Lộ Thắng vừa mở mắt liền nhìn thấy mình ngồi ở trên một chiếc xe ngựa màu vàng xám, thùng xe có chút lắc lư, bên cạnh có tiểu nữ hài đang nhỏ nhẹ nói chuyện.
Bên ngoài thùng xe là từng mảnh từng mảnh tiếng người ầm ĩ huyên náo. Có tiếng rao hàng, tiếng gào to, tiếng quát khen hay, còn có tiếng cười đùa của đứa nhỏ.
Lộ Thắng thở ra một hơi thật hơi thật dài, hắn biết hắn không quay về được rồi. Từ một tay lỏi đời ngồi ăn rồi chờ chết ở trong xí nghiệp nhà nước, sau một lần uống say tỉnh lại thì đã tới thế giới này. Cho tới bây giờ đã có năm ngày rồi.
Hắn khịt khịt mũi, tron không khí có mùi thơm của rượu, mùi bánh nướng cùng với bánh rán chiên dầu.
"Ây da, rượu bạch quế của Quế Hoa phường càng ngày càng thơm rồi."
Trong buồng xe thiếp thân thị nữ Tiểu Xảo bi bô nói.
Tiểu Xảo năm nay chỉ mới có mười hai tuổi, lại thêm trời sinh gương mặt em bé, lớn lên thân hình cũng xinh xắn nên nhìn sơ qua chẳng khác gì với đứa nhỏ mười tuổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ục ịch trong trắng lộ hồng, mặc váy màu xanh làm bằng bông vải, trong tay còn đang chà xát dây buộc tóc chuẩn bị buộc tóc cho Lộ Thắng xuống xe.
Loại dây buộc tóc này được làm thành từ một loại vỏ cây giao rất quý giá, thứ này sẽ tự nhiên tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt. Nhưng nó có một chỗ bất tiện duy nhất chính là vào lúc trời lạnh thì sẽ trở nên cứng lại, cần phải dùng tay chà xát cho nó nóng rồi mềm.
Lộ Thắng cười cười, cũng không nói chuyện.
Xe ngựa rất nhanh thì ngừng lại.
Hắn vén rèm xe lên bước xuống xe. Trên đường phố màu xám trắng được lót lên từng viên gạch đá xanh, mỗi viên đều lớn bằng khoảng chậu rửa mặt.
Trên đường phố xe tới xe đi, có người dắt ngựa lui tới, người bán hàng rong cùng với các cô gái ra ngoài đi dạo. Các nữ quyến xuất đầu lộ diện mà không kiêng kị chút nào, tiếng cười duyên vang lên không ngừng.
Lộ Thắng ngửa đầu nhìn tửu phường trước mắt. Bảng hiệu màu trắng có hình chữ nhật, ở giữa viết ba chữ lớn rồng bay phượng múa: Quế Hoa phường.
"Lộ đại công tử tới rồi! Mời vào bên trong! Phòng nhỏ hiệu chữ giáp vẫn để lại cho ngài đây này!"
Một gã sai vặt khuôn mặt chất đầy tươi cười tiến lên nghênh đón.
Lộ Thắng gật đầu một cái, một bộ điệu bộ công tử nhà giàu, từ trong tay Tiểu Xảo cạnh mình nhận lấy quạt giấy trắng viền bạc. Nhẹ nhàng lắc một cái, mặt quạt xòe ra, bên trên vẽ lấy một bức sơn thủy yên ba đồ. Sơn thủy cao thấp nối tiếp nhau, sáng tối trùng điệp, còn có vừa nhìn đề từ chính là phong phạm đại gia.
Xe nhẹ đường quen theo gã sai vặt tiến vào tửu phường.
Tửu phường phân hai tầng, đại sảnh lầu một đang ngồi không ít người đang nghe người xướng khúc.
Một thiếu nữ áo xanh đứng ở chỗ trống dùng âm thanh du dương hát lấy, bên cạnh còn có một nữ nhân trung niên gảy tỳ bà.
Hát chính là bài Tam Hội Truyện. Tam Hội Truyện chính là kể về tình yêu thê mỹ của tướng quân xuất chinh và hồ nữ sơn dã.
Đáng tiếc khách uống rượu ở đây đều là những người thô kệch, chỉ có số ít vài vị văn nhân công tử coi như có thể nghe hiểu những người còn lại đều đối với hai người thiếu nữ kia làm như không thấy.
