Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 229: Bà xã, bây giờ thân thể của anh vẫn còn rất yếu ớt



Editor: Puck - 

Đúng lúc này, Cốc Châu Dần và Cảnh Tô Tô một trước một sau đi vào, trên mặt Cảnh Tô Tô hiện đầy đỏ ửng khả nghi.

“Mẹ.” Hai chân nhỏ ngắn của Cảnh Niệm Châu ”Vèo” một cái nhảy từ trên ghế sa lon xuống chạy về phía mẹ mình, Cảnh Tô Tô vội ôm con trai lên, khẽ hôn một cái lên khuôn mặt con, rù rì nói: “Châu Châu.”

Cốc Châu Dần lười biếng dựa trên khung cửa, nhìn cậu con trai đột nhiên xuất hiện.

Còn Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ tò mò nhìn chằm chằm Cảnh Tô Tô, chỉ cảm thấy trong đời tràn ngập trùng hợp, mới vừa rồi mình còn gặp cô ấy ở cửa, không ngờ cô ấy chính là mẹ ruột của con trai a Dần, chỉ có điều quan hệ thân thích của hai người rốt cuộc phải làm như thế nào?

“Mẹ, đây thật sự là cha con sao?” Cảnh Niệm Châu chỉ một ngón tay về phía Cốc Châu Dần.

“Ừ.” Cảnh Tô Tô gật đầu một cái, cô biết con trai vẫn rất muốn có một người cha.

Sau khi Cảnh Niệm Châu được mẹ xác nhận, càng thêm hưng phấn, “Vậy mẹ muốn kết hôn với cha sao?” Đơn thuần đồng ngôn vô kị *!

(*) đồng ngôn vô kị: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị.

Thiên Ca Tuệ nâng trán, báo ứng đã tới nhanh như vậy rồi.

Trong mắt Cốc Châu Dần và Cảnh Tô Tô đồng thời xẹt qua vẻ kinh ngạc, sao Châu Châu lại hỏi vấn đề này?

May mà Cốc Châu Dần phản ứng nhanh, trước khi ánh mắt của người bạn nhỏ Cảnh Niệm Châu ảm đạm xuống thì đưa ra đáp án khiến cho mọi người cũng kinh ngạc, “Ừ, cha và mẹ sẽ kết hôn.”

Cảnh Tô Tô hoàn toàn bị chấn động, anh a Dần nói muốn kết hôn với cô? Không phải cô nghe lầm chứ? Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc. die nd da nl e q uu ydo n

So sánh với cô đang khiếp sợ, con trai của cô lại hưng phấn đến uốn qua uốn lại trên người cô, Cốc Châu Dần rất biết điều ôm lấy thằng bé từ trên người cô, lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với thằng bé.

Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ hiển nhiên cũng bị lời của a Dần làm cho ngây ngẩn cả người, kết hôn? Chẳng lẽ a Dần chuẩn bị đánh vỡ ánh mắt thế tục? Đoán chừng cửa ải trong nhà sẽ rất khổ sở. (Lúc này bọn họ còn không biết hai người này vốn không có chút liên hệ máu mủ nào)

“Cha, vậy về sau cha sẽ sống chung với mẹ con con sao?” Người bạn nhỏ Cảnh Niệm Châu vẫn là lần đầu tiên được cha người đàn ông như vậy ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy cảm giác khác hoàn toàn khi được mẹ ôm, trong cả căn phòng vui vẻ nhất thuộc về cậu bé rồi, vòng tay lên cổ cha hỏi lung tung này kia.

Hỏi đến khiến Cảnh Tô Tô mặt đỏ tới mang tai, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía người đàn ông khiến cho tâm trí cô hướng tới, vị trí chỗ trái tim không tự chủ được “Thình thịch” điên cuồng. Nhớ tới mới vừa rồi nói cho anh biết bọn họ vốn không có bát kỳ liên hệ máu mủ nào thì trên mặt anh a Dần hiện lên vẻ khiếp sợ, có lẽ về điểm này cô nên cảm kích mẹ, ít nhất cô không cần lo lắng Châu Châu sẽ có thiếu sót gì về thân thể, không cần kiêng dè mà yêu anh a Dần.

“Có.” Cốc Châu Dần cười híp mắt trả lời, cảm giác có con trai quả nhiên rất sảng khoái, hơn nữa còn lớn hơn con trai của Nam Nam mấy tháng, chuyện tốt!

Thiên Ca Tuệ nhìn dáng vẻ Cảnh Tô Tô, trong lòng thở dài nói: Tương lai khẳng định bị a Dần ăn được gắt gao, mình phải tìm cơ hội dạy dỗ cô ấy mới được, không thể cứ nuông chiều như vậy! Nhất là a Dần loại họa thủy ngàn năm này! Lỡ như ngày nào đó lại nhảy ra một con riêng khác, đoán chừng Cảnh Tô Tô chỉ có nước khóc, haizzz... [email protected]

Buổi tối, Thiên Ca Tuệ xung phong nhận việc đưa hai mẹ con Cảnh Tô Tô về, để Cốc Châu Dần lại cho ông xã, bởi vì cô biết giữa hai người bọn họ nhất định có lời muốn nói, không tiện để cho cô và Cảnh Tô Tô nghe được.

