Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 48: Chú là một kẻ lưu manh!



Hồ bơi bên này, một dạy nghiêm túc, một học nghiêm túc, không khí rất hòa hợp.

“Trước thử lơ lửng trong nước, không cần phải sợ, anh ở đây với em.” Hứa Du rất kiên nhẫn dạy không biết bao nhiêu lần, giọng nói dịu dàng càng thêm an ủi lòng người.

Thiên Ca Tuệ theo trình tự anh nói, hít vào một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại, vùi đầu vào trong nước, trong lòng hò hét: nổi, nổi, nhất định phải nổi lên.

“Khụ... Khụ...” Đầu Thiên Ca Tuệ không nổi, kết quả chân nổi trước, bị sợ đến cô đạp một cái, sặc một bao nước.

Hứa Du vội vớt cô lên, vừa vỗ lưng cô vừa dịu dàng hỏi: “Hết sặc chưa?”

“Hu hu... Thật khó chịu...” Thiên Ca Tuệ méo miệng nhỏ nhắn khóc lóc kể lể, trong lỗ tai lỗ mũi đều là nước, thật khó chịu!

“Bé ngốc, học bất kỳ cái gì đều không dễ dàng như vậy, bơi lội cũng thế, sặc mấy lần là tốt.” Hứa Du đưa tay giúp lau nước trên mặt cô, tình cảm dịu dàng trong mắt sao rõ ràng.

Úy Nam Thừa đi tới chính là thấy cảnh tượng như vậy, Hứa Du động tác dịu dàng lau bọt nước trên mặt cô nhóc thúi, mà cô nhóc thúi đắm đuối đưa tình nhìn chằm chằm vào người ta như háo sắc, tư thế nửa ôm của hai người ở trong nước thật sự chướng mắt đáng chết!

Ghê tởm hơn chính là cô nhóc thúi lại mặc bikini, cánh tay trắng nõn lộ hết ra bên ngoài, bộ ngực hai bánh bao nhỏ càng miêu tả sinh động!

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

“Nhiệm vụ nặng nề dạy bà xã tôi bơi lội vẫn để tự tôi làm là được, phiền toái người khác không phúc hậu!” Khóe môi Úy Nam Thừa cong lên độ cong rất sâu, lại làm cho người ta cảm thấy lộ ra ý lạnh lẽo.

Trong mắt Hứa Du xẹt qua không cam lòng nhàn nhạt, ngay sau đó bình thường trở lại, nụ cười tao nhã trước sau như một, giấu tốt cảm xúc của mình.

“Hoạt động như vậy hồi lâu thật sự hơi mệt mỏi. Tuệ Tuệ, tiểu Thừa có tiếng là kiện tướng bơi lội trong bốn người chúng ta, có cậu ấy dạy em, đương nhiên học tốt hơn.”

“Anh Hứa, em thích để cho anh dạy em, anh không cần đi được không...” Thiên Ca Tuệ bĩu môi, rất không cho Úy Nam Thừa mặt mũi, hai cánh tay càng thêm ôm chặt cánh tay Hứa Du không để cho anh đi.

Chú là một kẻ lưu manh! Cô không cần đơn độc ở cùng chú lưu manh!

Trong lòng Hứa Du có một ngàn một vạn không muốn, nhưng anh vẫn biết đắn đo đúng mực, Tuệ Tuệ và tiểu Thừa bây giờ có thân phận vợ chồng, người khác thật sự không thể nhúng tay quá nhiều.

Huống chi, tiểu Thừa còn là bạn thân chơi đùa từ nhỏ đến lớn với anh.

“Tuệ Tuệ nghe lời, anh Hứa thật sự hơi mệt.” Hứa Du không chút lưu tình gạt cánh tay Tuệ Tuệ đang ôm tay anh ra.

Thiên Ca Tuệ cắn chặt môi dưới, tức giận nhìn chằm chằm chú cười đến đáng ghét.

“Anh Thừa, anh, anh sao vậy?” Lúc Hứa Nhiêu chạy tới vừa đúng nhìn thấy anh của cô lên bờ, Úy Nam Thừa nhảy xuống hồ bơi, trong lòng lập tức có dự cảm xấu.

Hứa Du thấy dáng vẻ của em gái, chỉ cảm thấy một đợt u sầu chưa dứt, lại dâng lên đợt khác, trong lòng tự dưng phiền não.

“Đi thôi, một ngày hôm nay em cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Hứa Du kéo bàn tay em gái mình.

“Không, em không mệt.” Kiên quyết trong mắt Hứa Nhiêu khiến Hứa Du hơi đau lòng, vì một người không yêu mình, cần gì chứ?

Khẽ thở dài, rời đi.

Có một số việc, anh không cách nào chi phối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.