Khen thưởng càng là không bao nhiêu.
Lộ Thắng dừng bước, nhìn lầu một náo nhiệt như vậy, hắn cũng dứt khoát ở ngay lầu một tìm một chỗ trống ngồi xuống.
"Tam Hội Truyện này là ai chọn?"
Hắn thuận miệng hỏi gã sai vặt một câu.
Địa vị của hắn ở Quế Hoa phường rất không phải bình thường. Nếu như nói Quế Hoa phường này tương đương với hội sở giải trí cao cấp trên Trái Đất, như vậy hắn chính là khách hàng cấp cao nhất ở chỗ này.
Chính là loại người một năm tiêu phí ít nhất mấy chục vạn.
Tiêu xài như vậy ở Cửu Liên thành loại thành nhỏ Bắc Địa này đã coi là khách hàng cao cấp.
" Là Chu công tử. Chu Khuyết Chu công tử." Gã sai vặt nhỏ giọng trả lời.
Lộ Thắng cũng không làm khó hắn, liền phất tay để hắn rời đi.
Sau khi hắn lôi kéo Tiểu Xảo ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng ở trong đám người lầu một. Rất nhanh thì thấy được một gã công tử gầy yếu sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều mặc màu trắng, trong tay cầm lấy phiến viền lá sen màu vàng cực kỳ nổi bật.
"Đoán chừng lại là vừa ý thiếu nữ đang ca hát kia rồi." Lộ Thắng lắc đầu nói.
"Đại công tử lần trước vừa mới cảnh cáo qua hắn, người này thật là người xấu!" Tiểu Xảo bĩu môi bất mãn nói.
Lộ Thắng cười cười, không nói thêm gì nữa, bắt đầu lẳng lặng nghe hát.
Trên bàn gỗ màu đỏ sậm rất nhanh bày ra một bàn đồ nhắm, Lộ Thắng gắp lấy một đũa thịt băm xào măng tây bỏ vào trong miệng.
Uống một ngụm rượu bạch quế không khác lắm so với đồ uống. Hương hoa ngọt ngào nhàn nhạt hỗn hợp lại với nhau nên cùng uống nước trái cây không khác mấy.
"Cẩm y ngọc thực, không lo không ưu sầu, còn có tiểu mỹ nhân thị nữ làm ấm giường, cuộc sống như vậy quả thực quá sa đoạ rồi."
Có lúc Lộ Thắng cũng sẽ nghĩ "mình có nên cứ như vậy sống hết đời này hay không". Dù sao cuộc sống ăn rồi chờ chết thế này cũng là thứ mà đời trước hắn vẫn một mực theo đuổi.
Ăn một miếng đồ ăn, uống một hớp rượu. Lại há mồm để Tiểu Xảo đút một con tôm băng muối đã lột vỏ rồi.
Tôm băng chính là đặc sản của Tuyết thành Bắc Địa. Ở trong hầm băng rắn chắc tùy ý chộp một cái liền có thể bắt ra lượng lớn tôm nhỏ có cơ thể nửa trong suốt, đây chính là tôm băng.
Tôm băng thân dài chỉ có một nửa so với tôm bình thường, nhưng khẩu vị ngon không gì sánh được. Thịt tôm vừa vào miệng liền tan ra, quả thực là thượng mỹ.
Đương nhiên giá cả cũng là đắt vô cùng.
Người bình thường một tháng một lần đã coi như là xa xỉ, ở đâu có thể bữa bữa đều có giống như hắn thế này.
Lộ Thắng vừa ăn món ngon, uống vào rượu ngon, nghe tiểu khúc, trong lòng lại là nghĩ tới chuyện khác.
Hắn đi tới thế giới cùng loại cổ đại Trung Quốc này đã nhiều ngày như vậy, Nhưng theo quan sát của hắn, thế giới này có rất nhiều chỗ quái lạ.
Vừa bắt đầu hắn cho là mình trở lại cổ đại, nhưng về sau hắn phát hiện không phải. Phong tục tập quán, hoàn cảnh ngày lễ ở đây đều khác biệt rất lớn với khu vực của bất kỳ một triều đại nào mà hắn biết.
Trong lòng suy nghĩ sự tình, đại môn trong tửu phường lại mở ra lần nữa.
