Nhìn thấy gương mặt sợ hãi của thím ba kia, Tiêu Cửu Cửu lộ ra nụ cười gằn, “Tôi không muốn làm gì cả, chỉ cảm thấy cái miệng này của bà thật sự thúi quá, nên trở về tắm rửa một chút đi!”
Không biết là bình thường thím ba này khiến cho nhiều người ghét quá hay sao, hay là những người ở đây đều đang đấu đá lẫn nhau, mà mười mấy hai mươi người ở đây đều trơ mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu dồn ép thím ba, nhưng mà không có một người nào đứng ra ngăn cản cô.
Tiêu Cửu Cửu thầm cười lạnh trong lòng, quả nhiên đều là một đám người vì tư lợi!
Vào lúc ngón tay thon của Cửu Cửu khẽ nhếch, đang định xuống tay với thím ba này, thì chợt nghe thấy một tiếng kêu khẽ ở chỗ cầu thang phát ra, “Thầy thuốc Tiêu, xin hãy xuống tay lưu tình!”
Tiêu Cửu Cửu ngước mắt lên nhìn, thì nhìn thấy phu nhân bá tước mà lúc nãy vốn còn đang ngủ!
Tiêu Cửu Cửu nhìn về phía La Ân đang đỡ phu nhân bá tước, La Ân lại khẽ lắc đầu với cô một cái, rồi lại cẩn thận dìu phu nhân bá tước, từ từ đi xuống dưới lầu.
Phu nhân bá tước đi thẳng tới trước mặt của Tiêu Cửu Cửu thì dừng lại, đối xử giống như là đứa nhỏ của nhà mình, bà dịu dàng đưa tay ra, khẽ xoa đầu của Cửu Cửu nói, “Tiểu Tiêu, thật sự xin lỗi! Đã để cho cháu phải chịu uất ức rồi.”
Tiêu Cửu Cửu thấy phu nhân bá tước đột nhiên biểu hiện thân mật như vậy thì có chút ngoài ý muốn, “Phu nhân, cháu...”
Phu nhân bá tước không đợi cô nói xong, liền khẽ vỗ nhẹ lên tay của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói, “Cháu yên tâm, cái công đạo này, ta sẽ đòi giúp cháu!”
Nói xong, khí thế trên người của phu nhân bá tước liền biến đổi, đang đắm chìm trong dịu dàng, chợt trong nháy mắt ánh mắt và khí thế của bà trở nên sắc bén, giống như một nữ vương bễ nghễ nhìn thiên hạ. Ánh mắt của bà sắc bén như dao, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn về phía mấy đứa cháu kia của mình, ánh mắt cứ đảo qua như vậy, mười mấy hai chục người ở đây đều sợ hãi cúi cái đầu luôn tự cho là cao quý xuống.
Phu nhân bá tước nắm lấy tay của Tiêu Cửu Cửu, hướng về những người con cháu của mình, giọng nói có lực tuyên bố, “Vị này là tiểu thư Tiêu Cửu Cửu, từ hôm nay trở đi, chính là chắt gái của ta, được đối xử và đãi ngộ giống như chắt dòng chính thống giống như Rick, Bern và Lisa vậy, nếu các người có người nào dám mạo phạm tới con bé, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!”
Những lời này của phu nhân bá tước, chẳng những khiến cho những người ở đây đều cảm thấy khiếp sợ, ngay cả bản thân Tiêu Cửu Cửu và người đi cùng cô là Đông Phương Cảnh Nhiêu cũng cảm thấy kinh ngạc và không hiểu.
Cô và Đông Phương Cảnh Nhiêu liếc mắt nhìn nhau, thật sự không hiểu tại sao phu nhân bá tước lại cho cô một thân phận quan trọng như vậy?
Chắt gái của phu nhân bá tước, hưởng thụ đãi ngộ của hệ chắt dòng chính thống, đây chính là địa vị và danh dự mà mấy người cháu ở trong tộc của bá tước cố gắng theo đuổi, phu nhân bá tước lại dễ dàng cho phép cô ngồi vào vị trí đó thật sao? Thật sự khiến cho cô có cảm giác vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
Cho dù Tiêu Cửu Cửu suy nghĩ như thế nào đi nữa thì cũng cảm thấy chuyện này rất hư ảo.
Đang lúc mọi người còn chưa phản ứng lại từ cơn chấn kinh vừa rồi, thì ánh mắt của phu nhân bá tước lại rơi vào trên người của người bắt nạt Tiêu Cửu Cửu là thím ba, lạnh nhạt nói ra quyết định trừng phạt của bà, “Enma, bắt đầu từ hôm nay, không cho phép cô bước vào phủ bá tước một bước!”
Ngay sau đó lại nhìn vào những cháu chắt của mình, lời nói dịu dàng mà có lực nói, “Các người hãy nghe rõ lời của ta, từ nay về sau, người nào mà dám bắt nạt Cửu Cửu, kết quả sẽ giống như Enma, từ đó sẽ không cho phép bước vào cửa chính của phủ bá tước, đều nghe thấy rồi chứ?”
Tất cả con cháu của phủ bá tước đều chấn động, trong lòng của mỗi người đều cảm thấy không cam lòng, nhưng mà dưới sự đe dọa và uy hiếp của phu nhân bá tước không thể không trả lời, “Dạ nghe thấy rồi ạ!”
