu Cầu, buổi sáng nay không phải cậu có tiết sao?” Thiên Ca Tuệ kỳ quái hỏi.

Hạ Lan Thu tức giận trợn mắt nhìn cậu ấy, “Úy Nam Thừa nhà cậu nhập viện rồi.”

“Hả... Cậu nói cái gì?” Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không đuổi kịp suy nghĩ của cậu ấy.

“TỚ, NÓI, NGƯỜI, ĐÀN, ÔNG, NHÀ, CẬU, NHẬP, VIỆN, RỒI.” Hạ Lan Thu gằn từng chữ.

“Cầu Cầu, trò đùa này không buồn cười.” Thiên Ca Tuệ vẫn hơi không thể tin được, sao Thừa lại đột nhiên nằm viện chứ? Hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư.

“Tự cậu cầm điện thoại ra nhìn một chút, có bao nhiêu cuộc gọi lỡ.”

Thiên Ca Tuệ nghi ngờ cầm điện thoại di động ra, mở xem, có năm cuộc gọi lỡ của a Dần? Cầu Cầu có một cuộc.

Lúc này mới cảm thấy có gì không đúng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nói là bệnh bao tử phát tác nhập viện rồi.”

Chân mày Thiên Ca Tuệ lập tức nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), Thừa quả thật có bệnh bao tử, nhưng chưa từng nghiêm trọng như vậy! Sao đột nhiên nhập viện rồi? die nda nle equ ydo nn

“Sẽ không phải bị cậu chọc tức thành như vậy chứ?” Hạ Lan Thu đột nhiên lành lạnh liếc nhìn Tuệ Tuệ.

“Làm sao có thể? Tớ nào có chọc giận anh ấy!” Thiên Ca Tuệ vội vàng kêu lên.

“Tối ngày hôm qua hình như tớ nghe thấy người nào đó cãi nhau trong điện thoại?”

“Là anh ấy can dự vào tự do thân thể của tớ, không cho phép tớ thế này không cho phép tớ thế kia, thật bá đạo! Tớ đương nhiên phải cãi lại.” Âm thanh càng lúc càng nhỏ, mặc kệ Thừa có phải do mình chọc tức đến nằm viện hay không, mình cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm.

Nam Cung Mạch tuân theo căn dặn của Úy tổng cố ý lấy laptop của ngài ấy từ công ty tới, bảo là muốn làm việc, thật đúng là một điên cuồng làm việc tiêu chuẩn! Đã ngã bệnh rồi vẫn không quên làm việc.

Đột nhiên thấy một bóng người quen quen phía trước, không khỏi chào hỏi, “Úy phu nhân.”

Thiên Ca Tuệ xoay người lại, nhìn thấy là Nam Cung Mạch, không khỏi mừng rỡ như điên: “Anh tới thật đúng lúc, tài xế đón tôi tới cũng không biết phòng bệnh của Thừa rốt cuộc ở đâu, anh dẫn tôi tới đó đi.”

“Được.” Nam Cung Mạch mỉm cười gật đầu.

“Nam Cung, xưng hô Úy phu nhân này hơi là lạ, anh cứ gọi tôi là Tuệ Tuệ thôi.”

“Chuyện này, sợ rằng không được tốt.” Nam Cung Mạch hơi khó xử, sao anh có thể gọi phu nhân tổng giám đốc là Tuệ Tuệ chứ? Nếu như bị tổng giám đốc nghe được, đoán chừng sẽ bị đày tới Arab mất!

“Tôi nói có thể thì có thể.” Thiên Ca Tuệ không cảm thấy có gì không ổn.

Nam Cung Mạch thấy rất may mắn vì lúc này vừa tới cửa phòng bệnh, cho nên miễn tiếp tục dây dưa vấn đề này.

“Đến rồi.”

Thiên Ca Tuệ đẩy cửa đi vào, phát hiện là phòng tiếp khách nhỏ, vòng đi vào mới là phòng bệnh, cực kỳ xa hoa, ngay cả phòng ăn và phòng bếp cũng có, thiết bị đầy đủ mọi thứ, quả nhiên không giống bình thường!

Nghe được tiếng động ở cửa, Úy Nam Thừa đang nằm nghiêng trên giường nhắm mắt truyền nước biển mở mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn người đi tới, trong mắt thoáng qua vẻ u oán.

“Úy tổng, đã mang laptop tới, đặt lên bàn, tôi đi ra ngoài trước.” Nam Cung Mạch rất biết điều để không gian lại cho hai vợ chồng.

“Cái gì? Anh đã bệnh thành ra như vậy rồi mà còn phải làm việc?” Thiên Ca Tuệ không vui bỏ laptop vào trong góc ghế sa lon xa Úy Nam Thừa nhất.

Úy Nam Thừa nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói lời nào, liếc nhìn trái nho trong giỏ xách bên cạnh, “Anh muốn ăn nho.”

Thiên Ca Tuệ lập tức chân chó cầm một chùm nho vào trong toilet rửa mấy phút đồng hồ mới ra ngoài, đặt trong khay đưa cho anh.

“Dáng vẻ anh như thế này, em kêu anh ăn như thế nào?” Úy Nam Thừa liếc cô một cái.

Người bị bệnh lớn nhất, huống chi mình còn có vài phần trách nhiệm, cho nên – nhịn.

“Vậy em bóc vỏ cho anh ăn.” Thiên Ca Tuệ cười đến được gọi là rực rỡ, cầm một trái nho lên, lột vỏ, lộ ra thịt quả trơn bóng lóng lánh trong suốt, “Nào, há mồm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.