Một nhóm tráng hán ăn mặc trang phục gọn gàng lục tục đi tới, tìm một bàn bên cạnh gần nơi hẻo lánh đặt mông ngồi xuống.
Vừa nhìn liền biết mấy gã tráng hán này không phải người địa phương, cách ăn mặc của bọn họ càng giống như là từ khu vực Trung Nguyên tới đây, khí chất ăn mặc không có nét hào sảng của Bắc Địa bên này.
"Ôi!"
Gã tráng hán đi đầu là một tên đầu trọc, mang vòng tai đồng, mặt đầy hung tợn, nhưng lúc này lại than ngắn thở dài.
"Thời gian này là không có cách nào qua rồi."
"Đại ca lo lắng cái gì, Lý gia thôn không qua được, chúng ta có thể đi con đường thứ hai, từ Trương thôn bên kia lách vòng qua cũng được mà."
Một gã hán tủ khác cau mày nói.
"Ngươi biết cái gì, thời điểm ta tới tụ hợp chính là từ Trương thôn bên kia tới đây. Tình hình bên đó cũng không khác mấy so với Lý gia thôn, đều là chết không ít người."
Gương mặt hung tợn của gã đầu trọc run rẩy, vẻ mặt càng thêm lo lắng.
" Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đại ca nói cho các anh em nghe một chút, cũng để cho chúng ta tăng thêm kiến thức." Một gã hán tử thúc giục nói.
Tráng hán đầu trọc lại mở miệng.
"Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là mấy cái làng đánh cá bên cạnh Tuy Dương hồ đều xảy ra chuyện rồi. Hình như là có thủy quỷ quấy phá."
"Quỷ nước? Không phải chứ?"
Chỗ Lộ Thắng ngồi khoảng cách bọn họ không xa, nên cũng có thể nghe được cuộc trò chuyện không có ý che giấu này. Lúc đầu hắn chẳng qua là coi như nghe chơi, không nghĩ tới mấy người kia thế mà bắt đầu tán dóc mấy thứ thần thần đạo đạo.
Lộ gia mà đời này hắn chuyển thế ở Băng thành Bắc Địa là nhà giàu số một số hai, nói là gia tài vạn quán vẫn còn xem như là nói ít đi. Nếu nói đặt ở trên Trái Đất để so sánh, vậy ít nhất cũng là người có tiền có tài sản vượt qua trăm triệu.
Mấy ngày nay ra ngoài uống rượu, hắn ở trong tửu phường cũng nghe không ít lời đồn liên quan tới yêu quái quỷ thần, nhưng phần lớn đều là truyền nhau thuật lại với chuyện xưa. Đích thân trải qua giống như mấy người này lại vẫn là lần đầu tiên, vì vậy Lộ Thắng vểnh tai lên cẩn thận nghe lén. Cũng may những người kia cũng không có ý che giấu, tiếp tục lớn tiếng trò chuyện về chuyện quái dị ở làng đánh cá.
"Con thủy quỷ kia ta là tận mắt nhìn thấy, cao hơn một trượng mặt xanh nanh vàng toàn thân khoác lên rất nhiều cây rong. Ai da, nếu không phải là đại ca của các ngươi chạy trốn nhanh, hiện giờ các ngươi là đừng nghĩ nhìn thấy thân hình của ta rồi."
Gã đầu trọc đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
"Đại ca, thật sự có thủy quỷ đồ chơi này ư?" Một gã hán tử không tin.
"Không phải là chuyện xưa do đại ca bịa đặt ra chứ?" Một gã hán tử khác cười khà khà nói.
Lộ Thắng nghe đến đây thì cũng cảm thấy buồn cười, đoán chừng lại là gã lỗ mãng ở đâu chui ra khoác lác mà thôi. Trong khoảng thời gian này hắn thấy qua loại người này quá rất nhiều.
Ăn xong thức ăn, uống xong rượu, hắn liền để gã sai vặt mang danh sách bài hát của ca nữ qua đây, bắt đầu tùy ý xem lướt qua. Tam Hội Truyện mặc dù không tệ, nhưng không hợp hoàn cảnh, hắn dự định đổi một bài vui vẻ chút.
Đùng!
Nhưng vào lúc này gã hán tử đầu trọc kia lại là mặt đỏ lên, đập bàn một cái.
