Cực Hạn Săn Bắn

Chương 47: Giam lỏng



Tả Xuyên Trạch lười biếng nhìn người trước mặt, phản ứng đầu tiên chính là cùng người nhà cự cải sau đó bị Tống tư lệnh nổi trận lôi đình giam lại, cho nên hiện tại Tống tư lệnh phái người qua đây, nhưng mà hắn tạm thời còn chưa suy nghĩ cẩn thận mục đích Tống tư lệnh là muốn cùng hắn thương lượng hay là trực tiếp âm thầm giải quyết hắn?

Lang Trì lúc này cũng đang suy tư chuyện này, nếu như là loại phía trước tạm ổn, nhưng nếu như là loại phía sau không xong, người này dù sao cũng là Tống tư lệnh, Phùng Ma bọn họ dù cho lợi hại hơn nữa cũng vô phương cùng quân đội chống lại, thế nhưng còn chưa chờ anh nghĩ đối sách tốt thì thấy chủ nhân bọn họ giơ chân lên sãi bước hướng chiếc xe quân đội đi đến, rõ ràng cho thấy muốn chuẩn bị lên xe.

Anh cả kinh, còn chưa tới kịp ngăn cản chợt nghe thấy hai tên lính liền bỏ thêm một câu, “Ngài Tả, Tống tư lệnh chúng tôi nói gặp ngài ngay thành phố S.”

Lang Trì nghe thế liền thở ra một hơi, tổng bộ Phùng Ma bọn họ ngay thành phố S, Tống tư lệnh nếu chọn ở đây sẽ không khó xử.

Vì vậy hai người liền lên xe, đi tới một khu dân cư thành phố S dừng lại, Tả Xuyên Trạch xuống xe, trực tiếp đi vào biệt thự, thấy một ông cụ một mình ngồi ở trên ghế sa lon uống trà tuy rằng tuổi đã cao nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, mắt hơi híp lại, cũng không mở miệng nói trước.

Tống tư lệnh trên ghế sa lon cảm nhận được có người tiến đến liền đưa mắt nhìn sang hắn, ông ngẩng đầu không biến sắc nhìn người đem cháu trai bảo bối nhà ông say đắm đến thần hồn điên đảo* [chết mê chết mệt] thậm chí ngay cả mạng đều có thể không cần, trong nháy mắt như thế suy nghĩ là tại sao ông mấy năm trước điều tra Hắc Yến thì không có phát hiện tồn tại của người này, nếu như ông có thể phát hiện Tống Triết cùng hắn biết trước cũng dựa theo quy định phía trên bí mật xử lý, vậy ông hiện giờ cũng không nhất định đối mặt cục diện sắp sửa mất đi cháu trai, nhưng mà bây giờ nói những thứ này cũng vô ích, nếu ông đáp ứng Tống Triết rồi cũng sẽ không nuốt lời.

Ông nhìn một hồi, không phải không thừa nhận người này đúng là một người đẹp, chính là trên người tán phát ra hơi thở tà ác, nhưng mà cái này đoán chừng cũng là nơi hấp dẫn người của hắn, Tống tư lệnh đưa tay làm ra dấu “Mời”, nói, “Ngồi xuống uống ly trà đi.”

Tả Xuyên Trạch liền không khách sáo ngồi xuống đối diện ông, nhướng mi nhìn người trước mắt, giống như đang đợi lời kế tiếp, trong phòng trong lúc nhất thời đặc biệt an tĩnh, Tả Xuyên Trạch đợi một hồi vẫn là không có thấy người này mở miệng, dứt khoát cầm lấy ly nước trà bắt đầu tự mình uống trà, chất lỏng ấm nóng chậm rãi chảy vào trong cơ thể, tuy rằng cùng mùi bị trên người Tống Triết không quá giống, nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét, hơi thở tà ác trên người hắn không khỏi thu liễm chút, tiếp tục nhàn nhã uống, đến khi uống xong mới nghe Tống tư lệnh mở miệng nói, “Biết tôi gọi cậu tới có chuyện gì không?”

Tả Xuyên Trạch nâng mắt cười nói, “Đương nhiên liên quan cùng Tống Triết.”

Hắn nâng mắt mà cười là vô cùng mị nhân, hình dạng khuôn mặt hoa lệ làm nên một loại mùi vị hào hoa phong nhã, Tống tư lệnh rõ ràng nghe được hai tên lính phía sau không khống chế được hít một hơi, ông không khỏi khẽ thở dài một cái, thầm nghĩ thật đúng là một tai hoạ, nếu như người này không phải đương gia Phùng Ma không biết phỏng chừng từ lâu trêu chọc không ít thị phi. Nhưng mà đây cũng là không gì đáng trách, trên đời này sắc đẹp vốn như là kịch độc* [thuốc độc mạnh] câu nhân nhiếp phách* [câu lấy hồn người], khiến cho như mê như say, làm cho như điên như dại.

Ông gật đầu, “Cũng có thể nói như vậy.”

Tả Xuyên Trạch “A” một tiếng, đặt ly trà xuống lười biếng dựa về phía sau, hỏi, “Vậy ngài muốn cùng tôi nói cái gì?”

“Ta cũng không muốn cùng cậu nói cái gì,” Tống tư lệnh lạnh nhạt nhìn hắn, khoé miệng lại câu lên một tia cười hiên hoà, nói, “Ta chỉ muốn mời cậu ở nơi này vài ngày, theo ông lão ta đây trò chuyện, thế nào?”

Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch hơi híp một cái, người này nói thật dễ nghe chút là bồi ông, nói khó nghe chút chính là giam lỏng trá hình, khoé miệng của hắn câu lên nụ cười nghiền ngẫm, thấp giọng nói, “Tôi nếu không đồng ý thì sao?”

Tống tư lệnh lắc đầu mà cười, “Ta đây chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn đặc biệt, cho nên ta khuyên cậu tốt nhất nghĩ rõ ràng.”

Ngữ khí của ông tuy rằng rất ôn hoà, lại có loại cảm giác áp bách chậm rãi xuyên thấu qua, khiến người ta không khỏi rùng mình trong lòng. Lang Trì cả kinh, tay hướng phía sau đặt trên thắt lưng, tuỳ thời chuẩn bị móc ra bảo vệ an toàn chủ nhân của anh. Mà hai tên lính phía sau Tống tư lệnh thấy thế cũng đều lấy súng ra, tuỳ thời chuẩn bị hành động, chỉ có Tống tư lệnh cùng Tả Xuyên Trạch đều không phản ứng gì, một yên lặng chờ câu trả lời thuyết phục của hắn, người là lười biếng vùi ở trên ghế sa lon cùng ông đối diện.

Trầm mặc sau một hồi Tả Xuyên Trạch mới mở miệng, ngược lại không phải nói là đồng ý hay không đồng ý, mà chỉ nói, “Tôi tương đối hiếu kỳ là Tống Triết hiện giờ ở đâu?”

Tống tư lệnh nói, “Cậu không cần biết.”

Tả Xuyên Trạch cũng không ngại, mà chỉ nói, “Vậy tôi đổi lại cách hỏi, anh ta hiện giờ chính là phải đối mặt cục diện giam lỏng sao?”

Tống tư lệnh nở nụ cười, “Nghiêm túc dựa trên ý nghĩa mà nói là đúng.”

“Vậy được rồi,” Tả Xuyên Trạch nói, “Nếu chỉ có vài ngày, tôi liền gắn gượng ở chỗ này, nhưng mà trong khoảng thời gian này tôi phải tuỳ thời cùng liên lạc với bên ngoài, tôi dù sao còn phải xử lý việc Phùng Ma.”

Tống tư lệnh gật đầu cười nói, “Điểm ấy không thành vấn đề.”

“Cứ quyết định như vậy,” Tả Xuyên Trạch đứng lên lười biếng vươn người một cái, nói, “Tôi yêu cầu hóng gió, đi ra ngoài nhìn một chút.”

“…” Tống tư lệnh nói, “Theo lời ta nói giam lỏng đến bây giờ mới qua mấy phút.”

“Vậy cũng rất lâu rồi,” Tả Xuyên Trạch không đổi sắc, “Tôi muốn đi ra ngoài ở xung quanh đi dạo.”

