Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 54-5: Tiêu thiếu gia giở trò lưu manh! (5)



Editor: Táo đỏ phố núi

Ngay từ lúc còn trẻ tuổi Hoa Thiên Sơn đã kiếm đủ số tiền xài mấy đời cũng không hết rồi, cửa hàng thuốc nho nhỏ này của nhà ông, chỉ đơn giản để ông sống qua ngày thôi, mỗi ngày có thể mua bán được bao nhiêu, ông cụ Hoa cũng không thèm quan tâm tới.  

Ông có một thân y thuật cao siêu, nhưng mà kể từ khi Tiêu Cửu Cửu biết ông, thì chưa từng nhìn thấy ông dùng y thuật của mình để cứu người bao giờ.

Nói đến duyên phận thầy trò của Hoa Thiên Sơn và Cửu Cửu, thì đây là do Hoa Thiên Sơn ngàn cầu vạn cầu mới cầu xin được.

Ngày ấy, Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần cùng đi dạo phố ở trung tâm thương mại, chen chúc ở trong đám người đó, trong lúc vô tình cô đã va đụng vào Hoa Thiên Sơn, Hoa Thiên Sơn vừa ngước mắt lên nhìn thấy cô, nhất thời giật nảy mình, cái giật mình này không chỉ có kinh ngạc không thôi mà điều khiến ông giật mình hơn là: Hoa Thiên Sơn nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu chính là người có năng lực bẩm sinh về y thuật.

Bắt đầu từ ngày đó, Hoa Thiên Sơn liền quấn lấy Tiêu Cửu Cửu, muốn cô nhận ông làm sư phụ

Ông cụ Hoa vì để cho Tiêu Cửu Cửu đồng ý làm học trò của ông, không những Tam Cố Mao Lư *, mà ông còn quấn lấy Tiêu Cửu Cửu cả một tháng trời, khiến cho Tiêu Cửu Cửu cảm thấy rất phiền, nhưng mà vẫn không chịu gật đầu.

(*)TAM CỐ MAO LƯ: ba lần đến mời; mời với tấm lòng chân thành (Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.)

Lúc đó Tiêu Cửu Cửu thật sự không tin, nhìn cái mặt thô bỉ này của ông cụ, làm sao có thể là vị Trung Y nối tiếng cả nước năm đó được.

Bất đắc dĩ, ông cụ Hoa không thể không lấy ra bản lĩnh xuất chúng của ông —— ‘Phương pháp châm cứu Cửu Long Thần Châm’ và tuyệt chiêu bảo vệ và nuôi dưỡng tính mạng ‘Phương pháp khí tức Cửu Long’, còn phải thể hiện khả năng hạ độc chết người nữa, lúc này mới đả động được Tiêu Cửu Cửu, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý làm học trò của ông.

Dáng người của ông cụ Hoa vốn không cao, cùng với bề ngoài và đôi mày hình chữ bát nhỏ, quả thật là nhìn có chút bỉ ổi, nhưng mà ông lại có một bản lĩnh chế độc tài tình, cùng với phương pháp châm cứu xoa bóp Trung Y trác tuyệt, không phải là thổi phồng mà có!

Chính vì tầm mắt của ông quá cao, năm đó thu nhận phải một học trò ác nghiệt sau đó gặp phải tai họa, sau ngần đó năm, Hoa Thiên Sơn tưởng không thể tìm được một học trò vừa ý để thừa kế y thuật của ông nữa.

Ông vốn cho rằng bản lĩnh này của mình sợ rằng sẽ phải đi theo ông xuống mồ hồi, nhưng không ngờ được ông lại gặp được một tiểu thiên tài tên Tiêu Cửu Cửu này. 

Vào ngày đầu tiên Tiêu Cửu Cửu chính thức nhập môn ông liền nói với Tiêu Cửu Cửu: “Con phải nhớ, con là một vị thầy thuốc, con có thể cho người ta một cuộc sống, cũng có thể khiến cho người ta chết đi, sống chết được nắm trong lòng bàn tay của con, một sai lầm của con có thể sẽ phá hủy đi một cuộc sống, một gia đình tốt đẹp, cho nên, con phải ở trước mặt của tổ sư thề, nhất định sẽ đối xử với mọi người đúng mực, dùng khả năng y thuật ưu tú của con để trừng phạt cái ác, giương cao cái thiện, tuyệt đối không lợi dụng y thuật để mưu hại tính mạng của người khác, nếu không sẽ bị trời đánh, chết không được tử tế!”

Tiêu Cửu Cửu không cảm thấy lời nói của ông cụ Hoa có gì không đúng, ngược lại còn bị lời nói của ông làm cho rung động.

Cô nhìn thấy được sự tin tưởng và ký thác hy vọng của ông cụ Hoa đối với cô, cho nên mới càng hy vọng cô không bị đi sai đường.

Cho nên cô cũng nghiêm túc học theo yêu cầu của ông cụ Hoa, thành khẩn tuyên thệ trước tổ sư, chính thức trở thành học trò của ông cụ Hoa.

Hoa Thiên Sơn rất thích Cửu Cửu, đem toàn bộ kiến thức của mình dốc túi truyền cho Tiêu Cửu Cửu, đối với Tiêu Cửu Cửu – một học trò mà ông nhận khi về già, Hoa Thiên Sơn yêu cầu đặc biệt rất nghiêm khắc.

Đừng nhìn ông bình thường hay thích nói giỡn, nhưng ở trên phương diện học tập, ông lại là người từ trước tới giờ luôn yêu cầu rất nghiêm túc, tuyệt đối không cho phép Tiêu Cửu Cửu có một chút xíu sai lầm nào trong y thuật, chỉ một sai lầm nhỏ liền bị đánh vào lòng bàn tay hoặc là phạt đứng.

Lúc vừa mới bắt đầu, điều này làm cho Tiêu Cửu Cửu bị khổ không thể tả, thiếu chút nữa không muốn học tiếp.

Trải qua mấy năm học tập khổ luyện, khả năng y học thiên phú của Tiêu Cửu Cửu, quả nhiên xuất chúng như ông cụ Hoa đã dự đoán.

Không! Phải nói là trí tuệ của cô, cô đã gặp qua là không thể quên được, đó mới là khả năng thiên phú tuyệt vời của cô, khả năng châm cứu của cô, đã sớm vượt qua sự dự tính của Hoa Thiên Sơn, ông tin tưởng rằng, chỉ cần Tiêu Cửu Cửu nguyện ý, thành tựu của cô, tuyệt đối có thể ‘Sóng sau đè sóng trước’.

Vào lúc Tiêu Cửu Cửu bước vào tuổi mười bảy kia, thì cô đã học được hết bản lĩnh của ông cụ Hoa.

Tại buổi tiệc cảm ơn sư phụ, Hoa Thiên Sơn sâu xa nói với Tiêu Cửu Cửu, “Cửu Cửu bé nhỏ à, sư phụ đã truyền tất cả bản lĩnh của mình cho con rồi, sau này con thành công tới đâu, thì phải dựa vào nỗ lực của con rồi! Đây chính là Cửu Long Thần Châm đã khiến cho sư phụ nổi danh, Cửu Long Thần Châm này, bắt đầu được gia truyền từ tổ sư, truyền từng đời từng đời xuống, bây giờ sư phụ tặng nó cho con, hy vọng con có thể quý trọng nó, có thể phát huy được tinh thần của nó, cũng có thể khiến cho thầy càng nở mặt nở mày hơn, ha ha...”

Tiêu Cửu Cửu đưa đôi tay ra trân trọng nhận lấy túi châm mà Hoa Thiên Sơn đưa. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Đó là một kiệt tác nho nhỏ màu đen được rèn đúc nên, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, có thể cuốn lại và đeo vào cổ tay mang theo bên người. 

Tiêu Cửu Cửu vừa mở ra nhìn, bên trong là chín cái kim châm bằng đồng được sắp xếp ngay ngắn dài ngắn không đồng đều, hiện lên một màu sắc sáng bóng, có vẻ thâm trầm mà nội liễm, giống như đang lặng lẽ kể về những chuyện xưa mà bọn chúng đã trải qua cùng với chủ nhân.

Tiêu Cửu Cửu biết, đây là dụng cụ châm cứu mà sư phụ  cô yêu quý nhất, cô đã vài lần nhìn thấy bộ dạng vuốt ve đầy trìu mến của sư phụ đối với bộ kim châm này, lúc đó trên mặt của sư phụ đều lộ ra vẻ mặt nhớ lại kỷ niệm xưa, bộ dạng đó giống như sư phụ đang nhớ lại những giấc mơ và thành tựu mà bộ châm này đã ký thác lên người sư phụ vậy.

Dĩ nhiên cô biết được ý nghĩa của bộ Cửu Long Thần Châm đối với sư phụ.

Hôm nay một lần nữa nghe sư phụ nói như vậy, lúc này cô mới trầm giọng nói, “Thưa sư phụ, Cửu Cửu hiểu! Cửu Cửu tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, con nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ tên tuổi của Cửu Long Thần Châm!”

Hoa Thiên Sơn đưa tay lên xoa nhẹ đầu của cô, thở dài một tiếng, “Sư phụ biết con là một đứa bé ngoan, tài trí xuất chúng, chẳng qua là không màng danh lợi, vô dục vô cầu, nói trắng ra là, trên người con mang tuyệt kỹ mà nếu như không theo đuổi mà cứ tiếp tục như vậy, dần dà mọi thứ sẽ phai nhạt, sẽ mai một đi tài năng của con. Cửu Cửu bé nhỏ, sư phụ tin tưởng, chỉ cần con cố gắng, con nhất định sẽ có tiền đồ!” 

Thoáng dừng lại, vẻ mặt của Hoa Thiên Sơn nghiêm túc hơn rất nhiều, trong giọng nói cũng hiện lên sự nghiêm túc, “Nhưng con phải nhớ kỹ, người hành y phải có lòng nhân từ! Người có lòng nhân từ mới có thể vô địch! Năm đó, cũng bởi vì sư phụ vô năng cho nên mới nhận nhầm một học trò ác nghiệt, lại bị bại bởi sư huynh của sư phụ, hại chết một người, khiến cho sư phụ gây ra một việc tiếc nuối cả đời, từ đó không hành nghề y nữa. Những năm gần đây, sư phụ dốc lòng nghiên cứu y thuật và độc thuật, cũng coi là có chút thành tựu, trong lòng của sư phụ có một nguyện vọng, hy vọng có thể gặp mặt được vị sư huynh năm đó của sư phụ, để lần nữa phân cao thấp cùng với ông ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.