" Lại còn cho rằng Hồ lão đại ta chỉ biết khoác lác? Nhìn xem, nhìn xem đây là thứ gì? Một khối xương của con thủy quỷ kia rớt trên mặt đất! Đây là ta sau đó lén lút nhặt về đấy!"
Hắn thoáng cái từ trong ngực cẩn thận từng li từng tí lấy ra một tảng đá màu xanh lục giống như miếng ngọc thạch đập lên trên mặt bàn.
"Đây không phải chỉ là miếng tạp ngọc sao!" Một gã hán tử cười rộ lên.
"Tạp ngọc? Ngươi nói thứ này là tạp ngọc? Tạp cái con mẹ ngươi!" Gã đại hán đầu trọc mặt đỏ bừng lên.
"Vị huynh đệ kia, có thể cho ta nhìn xem món đồ này một chút không?"
Bất thình lình từ bên cạnh truyền tới một giọng nói nhã nhặn.
Lộ Thắng mặt ìm cười đứng ở cạnh bàn mấy người này, ánh mắt đảo qua miếng ngọc thạch màu xanh lục trên mặt bàn.
"Thứ đồ này ngươi dám lấy? Thứ này có thể là đồ vật của con thủy quỷ kia lưu lại đó." Gã đầu trọc kia kinh ngạc nói.
Hắn cũng chỉ là vào lúc này lấy ra khoe khoang một chút, dự định một lát nữa một lát nữa liền vứt bỏ. Dù sao thứ này cũng không phải đồ vật do người để lại, nếu thật sự dẫn tới thủy quỷ tới tìm phiền toái, vậy thì thật sự là được không bù mất.
"Không có sao, ta chỉ nhìn một chút." Lộ Thắng cũng không tin thủy quỷ gì đó, chỉ là nhìn thấy ngọc thạch vẻ ngoài không tệ, không giống như là tạp ngọc thông thường.
Phải biết tạp ngọc thông thường ở trên sạp hàng trong cửa hiệu đều có thể mua được, là vật liệu thừa ngọc thạch tùy ý đánh bóng ra, giá cả cực kỳ tiện nghi. Nhưng không biết làm sao, hắn vừa nhìn thấy miếng ngọc này liền cảm thấy có chút không bình thường.
Tráng hán đầu trọc Hồ lão đại nhìn nhìn Lộ Thắng, thấy hắn khí chất bất phàm, trên người ăn mặc quý khí. Áo xanh áo lông chồn bạc, đầu đội nón được nạm ngọc xanh ở ngoài, mang là giày đế đen hoa văn hình mây thêu bằng chỉ bạc. Trang phục toàn thân đều có thể ở Quế Hoa phường này tiêu phí mấy tháng, thậm chí chi phí này đầy đủ gia đình người bình thường sinh hoạt một năm còn có dư.
"Công tử yêu cầu cũng không phải không thể, à ừ.... một lượng bạc là được!" Tráng hán chần chờ một lúc, sau đó thủ mở miệng nói.
"Được!" Lộ Thắng để Tiểu Xảo móc ra một lượng bạc vụn đặt lên bàn.
"Thứ này là của ngài rồi!" Gã đầu trọc quyết đoán cầm ngọc thạch nhét vào trong tay Lộ Thắng. Vài người bọn ho trao đổi ánh mắt một cái, đứng dậy liền rời đi.
Lộ Thắng cũng không nói chuyện đưa mắt nhìn mấy người đó rời đi, trong tay vân vê miếng ngọc thạch,cầm lên nhìn tỉ mỉ.
"Một lượng bạc, nếu là đổi thành ở Trung Quốc Trái Đất sức mua tương đương với một ngàn nhân dân tệ. Cũng chính là đời này mới có thể giàu nứt đố đổ vách như thế."
Hắn lắc đầu một cái, đối với hắn thì một lượng bạc không tính là gì. Căn cứ vào trong trí nhớ của cỗ thân thể này, lúc bình thường tiêu xài trong một tháng của hắn thấp nhất cũng tại trăm lượng bạc ròng trở lên, ngẫu nhiên tăng thêm còn có thể tiêu xài ngàn lượng. Đây là hơn triệu nhân dân tệ đấy!
Nghĩ tới đây trong đầu hắn liền mắng thầm một tiếng phá của.
