Chẳng lẽ đây chính là diễm ngộ trong truyền thuyết ~
Thật kích động ~ đúng là loại hình mình thích! Uwoa. . . . . .
Thiên Ca Tuệ đắm chìm trong vui sướng không cách nào kềm chế, nhìn bộ dáng của Cốc Châu Dần, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng.
"A Dần." Úy Nam Thừa không thể làm gì khác hơn ngoài than thở.
A Dần? Bạn của ông chú Cốc Châu Dần?
Nhổ vào! Thì ra là như thế!
Trong nháy mắt chân tướng bị vạch trần, Thiên Ca Tuệ lập tức rút tay của mình về, trời ơi, hại cô vui vẻ một hồi, thật sự cho rằng là diễm ngộ !
"Nam Nam, bà xã của cậu rất xinh đẹp! Tôi thích." Cốc Châu Dần cười đến ngây thơ vô tội.
Lời này vừa nói ra, như một quả bom oanh tạc chấn động lòng người.
Nam Nam? Anh ta gọi ông chú là Nam Nam? Có thể buồn nôn hơn hay không!
Bà xã? Anh Thừa đã kết hôn sao? Còn là với Tuệ Tuệ? Hứa Nhiêu không thể tin nhìn anh trai, lại nhìn Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ, trong lòng rất không cam lòng.
Mấy năm trước Hứa Du và Thiên Chỉ Dương đã sớm gặp qua Cốc Châu Dần, cho nên không có chút nào giật mình.
"Khụ. . . . . . Đây là nơi công cộng!" Úy Nam Thừa khẽ chau mày, mắt liếc người nào đó.
"Nơi công cộng thì thế nào đây? Nơi công cộng thì không thể gọi cậu là Nam Nam à; nơi công cộng thì không thể khen bà xã cậu đẹp à; nơi công cộng thì không thể biểu đạt sự yêu thích của tôi dành cho Tuệ Tuệ à." Cốc Châu Dần nhướng mày không vui, anh luôn có gì nói đó, là một người thoải mái không câu nệ, chưa bao giờ chú trọng ánh mắt của mọi người, sống vì mình.
Úy Nam Thừa rất 囧, O(╯□╰)o.
A Dần có thể đừng tuôn một tràng như thế được không? Anh chỉ nói một câu mà thôi.
"Anh em, tính tình của anh thật sảng khoái! Tôi thích!" Đột nhiên Thiên Ca Tuệ hét lớn một tiếng, khoác tay lên trên vai của Cốc Châu Dần, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Còn lại bốn người nhìn nhau, có chút hỗn loạn. . . . . .
"Tuệ Tuệ, anh biết ngay em cũng thích anh, thật là hận không gặp nhau sớm hơn! Nếu không, em bỏ Nam Nam đi, anh bảo đảm cho em ăn uống đầy đủ chơi với em, là người đàn ông tốt có một không hai trên thế giới!" Cốc Chua Dần kéo móng vuốt của Tuệ Tuệ trên vai xuống, nắm tay thật chặt, thâm tình khẩn thiết thổ lộ.
Hả? Đáng lẽ anh ta nên nói: Tuệ Tuệ, em đúng là tri âm khó cầu của anh, Cao Sơn Lưu Thủy (*) cũng chẳng qua như thế thôi!
Sao lại chuyển biến nhanh như vậy?
"Phốc. . . . . ." Hứa Nhiêu không nhìn được cười.
"Đủ rồi!" Úy Nam Thừa tức giận nhìn chỗ tay đang nắm chặt của hai người.
"Còn nói tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, A Dần mới thật sự là hại nước hại dân nhé!" Thiên Chỉ Dương lắc đầu một cái.
"Đi thôi, hiếm khi tất cả mọi người đều có mặt, kêu thêm Tiểu Quế Tử, tối nay chúng ta đi ‘ Thúy Trà hiên ’, nghe nói đầu bếp chỗ ấy mới nghiên cứu ra một loạt món ăn ngon, đi thử một chút." Đôi mắt của Hứa Du hơi nhếch, đẹp say lòng người.
"Woa, thức ăn có thể vào được mắt của anh nhất định là mỹ vị rồi, tối nay có lộc ăn." Cốc Châu Dần hưng phấn la ầm lên.
(*) Cao Sơn Lưu Thủy : Thời Xuân Thu (770-476 trước công nguyên), có một đại phu nước Tấn tên là Du Bá Nha, là đệ nhất danh cầm thời ấy. Trên đường đi sứ nước Sở, khi qua cửa sông Hán Dương, gặp lúc trăng thanh gió mát, ông dừng thuyền nơi chân núi Mã Yên thưởng ngoạn cảnh vật đất trời. Cảm hứng từ phong cảnh hữu tình, Bá Nha nâng đàn tấu lên khúc nhạc tuyệt mỹ, hòa quyện vào sự tráng lệ của tạo hóa. Đột nhiên đàn bỗng đứt dây.
Ông đi ra mạn thuyền thì bên bờ sông bỗng có một chàng tiều phu cất tiếng: “Tiểu nhân là Chung Tử Kỳ đang đi dạo quanh đây, nghe thấy tiếng đàn tuyệt diệu, quả là không đành cất bước, xin thứ lỗi đã làm kinh động quý nhân.”
Du Bá Nha thỉnh mời anh tiều phu Chung Tử Kỳ lên thuyền thưởng thức tiếng đàn của mình. Bá Nha dạo đàn, khi đặt chí tại non cao (cao sơn) thì Tử Kỳ tâm đắc: “Hay thay! Vời vợi tựa Thái Sơn”, khi trải lòng theo nước chảy (lưu thủy) thì Tử Kỳ bội phục: “Hay thay! Mênh mông tựa sông nước”.
Bá Nha cảm thán mà rằng: “Các hạ có thể nghe thấu chí thú trong khúc nhạc, chính là thấu rõ tâm ý của ta vậy.” Thế là hai người trở thành bạn. Trước lúc chia tay, họ hẹn ước sẽ gặp nhau tại nơi này vào ngày này năm sau.
Năm sau, Bá Nha theo hẹn ước đã đến lại chốn cũ, nhưng đợi chờ mãi mà chẳng thấy Tử Kỳ nơi đâu. Lần bước thăm hỏi nhà của Tử Kỳ, thì Bá Nha bắt gặp một ông lão. Hóa ra đây chính là cha của Tử Kỳ, mới hay Tử Kỳ đã mất vì bạo bệnh. Trước lúc mất, Tử Kỳ dặn rằng phải chôn anh bên mé sông Hán Dương, cạnh núi Mã Yên, để anh được trọn lời hẹn ước với Bá Nha năm xưa.
Đượm buồn vì cái chết của Tử Kỳ, Bá Nha cùng Chung lão đi đến mộ phần. Sau khi tấu khúc tiễn biệt người bạn tri âm, ông đập vỡ cây đàn và quyết định không chơi đàn cầm nữa. Sau đó Bá Nha đưa Chung lão về nước Tấn để phụng dưỡng.
Câu chuyện này được lấy từ “Sách Liệt Tử” thời Xuân Thu. Sau này “cao sơn lưu thủy” được dùng để ám chỉ về tình bạn tri giao, những người bạn có thể hiểu rõ lòng nhau.