Cảnh Tô Tô như thế nào cũng không nghĩ được cô gái mình đụng ngã này là bà xã của anh Nam Thừa, còn nhỏ hơn mình một tuổi, con của bọn họ đã năm tuổi rồi, còn là sinh đôi, hai bé trai trong hình cực kỳ đẹp trai đáng yêu, không phân cao thấp với Châu Châu nhà cô.

Hai người phụ nữ tuổi xấp xỉ, hơn nữa đều là mẹ đứa bé, đề tài liền cực kỳ nhiều, giống như tán gẫu mãi không xong, cuối cùng Thiên Ca Tuệ vẫn hỏi nghi vấn ở trong lòng mình, “Chị và a Dần thật sự là anh chị em họ bà con xa sao?”

“Không phải vậy, thật ra thì, chị cũng không phải con gái nhà họ Cảnh, ban đầu mẹ có thai rồi mới gả cho cha, cho nên...” Cảnh Tô Tô giải thích.

“A! Có thật không? Thật tốt quá! Chị và a Dần rốt cuộc vén mây mù thấy trời quang rồi, em thật sự cảm thấy vui mừng cho hai người.” Thiên Ca Tuệ cười hì hì nói.

Cảnh Tô Tô xấu hổ cười một tiếng, thật ra thì khoảnh khắc khi biết chân tướng kia cô vừa vui mừng vừa đau lòng, vui mừng vì cô và anh a Dần không có quan hệ máu mủ, Châu Châu của cô là một đứa bé khỏe mạnh; đau lòng là vì thân thế của mình.

“Mẹ, đây là nhà của cha sao? Thật to! Còn lớn hơn nhà tiểu Tân nhiều.” Cảnh Niệm Châu chạy xung quanh, ngó nghiêng chỗ này liếc nhìn chỗ kia, vô cùng vui vẻ. Tiểu Tân là người bạn mà bé quen ở nhà trẻ, đã từng tới nhà cậu ấy chơi một lần, khi đó bé còn rất hâm mộ, còn nghĩ sau khi lớn lên nhất định phải cố gắng kiếm tiền mua một căn nhà lớn như vậy cho mẹ, không ngờ nhà của cha còn lớn hơn nhà của tiểu Tân, chuyện này không thể nghi ngờ tăng cường lòng tự tin của bé.

“Ừ, đây là nhà cha con.” Cảnh Tô Tô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng của con trai, trong lòng cũng không nhịn được vui mừng trở lại.

Đêm nay, nói thông rất nhiều chuyện, đều hướng tới phương hướng hạnh phúc mà phát triển. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Vài ngày sau đó, Cốc Châu Dần liền cường điệu dùng lý do đang cùng con trai bồi dưỡng về mặt tình cảm, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, càng thêm mang theo bà xã tương lai và con trai đi công viên Disneyland chơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Niệm Châu treo đầy nụ cười, chơi được đặc biệt điên khùng.

Cảnh Tô Tô ở bên cạnh nhìn thấy đến hốc mắt đỏ bừng, con trai lớn như vậy, cô chỉ dẫn con trai đi khu vui chơi tổng cộng hai lần, hơn nữa chơi chưa thỏa thích, không điên cuồng giống như hiện tại, khiến cho người ta khắc sâu trí nhớ.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ngày này, Úy Nam Thừa cũng chuẩn bị xuất viện, Thiên Ca Tuệ vòng tới vòng lui trong phòng dọn dẹp đồ giúp anh, lại càng không quên mang theo sách dạy nấu ăn mà anh Tại Hi lưu lại cho, nhớ tới về sau nhất định nghiêm túc giám sát ông xã ăn uống đúng đắn.

Đột nhiên nghĩ đến mình phải về trường học, mà Thừa cũng nên trở về thành phố W, chỉ có thể nhét sách dạy nấu ăn vào trong túi xách của anh, dặn dò: “Ông xã, sau khi trở về phải giao sách dạy nấu ăn này cho dì Trần, để dì ấy làm theo nội dung phía trên một ngày ba bữa cho anh ăn, không cho không ăn đâu đấy!”

“Anh không về.” Úy Nam Thừa cài nút áo sơ mi, rất bình tĩnh mở miệng.

“Hả... Vậy anh đi đâu? Ở lại Newyork à?” Thiên Ca Tuệ kỳ quái nhìn anh một cái

Cài xong nút áo cuối cùng, anh chỉ chỉ vào cổ áo của mình, “Bà xã, cà vạt -”

Chuyện này đã sớm là ngựa quen đường cũ với Thiên Ca Tuệ rồi, đi tới giật giật ngón tay linh hoạt, một cà vạt xinh xắn nhất đã thắt chắc rồi.