Phu nhân bá tước nhìn mấy người cháu chắt này của mình một cái, tuy nói là hai vợ chồng bọn họ đã đặt trọng quyền vào dòng chính thống, nhưng mà dòng thứ cũng không có quá nhiều sự khác biệt, giữa bọn họ chỉ cần có năng lực, trừ vị trí người kế vị ra, thì vẫn có thể có được sản nghiệp của phủ bá tước, và cũng có thể chiếm được vị trí quan trọng giống như dòng chính.
Nhưng mà đầu óc của đám người này lại không biết thỏa mãn với hiện tại, không muốn đồng tâm hiệp lực, khiến cho gia tộc ngày càng phát triển thịnh vượng hơn, mà ngược lại đấu đá lục đục lẫn nhau, trong bóng tối đấu với nhau anh chết tôi sống!
Bà làm một bà cố, nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy đau lòng, chỉ có thể năm lần bảy lượt ra tay trừng trị những đứa con cháu không biết an phận, nhưng lại không có cách nào tránh khỏi được các cuộc đấu đá nội bộ.
Bà cũng sống sắp được trăm tuổi rồi, mặc dù biết con cháu thì sẽ tự có phúc của con cháu, nhưng mà chỉ cần bà còn sống một ngày, thì sẽ không để cho trường hợp anh em tàn sát lẫn nhau xuất hiện ở trước mặt của bà.
Các người muốn đấu cũng có thể, đi ra bên ngoài đấu anh chết tôi sống đi, bà sẽ mặc kệ, nhưng một khi động thủ ở trước mặt của bà, thì bà sẽ để cho người đó hối hận cũng không kịp!
Hôm nay thím ba kia của Bern, đã đụng phải chỗ hiểm của phu nhân bá tước, cho nên mới bị phu nhân bá tước trừng phạt nặng như vậy, không cho phép tiến vào cửa chính của phủ bà tước.
Ở trong phủ này của bá tước, chỉ cần là người nhà bị đuổi ra khỏi cửa chính của phủ bá tước, thì không khác gì bị đuổi ra khỏi gia tốc, từ nay về sau, vị thím ba này cùng với chồng con của bà ta sẽ không có cơ hội đi tới tầng lớp quan trọng của phủ bá tước nữa.
Cho nên khi phu nhân bá tước đưa ra quyết định này, thì tất cả mọi người đều kinh hãi!
Nhất là vị thím ba kia, lời nói của phu nhân bá tước giống như là sấm sét đánh lên người của bà ta, bà ta không chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mặt cắt không còn giọt máu, tái nhợt đi, cả người run rẩy, muốn nói chuyện, nhưng mà cánh môi run run một lúc lâu vẫn không nói ra được chữ nào.
Phu nhân bá tước cũng không nhìn bọn họ cái nào, chỉ thân thiết nắm tay của Cửu Cửu, “Cửu Cửu, hôm nay đã để cho cháu chê cười rồi! Ta sẽ không giữ cháu ở lại nữa, chờ hôm nào cháu tới tái khám cho ta, ta sẽ nói chuyện với cháu nhiều hơn! Ta sẽ đưa cháu ra ngoài dạo chơi!”
Mọi người vừa thấy phu nhân bá tước lại có thể tự mình đưa Tiêu Cửu Cửu ra cửa thì vô cùng kinh ngạc.
Đây chính là đối xử mà chỉ có quý tộc hoàng gia Anh mới có!
Tiêu Cửu Cửu hoàn toàn không biết là lúc này mình được ước ao ghen tị như thế nào, mà chỉ để mặc cho phu nhân bá tước dắt cô đi ra ngoài cửa.
Thím ba Enma bị những người bên cạnh lấy cùi chỏ thúc thúc vào người, lúc này bà ta mới như vừa tỉnh cơn mơ vậy, vội vàng nhào về phía phu nhân bá tước.
Bà ta chạy thẳng tới trước mặt của phu nhân bá tước, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt của bà, đôi tay bắt lấy chân của phu nhân bá tước, lớn tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ, “Bà nội, bà nội, xin ngài thương xót! Cháu dâu đã biết sai rồi! Là tại cái miệng ti tiện của cháu! Cháu nên vả miệng, cháu nên vả miệng, xin ngài hãy tha thứ cho cháu, tha thứ cho cháu đi...”
Nói xong, Enma bắt đầu dùng sức vả lên miệng của mình.
“Bốp, bốp, bốp...”
Từ tiếng vang kia có thể nghe ra được bà ta đã dùng không ít sức.
Không bao lâu sau, gương mặt trang điểm dày của Enma đã sưng đỏ lên, chỗ đỏ chỗ tím, nước mắt thì chảy thành hàng trên gương mặt giống như một cái bảng pha màu, nhìn y như một thằng hề ở trong đoàn xiếc thú vậy, thê thảm không nỡ nhìn, không còn bộ dạng không ai bì nổi lúc đầu nữa.
Có câu nói: Người đáng thương, phải có chỗ đáng hận.
Tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn một màn này nhưng mà không ai ra mặt nói chuyện vì bà ta.
Tiêu Cửu Cửu thân là khách nên cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt.