Nam Xu Nhiên nghe vậy, vỗ một cái tát thật mạnh vào sau ót của con trai, "Cái gì mà đậu cô ve xào! Tuệ Tuệ chỉ là chưa trổ mã tốt mà thôi, bồi bổ nhiều một chút là được."
Úy Nam nhìn bộ dáng hả hê của Thiên Ca Tuệ, trong lòng ủy khuất không nói ra được, con nhóc thúi này đã học được cách đi trước anh một bước, rất tốt! Rất tốt! !
"Mẹ biết, bây giờ con là một người đàn ông trưởng thành, nhu cầu về phương diện đó tương đối lớn, nhưng Tuệ Tuệ vẫn chỉ là một đứa bé, phương diện này con phải quan tâm con bé nhiều hơn, có chừng có mực, đừng khiến cho nó quá mệt mỏi. Lớp mười hai là thời gian cực khổ nhất, mỗi ngày đi sớm về trễ, bài tập làm mãi không hết, cơ thể sẽ không chịu nổi." Nam Xu Nhiên ý vị sâu xa giáo dục con trai.
Thiên Ca Tuệ cố nén cười rất khổ cực, hai tay đặt ở dưới bàn hung hăng bấm bắp đùi của mình, hai vai dựng thẳng, hình như sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Quả nhiên mẹ Nam rất cường hãn, nếu đã hiểu lầm vậy thì cứ tiếp tục hiểu lầm đi, dù sao cô cũng không thiệt thòi.
Tay của Úy Nam Thừa ở dưới thành nắm lại thành một quả đấm, mẹ của anh sao vậy? Nhu cầu tương đối lớn? Nhìn anh giống như đói khát vậy sao? Đói khát đến nỗi chạm vào một con nhóc loai choai, còn chơi đùa không dứt! ! !
Mặc dù đàn ôn đều có nhu cầu về phương diện kia, nhưng sao có thể xuống tay với con nhóc thúi có vóc dáng giống đậu cô ve xào kia! Khắp nơi đều là xương, không có miếng thịt!
"Bốp!" Nghĩ miên man cho tới khi quả đấm không cẩn thận đụng phải chân bàn, nhất thời rung động một trận.
"Thế nào? Con cảm thấy mẹ nói không đúng, có ý kiến?" Nam Xu Nhiên sợ hết hồn, nhưng có chút không tin nhíu mày, quả nhiên con trai lớn không nghe lời mẹ!
"Mẹ, sao lại như vậy? Con chỉ không cẩn thận đụng phải chân bàn mà thôi." Úy Nam Thừa đau khổ lấy lòng mẹ, thật sự không phải anh cố ý, chỉ là nhất thời mất hồn mà thôi, làm sao lại tạo thành bi kịch như vậy!
"Phốc ~ ha ha. . . . . ." Rốt cuộc Thiên Ca Tuệ không nhịn được nữa rồi, đỡ mép bàn cười đến vô cùng. . . . . . Vui sướng ~
Nam Xu Nhiên nhìn bộ dáng của Tuệ Tuệ cười đến rất vui vẻ, nhìn lại gương mặt đau khổ của con trai, sao cảm thấy có cái gì không đúng!
"Mẹ Nam, thời gian không còn sớm, con đi học trước." Thiên Ca Tuệ hết sức mím môi, đứng dậy chuẩn bị đến trường học.
"Ừ, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có thì xin phép nghỉ một ngày." Nam Xu Nhiên vẫn không quên trọng điểm.
Mặt của Úy Nam Thừa rất đen, rất đen.
"Mẹ Nam, không có việc gì đâu..., con thật sự rất khỏe..., mẹ xem, con vẫn là Tuệ Tuệ năng động." Thiên Ca Tuệ vì chứng minh mình thật sự không có việc gì, cò chạy một vòng tại chỗ, sau đó đeo cặp chuẩn bị thay giày đi học.
"Ah. . . . . . Theo lý thuyết thì không phải như vậy!" Nam Xu Nhiên nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Úy Nam Thừa rất tức giận, cầm âu phục lên, "Mẹ, con cũng tới công ty."
Trước khi ra cửa, Nam Xu Nhiên hô ở sau lưng con trai, "Thừa nhi, con đưa Tuệ Tuệ đi học trước rồi hãy tới công ty."
Vừa ra cửa chính, Thiên Ca Tuệ liền ra dấu tay hình chữ V.