Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 49: Chú, mời chú tùy tiện!



“Chị Hứa, chị dạy cho em đi.” Thiên Ca Tuệ vừa nhìn thấy Hứa Nhiêu lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh.

Nhưng lời Úy Nam Thừa hoàn toàn triệt để xóa bỏ suy nghĩ của cô, “Bà xã, ngoại trừ anh ra, không ai có thể dạy em.”

“Ai là bà xã của anh! Khốn kiếp! Không cho phép anh gọi tôi là bà xã!” Thiên Ca Tuệ phát điên kêu lên.

“Gạo sống đã nấu thành cơm, chẳng lẽ em còn muốn quỵt nợ?” Úy Nam Thừa nói một câu hai nghĩa, khóe miệng quyến rũ nhếch lên.

Hứa Nhiêu đứng ở bên bờ mặt mũi lập tức trắng bệch, gạo sống nấu thành cơm chín? Chẳng lẽ mấy lời Tuệ Tuệ nói đều là lừa gạt mình sao?

“Đầu óc vô lại! Tôi nói cho anh biết! Bà cô đây không ăn chụp mũ này của anh!” Thiên Ca Tuệ giận đến hắt nước lên khắp người Úy Nam Thừa.

Chung quanh có không ít du khách hiếu kỳ nhìn bọn họ, bàn luận xôn xao.

Úy Nam Thừa đè nén lửa giận nặng nề, bà cô? Nhóc thúi đúng là chán sống! Động một chút lại khiêu chiến với anh! Không biết sống chết!

Một lực lớn kéo cô vào trong ngực, cúi đầu che lại cánh môi lảm nhảm, tay phải đè chặt đầu lộn xộn của cô.

“Ưmh... Thối... Trứng! Thả... Tôi ra!” Thiên Ca Tuệ giãy thế nào cũng không thoát được bị chú ôm vào ngực, không khỏi cắn loạn một phát, tìm được chỗ nào thì cắn chỗ đó, cho đến khi mùi máu tươi tràn vào trong miệng hai người.

Hứa Nhiêu chăm chú nhìn hai người ôm hôn trong nước, căm hận thoáng qua trong mắt, một tay nắm chặt thành quả đấm, một tay khác kéo mạnh quần áo.

Úy Nam Thừa không ngờ cô nhóc thúi còn cầm tinh con chó, cắn môi anh đến chảy máu, không khỏi buông cánh môi cô ra, tức giận nói: “Em là chó sao?”

“Anh mới cầm tinh con chó! Con sói! Trứng thối! Cứt gà! Đống phân đây!” Thiên Ca Tuệ vểnh môi bị hôn đến đỏ ửng thở phì phò mắng.

Phì phì! Bất cứ giá nào! Hình tượng thục nữ? Vậy cũng là chó má!

... Chân mày Úy Nam Thừa nhíu lại càng sâu, từ ngữ mắng người của nhóc thúi thật nhiều, tầng tầng lớp lớp! Đa dạng chồng chất!

Lạnh lùng hỏi, “Em còn muốn học bơi không?”

“Bản tiểu thư bây giờ mất hứng! Không học nữa! Mời chú cứ tự tiện! (Tốt nhất ngây ngô dưới nước đừng lên!” Thiên Ca Tuệ vô cùng tức giận mắng, một câu cuối cùng nén ở trong lòng không nói ra.

Cô chưa kịp bò lên bờ, giọng nói lạnh lùng của Úy Nam Thừa đã truyền đến từ sau lưng, “Anh còn tưởng rằng em muốn học bơi lội, xem ra cũng chỉ mượn danh nghĩa bơi lội để thêm thời gian ở chung với anh Hứa của em thôi!”

Thân thể Thiên Ca Tuệ hơi dừng lại, cắn răng nghiến lợi nói lại: ‘Chú, chú quản nhiều quá rồi đấy! Tôi thích nán lại chung với ai là việc của tôi, chú, quản, được, sao!”

“Anh không quản được?” Úy Nam Thừa híp mắt.

“Tôi nói cho chú biết! Ở đây là nơi công cộng! Chú dám làm gì tôi tôi sẽ báo cảnh sát nói chú muốn cưỡng gian tôi! Chú cũng biết, hiện giờ tôi cưỡng gian rất nghiêm trọng đấy!” Thiên Ca Tuệ lưu loát bò lên bờ, núp sau lưng Hứa Nhiêu hả hê nói.

Trong lòng Hứa Nhiêu cuồn cuộn nhiều thứ, nhưng ngoài mặt vẫn không chút cảm xúc gì, duy trì phong độ tiểu thư khuê các tốt đẹp của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.