"Chú à, bái bai! Đừng luẩn quẩn trong lòng! Cuộc sống sau này còn dài mà!" Thiên Ca Tuệ đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười rực rỡ đến gần như liều lĩnh.
Con nhóc thúi! Thù rất dai.
Trong lòng Úy Nam Thừa thầm nghĩ, cái này không phải là lời mình đã nói với cô sao? Trả lại đầu đuôi cho mình, tốt, rất tốt!
"Không cần đưa tôi đến trường, mặc dù chiếc Ferrari màu xanh của chú có một không hai, nhưng mà quá táo bạo, sẽ làm bạn học của tôi ngộ nhận là tôi bám vào người giàu có, rất mất mặt ~" Thiên Ca Tuệ vẫn cười híp mắt như cũ, bên má phải còn lộ ra một lúm đồng tiền đáng yêu.
Dứt lời, không để ý tới Úy Nam Thừa nữa, nhún nhảy một cái mà đi xa.
Úy Nam Thừa đứng ở sau lưng cô đưa tay vào túi, rất nghiêm túc suy nghĩ từ con nhóc kia vừa nói.
Táo bạo? Bám vào người giàu có? ? Rất mất thể diện? ! ! !
Thở dài, nâng trán.
Chẳng lẽ nói, anh thật sự OUT rồi ! Không theo kịp thời đại?
Dáng vẻ của anh rất giống như người giàu có hay sao? Mặc dù, anh đúng là một người giàu có chính cống, nhưng sao từ miệng con nhóc đó nói ra lại khó nghe như vậy?
Xem ra mình phải đổi xe khác, chiếc Ferrari màu xanh số lượng có hạn trên thế giới bị nói là bảnh bao?
Là gu thẩm mỹ của anh có vấn đề còn hay là con nhóc đó không biết thưởng thức?
*******************
Mãi cho đến cửa công ty, Úy Nam Thừa vẫn còn suy nghĩ.
Mới vừa ngồi vào phòng làm việc, điện thoại di động liền vang lên.
Màn hình hiển thị: A Dần.
Thấy cái tên này thì lập tức nét mặt của Úy Nam Thừa nhu hòa hơn rất nhiều, bấm video trò chuyện.
Một gương mặt như vẽ, một chàng trai xinh đẹp tuyệt trần như gốm sứ nhảy vào tầm mắt của Úy Nam Thừa.
Haizzz! A Dần chính là tai họa ngàn năm, dáng dấp hại nước hại dân như vậy.
"Mặt như thoa phấn, môi như thoa son", " Tỏa hề vĩ hề, lưu ly chi tử " dùng để hình dung anh ta là thỏa đáng nhất.
(*) Chú thích " Tỏa hề vĩ hề, lưu ly chi tử " là chỉ những chàng trai vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp, đẹp hơn cả ngọc lưu ly.
"Nam Nam, tối hôm qua có ** không?" Cốc Châu Dần mím đôi môi đỏ mọng, cười đến vô tội vô hại, hai lúm đồng tiền bên má lặng lẽ nở rộ, trong mắt đầy trêu ghẹo.
Nam Nam là tên thân mật mà Cốc Châu Dần gọi Úy Nam Thừa, từ lúc học đại học cho đến hiện tại, mặc cho Úy Nam Thừa phản kháng thế nào cũng không kháng cự được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhịn.
Cốc Châu Dần ——bạn học đại học kiêm bạn cùng phòng hai năm của Úy Nam Thừa, sau khi tốt nghiệp cùng nhau thi vào Havard, cùng nhau cầm hai bằng, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, có ý nghĩa chiến hữu cách mạng chân chính.
Nếu như nói ba người Quế Bá Lăng, Thiên Chỉ Dương, Hứa Du là anh em tốt của anh, như vậy thì Cốc Châu Dần chính là một người bạn tốt không thể thiếu.
Đối với anh mà nói, bốn người này đều có ý nghĩa quan trọng.
"Sáng sớm có thể nói chuyện có chất dinh dưỡng được không?" Úy Nam Thừa không vui nhíu mày, sao từng người lại từng người đều chọn đúng chỗ đau của anh!