Cầm lấy ngọc thạch, hắn không có quan tâm ánh mắt của những khách nhân xem trò vui chung quanh, mà là giơ chân lên liền cùng Tiểu Xảo rời đi tửu phường, hướng về phía xe ngựa đang chờ ở bên ngoài bước tới.
Nhưng vừa mới đi ra tửu phường, chưa đi được một nửa đoạn đường thì hắn bỗng nhiên khẽ giật mình, cầm lấy ngọc thạch đặt ở trong lòng bàn tay. Miếng ngọc thạch kia thế mà bắt đầu hòa ở ngay trong lòng bàn tay hắn.
Vốn là chất liệu đá cứng rắn lại ở trong vài giây ngắn ngủi liền biến thành một nắm dịch nhờn màu xanh thẫm, từ trong dịch nhờn mơ hồ truyền ra một tiếng hét thảm.
Phốc!
Toàn bộ dịch nhờn chợt nổ tung, hóa thành một đám khói xanh từ trước mặt Lộ Thắng chậm rãi tan đi.
Hắn kinh ngạc đứng tại chỗ, thoáng cái vừa nhìn, miếng ngọc thạch vẫn còn ở trong tay của mình, chỉ là màu xanh lục bên trong không biết từ lúc nào đã lặng yên biến mất.
"Vừa nãy đó là..."
Hắn ngơ ngác đứng đấy, trong lúc nhất thời không ngừng nhớ lại hình ảnh lúc trước.
"Công tử! Công tử!"
Tiểu Xảo ở bên cạnh không ngừng kêu hắn.
Lộ Thắng lấy lại tinh thần, lại nhìn ngọc thạch trong tay, thứ này vốn chính là một cục đá cuội rất bình thường, ngay cả ngọc thạch cũng không phải. Trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng cũng mơ hồ rõ ràng thứ gì đó.
"Đi thôi, hồi phủ!"
Tiểu Xảo chớp chớp con mắt, có chút không phản ứng kịp.
"Ồ."
Hai người lên xe ngựa xong, xa phu cầm lấy roi đánh không vài cái, hai thớt ngựa đen mọc lông toàn thân bắt đầu chậm rãi đi tới.
Trong xe, Lộ Thắng không nói một câu, không ngừng nhìn xem cục đá cuội trong tay. Tiểu Xảo lúc này cũng phát hiện thay đổi của cục đá.
"Lại bị lừa nha!" Trong lòng nàng nói thầm một câu, cũng không nói nhiều.
Đại công tử lần này còn khá tốt, trước kia một lần bị lừa lớn nhất là vì mua một thứ gọi là bầu rượu cổ, đã xài hơn ngàn lượng bạc, thiếu chút nữa khiến lão gia bị tức chết. Lần này mới một lượng bạc, thiếu gia có đôi khi ăn một bữa cơm cũng không chỉ chút tiền ấy.
Dọc đường xe ngựa hồi phủ, lúc đi ngang qua cửa thành Lộ Thắng nghe được bên ngoài có người hô to.
"... Trước đó đã nghe nói thủy quỷ bị tiêu diệt rồi! Một gã đạo nhân vân du tứ phương đã ra tay giải trừ nguy hiểm của làng đánh cá!"
"Người của triều đình tới chưa?"
"Sớm tới rồi. Nghe nói Âu Dương bộ đầu thuộc nha môn tri phủ Liên thành cũng thiếu chút nữa bị hại, cũng may gặp được một vị vân du đạo nhân. Có người nói đạo nhân kia vừa ra tay chính là kim quang lóe lên, thủy quỷ kia tại chỗ liền kêu thảm một tiếng rồi biến thành chất nhờn màu xanh lục, sau đó nổ tung thành khói đặc tản đi."
"Không phải cao thủ của triều đình ra tay sao?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Lộ Thắng nghe ra đây là quan quân phòng thủ cửa thành đang tán gẫu.
Lúc bình thường hắn đều sẽ cố ý đi ngang qua cửa thành bên này. Binh sĩ phòng giữ ở đây tin tức linh thông, đều thích khắp nơi lấy chuyện hiếm lạ khoác lác nói nhảm.
"Trùng hợp như vậy!" Lộ Thắng trên mặt không chút biến sắc. Hắn nhớ lại miếng ngọc thạch trước đó, trong lòng trầm xuống.
Xe ngựa chậm rãi hướng Khô Vinh nhai phồn hoa nhất nội thành chạy tới.