Trịnh Bình tội nghiệp đang cố hết sức tránh mặt Lưu Triệt, nhưng khu vườn nhà hắn rộng như vậy, bãi cỏ dài rộng dẫn thẳng đến biệt thự, Lưu Triệt từ xa đã trông thấy hắn rồi. Lưu Triệt cũng xấu xa, cố tình quẹo xe chắn ngay trước mặt, hạ kính xe xuống cười tủm tỉm chào: “Ái chà chà sao mà lại thành ra thế này? Bạo lực gia đình hử?”
Thực ra Lưu Triệt biết thừa chuyện hôm đó bọn họ vừa đi Trịnh Bình đã bị vợ chỉnh cho một trận, hắn liếc nhìn Sở Tịch, chép miệng xuống xe lượn một vòng quanh Trịnh Bình, vuốt cằm hỏi: “Thế ngã xong thấy thế nào? Sướng không? Phê không?”
Trịnh Bình nhịn đau, ra vẻ tí tởn nói: “Sướng chớ sướng chớ! Hơi bị sướng luôn!”
Lưu Triệt đáp: “Sướng là ngon rồi, tui đang tìm anh bàn công chuyện nè, anh sướng một chút thì tui tha hồ tâm sự. Lên xe lên xe.”
Trịnh Bình xoay người định kéo Sở Tịch, Lưu Triệt nhìn thấy, mặt không tỏ vẻ gì, trong lòng lại có chút lo lắng. Chuyện hắn định bàn có liên quan đến Sở Tịch, đương nhiên không mong chờ đương sự ngồi hóng. May mà Sở Tịch so với Trịnh Bình tinh mắt hơn, giằng tay ra nói với Lưu Triệt: “Hai người bận đi đi.”
Nói xong liền gọi cún thổ, cùng nhau dạo bộ.
Lưu Triệt trầm trồ: “Chẹp chẹp, vợ ngoan nha.”
Trịnh Bình cảnh giác giữ của: “Làm giề? Bây đang nghĩ cái giề? Người ta danh hoa có chủ rồi nha ta nói cho bây hay! Bây nhìn đâu đó!”
Lưu Triệt ba chân bốn cẳng khiêng hắn ngồi yên vị trong xe: “Rồi mà rồi mà, bớt cái thói làm như cả thế giới này đều bẩn tính như anh đi!”
Bên cạnh biệt thự chính của Trịnh gia có một hành lang hoa kéo dài, nối liền một phòng trà nhỏ, vốn là nơi tắm nắng, hiện tại bày một máy pha cà phê, Trịnh Bình thích buổi chiều tới đây vừa phơi nắng vừa làm chút việc vặt. Kính thủy tinh đều cách âm, bên ngoài bảo vệ đi tuần, bên trong nói chuyện hiển nhiên đều không nghe thấy gì.
Lưu Triệt đem giấy tờ xuất nhập cảnh mới nhất trải lên mặt bàn thủy tinh chạm khắc hoa kiểu cổ, hỏi: “Người này nhận ra không?”
Trịnh Bình dòm tới dòm lui, trong ảnh là một nam thanh niên, nét mặt nghiêm nghị, còn hơi có vẻ hổ báo, nhếch một bên lông mày, đẹp trai, ánh mắt sắc sảo, nhưng xem ra không có vẻ là người tử tế. Trịnh Bình dòm lâu thật lâu, nói: “Sao tôi biết được? Thằng này nhìn qua giống con lai nhờ, gái lai tôi còn biết mấy em, cơ mà bây giờ không liên lạc nữa rồi….”
“Dẹp mẹ nó gái lai nhà anh đi,” Lưu Triệt gân cổ, “Vụ án cướp giết tiệm trang sức Vân Nam mười mấy năm trước, đến giờ vẫn chưa điều tra ra, hiện trường sạch như lau như li không còn chứng cứ nào, hai bảo vệ chứng kiến đều bị tên cướp cho ăn đạn chết thảm, cầu mắt còn bị tàn nhẫn khoét ra, chuông báo động từ đầu đến cuối không hề kêu, vụ đó đến giờ cũng không phá nổi. Hồi đấy ba tôi đích thân theo người ta điều tra mãi sau mới lờ mờ suy đoán là do sát thủ nước ngoài gây ra, mà, đúng là kẻ giang hồ đồn thổi, Steven King, tên tiếng Hoa là Kim Thạch.”
Trịnh Bình cầm giấy tờ xuất nhập cảnh xem một lúc, quẳng lên trên bàn hỏi: “Chuyện của mấy cha quân cảnh (quân đội+cảnh sát), mắc mớ gì đến tôi?”
“Chuyện của anh thì có, sau này hắn ở lại Đông Nam Á hoạt động, mấy năm gần đây chẳng hiểu làm thế nào, lại được Sở gia chồng một núi tiền nuôi sống. Nghe nói còn là Đổng Sa ra mặt thương lượng giá tiền, chậc chậc, cô này lắm lúc cũng tài ghê.”
Trịnh Bình một hồi lâu cũng không nói năng gì, hắn chậm rãi cầm mớ giấy tờ nhập cảnh trên bàn lên, ngón tay nhẹ nhàng mân mê mặt giấy, mãi sau mới cất lời bình tĩnh hỏi: “Hắn nhập cảnh rồi?”
“Ừ.”
“Tới tìm Sở Tịch à?”
“Sau khi xảy ra chuyện, đội bảo vệ Sở gia toàn những tay có máu mặt.”