“Bà xã, ngoan ngoãn chờ anh hai giờ, sau đó chúng ta cùng nhau trở về nhà ở Philadelphia, anh nhớ con trai rồi.” Úy Nam Thừa khẽ hôn lên trán Tuệ Tuệ, cuối cùng rơi lên cánh môi, vừa chạm vào liền tách ra.

Thiên Ca Tuệ bị câu nói ”Chúng ta cùng nhau trở về nhà ở Philadelphia” của anh làm cho ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ anh chuẩn bị nghỉ phép? Nhưng bình thường anh rất bận, ngay cả khi nằm viện cũng phải mở hội nghị qua video gì đó, bận rộn như vậy anh còn có thể nghỉ phép?

Chỉ có điều cô thật sự nhớ hai con trai rồi... die ennd kdan/le eequhyd onnn

Mỗi đêm hai tiểu bảo bối đều gọi điện thoại tới đây hỏi cô khi nào trở về, nói buổi tối nhớ mẹ đến không ngủ được, nghe mà trong lòng cô ê ẩm.

Úy Nam Thừa thật sự giữ lời, hai giờ không thiếu một phút, hai người trực tiếp bay từ Newyork đi.

Học Học và Tập Tập thấy cha và mẹ cùng trở lại, nhiệt tình nhào tới, vẫn còn rất hiểu chuyện hỏi cha đã đỡ bệnh chưa?

“Con trai ngoan, cha không có việc gì, để cha hôn một cái, nhớ các con muốn chết!” Úy Nam Thừa một trái một phải ôm lấy hai đứa, hôn một cái lên mặt hai đứa, chọc cho hai đứa cười ”Khanh khách”, thật vui vẻ đó ~~

Buổi tối, Thiên Ca Tuệ tự mình xuống bếp làm một bữa tối thịnh soạn, vẫn không quên theo sách dạy nấu ăn mở một bếp nhỏ khác cho ông xã.

Hơn nữa cô phát hiện, ông xã cũng không phải tới nghỉ phép, chỉ chuyển chỗ làm việc thôi, khi cô và con trai lên lớp thì anh ở trong thư phòng làm việc, càng đau khổ hơn chính là khi cô tan lớp trở về còn phải nấu cơm!

Tên trứng thúi đó nói cho oai là tới dưỡng bệnh, cả ngày mười ngón tay không dính nước xuân, ngồi ở đó chờ ăn!

“Cả ngày anh ở nhà ngây ngô, không thể động tay chuẩn bị xong thức ăn sao?” Ngày nào đó, rốt cuộc cô không nhịn được.

“Bà xã,  bây giờ thân thể anh còn rất yếu ớt, bác sỹ nói rồi, phải điều dưỡng thật tốt, không thể mệt nhọc quá mức.” Người nào đó chẳng biết xấu hổ đáp lại, vốn quên mình mỗi đêm đều không ngừng đủ kiểu vận động.

Thiên Ca Tuệ tức giận nắm quyền, thân thể yếu ớt? Thân thể yếu ớt mà mỗi đêm còn vận động mãnh liệt như vậy! Xem ra tối nay phải cho anh một chút dạy dỗ mới đúng!

“Vậy thì được, từ hôm nay trở đi, chúng ta chia phòng ngủ, anh ngủ ở phòng khách điều dưỡng thân thể thật tốt, em và con trai ngủ phòng ngủ chính.”

“Bà xã, như vậy càng không được, lỡ anh bị té xỉu thì làm thế nào? Một mình anh cô đơn lẻ loi nằm ở đó, đáng thương bao nhiêu!” Úy Nam Thừa giả bộ đáng thương.

→00→│││

Lời này nghe sao giống như cực kỳ khiếp sợ, Thiên Ca Tuệ một lần nữa mềm lòng, dù sao cô biết mình hết thuốc chữa rồi, thủy chung không chống cự được viên đạn bọc đường của ông xã, không bao lâu đã nộp vũ khí đầu hàng, nhưng mà lần này cô quyết định phải ra chiêu mới mới được.

“Chúng ta ngủ một gian phòng không thành vấn đề, nhưng mà phải có ba điều quy ước, có một điều không đồng ý cũng khỏi phải nghĩ đến đi vào.”

“Hả?”

“Thứ nhất, lúc ngủ, con trai phải ngủ ở giữa hai chúng ta, cả đêm anh không được vượt qua lôi trì một bước, phát hiện một lần tự giác nằm trên mặt đất nghỉ! Thứ hai, chủ phòng ngủ là con trai, con trai nói gì có thể cũng phải vâng lệnh nghe theo; thứ ba, trước mắt còn chưa có nghĩ đến, lần sau nữa bổ sung, vả lại phải đồng ý vô điều kiện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.