Trịnh Bình gật gật đầu, Lưu Triệt tiếp tục nói: “Anh đừng coi thường gã này nhập cảnh, Sở gia tiêu một đống tiền nuôi không hằng mấy năm nay, chưa đến thời điểm mấu chốt cũng chưa cho hắn đất diễn, nghề sát thủ chính là ra tay nhất định đổ máu, anh cứ giữ khư khư Sở Tịch như vậy, sớm muộn gì cũng rước lấy phiền toái.”
Trịnh Bình không chút lưu tâm buông giấy tờ: “Tôi cóc tin, nhà cao cửa rộng cả ngày có bảo vệ tuần tra thế này, có thể xảy ra chuyện to tát gì?”
“Tùy anh nghĩ thôi,” Lưu Triệt đứng dậy phủi phủi tay áo, “Anh á tự dưng mang trên đầu con dao chữ sắc, vì Sở Tịch cái gì cũng mặc kệ, sớm muộn gì cũng phải chịu quả báo!”
Lưu Triệt tối hôm đó ở lại nhà họ ăn cơm chiều, Sở Tịch không tới cùng, nghe nói dắt con cún thổ ra ngoài đi dạo. Sở Tịch hình như đối với con chó con đó có một kì vọng khác thường, Lưu Triệt có lần thấy Sở Tịch dạy nó chạy đường dài, như thể muốn ra sức đem con cún thổ tạp chủng mới hai tháng tuổi giá sáu mươi tệ bồi dưỡng thành chó quán quân chạy đường dài không bằng.
Đến tối cơm nước xong xuôi Sở Tịch mới quay về, Trịnh Bình đang ngồi trên ghế sôfa, vừa thấy Sở Tịch vào cửa lập tức bật dậy vẫy đuôi đón, hỏi: “Muốn ăn gì không? Uống nước nhé? Buổi tối chưa ăn gì hết à?”
Sở Tịch lãnh đạm xua xua tay, tự mình vào bếp tìm ăn cháo còn phần lại, con cún tung tăng chạy theo, bị Sở Tịch đạp cho một phát bay vèo, ủy ủy khuất khuất chạy ra ngoài.
Y cầm bát múc cháo, mắt liếc nhìn bên trên kệ bếp để đống giấy tờ xuất nhập cảnh, nét cười du côn của Steven King trên ảnh đập vào mắt, lúc đó Sở Tịch hơi run run tay, cháo lập tức rớt hai giọt.
Lưu Triệt đứng tựa cửa nhà bếp, trầm giọng hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
Sở Tịch tiện tay rút tờ khăn giấy lau vết cháo đổ, quay đầu đi ra ngoài.
Lưu Triệt chặn y lại, nhìn chằm chằm mặt Sở Tịch hỏi: “Sát thủ Kim Thạch nổi danh như cồn, thủ đoạn tàn nhẫn cậu đều rõ, cậu sợ gặp phiền toái, cố tình ám chỉ cho Đổng Sa ra mặt bàn bạc với Kim Thạch, bản thân cậu thì ra vẻ ngây thơ vô tội. Nhưng mà ngoài cậu ra, còn ai có thể lệnh cho gã tự mình ra tay?”
Sở Tịch đứng tại cửa bếp một hồi lâu, bình tĩnh nói: “Đâu phải chuyện của tôi. Người của Sở gia mất tích sau một thời gian tự khắc sẽ có người đóng vai trò giám hộ đứng ra giải cứu, tôi cũng là như vậy thôi. Đây là cơ chế rồi, tự giác hành động, liên quan gì đến lệnh của tôi?”
Lưu Triệt trong phút chốc không tìm ra lời, Sở Tịch vòng qua người hắn đi ra ngoài phòng khách lớn, Lưu Triệt theo sau mấy bước, hỏi: “Nhỡ đâu Trịnh Bình vì vậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu cũng coi như ‘chẳng qua chỉ là hiệu ứng phát sinh từ cơ chế bảo vệ’ thôi sao?”
Sở Tịch bước đi không dừng lại, thuận miệng vứt lại một câu: “Đúng thế đấy.”
Lửa giận của Lưu Triệt vì thế mà bốc cao vài phần. Hắn kì thực đâu phải người dễ tức giận, trong đám bạn bè thì là cục bột hiền lành nhất trong những kẻ hiền lành, nói gì làm gì cũng không nổi nóng. Hắn cũng không hiểu sao, ngọn lửa kia trộn vào những thất vọng cùng khó tin. Cứ như vậy bùng lên, thoáng chốc đã thiêu rụi hết bình tĩnh vừa rồi của hắn.
Lưu Triệt tiến lên vài bước, giơ tay tóm lấy Sở Tịch, trong lúc vội vàng kéo tay Sở Tịch, cái bát ‘choang’ một tiếng rơi xuống sàn nhà, mảnh vỡ văng đầy đất, cháo cũng đổ hết ra thảm.
Sở Tịch vừa quay đầu, còn chưa mở miệng nói gì, vừa lúc đó ngoài sân vang lên tiếng chuông báo động chát chúa.
Trịnh Bình ở ngoài tưới hoa, nghe động liền chạy vào phòng khách trước tiên, thấy Sở Tịch cùng Lưu Triệt đang ở thế giằng co, không khỏi sững sờ: “Hai người làm cái gì vậy?”
Lưu Triệt cũng bị chấn động mất mấy giây đồng hồ, còn chưa kịp tiêu hóa chuyện ban nãy, lắp ba lắp bắp nói: “Cái này……Cái này……”
Hắn còn chưa tròn vành rõ chữ cái này là cái gì, mấy gã vệ sĩ xông vào phòng khách đóng cửa rầm một phát, thông báo ngắn gọn với Trịnh Bình: “Trịnh tiên sinh, chuông báo động hồng ngoại vang to, xảy ra chuyện rồi.”