Tống tư lệnh cũng không tức giận, đứng dậy theo, “Vậy được, ta cùng đi với cậu.”

Mấy người vừa nói chuyện liền đi ra ngoài, ở đây xây ở sườn núi, lần lượt từng hai ngôi biệt thự, sau đó cách một đoạn đường mới xây hai toà, vẫn như vậy mà kéo lên, chỉ có đến nơi này mới biến thành một toà nhà, xây ở phía trên sườn núi, có loại mùi vị quân lâm thiên hạ, nhưng mà nếu là người không biết thì không biết nơi này, bởi vì xung quanh biệt thự này trồng rất nhiều cây cối cao to, lại xây ở một góc đường núi, quốc lộ từ dưới chân núi thì không cách nào nhìn tới đây, bởi vậy đại đa số mọi người cho rằng phía dưới hai toàn nhà đó là vùng tận cùng bên trong khu dân cư, không biết mặt trên còn có một toà nhà, cho người khác cảm giác giống như là Boss ẩn giấu ở phía sau màn. Tả Xuyên Trạch theo bản năng cho rằng ở đây nhất định là Tống Triết mua, liền cười nói, “Lão gia tử, ông tính ở trong biệt thự của Tống Triết giam lỏng tôi?”

Tống tư lệnh quay đầu cảm giác hứng thú hỏi, “A Triết đề cập qua với cậu ở đây?” Không thể trách ông hiếu kỳ, bởi vì biệt thự là Tống Triết trước khi lên đường trước đó không lâu mua, vì chính là chờ đợi ngày này, ông không cảm thấy cháu trai bảo bối nhà ông lại sớm cùng người kia chăm sóc tốt như vậy.

“Không có,” Tả Xuyên Trạch cười nói, “Tôi đoán, ở đây rất phù hợp phong cách trước sau như một của anh ta, nhưng mà nghe ý của ngài tôi hình như đã đoán đúng.”

Tống tư lệnh liền cười nhìn hắn một cái không nói gì.

Tả Xuyên Trạch đi vòng vo xung quanh, phát hiện xung quanh lại có không ít binh sĩ trông chừng, xem ra người này là hạ quyết tâm ngày hôm nay nhất định đem hắn lưu lại, mặc dù hắn vừa rồi không đồng ý phỏng chừng chạy không thoát đi, Lang Trì một bên cũng thấy kinh hãi, thấp giọng nói, “Chủ nhân, có muốn hay không thông báo tổng bộ?”

Tả Xuyên Trạch xua tay, “Không cần, cậu trở về đi, nói tôi ở chỗ này hai ngày.” Hắn rất tin tưởng trực giác của mình, hắn biết Tống tư lệnh đối với hắn không có sát ý, nếu là chỉ ở vài ngày hắn thì không có gì để ý.

Lang Trì đối chủ nhân nhà mình rất hiểu, nghe hắn nói như vậy cũng liền không hoài nghi nữa, đưa điện thoại lưu lại cho hắn, nói tiếng là sẽ phải rời khỏi, nhưng mà phía trước lại bị binh sĩ ngăn lại. Tả Xuyên Trạch quay đầu, “Tôi nói lão gia tử, ông chỉ giam lỏng tôi hay là cả thủ hạ tôi cũng giảm lỏng đây?”

“Đương nhiên là chỉ giam lỏng cậu.” Tống tư lệnh nói xong hướng binh sĩ phía trước hắn ra lệnh khoát tay một cái, ý bảo cho bọn họ đi, lúc này mới quay đầu hỏi, “Cậu cùng A Triết là biết nhau như thế nào?”

Tả Xuyên Trạch nở nụ cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn cây cối bốn phía, lúc này đã cuối mùa thu, gió thổi qua lá cây liền rơi xuống phía dưới, trên không trung vòng vòng chuyển chuyển dây dây dưa dưa, giống như phút chốc không cẩn thận rơi xuống đất sau đó nhất quyết không bỏ qua, hắn nhìn một hồi, thở dài nói, “Việc này nói rất dài dòng, tôi chỉ có thể nói là nghiệt duyên.”

Tống tư lệnh ngẩn ra, chợt nhớ tới cháu trai bảo bối nhà ông giống như trúng tà, gật đầu đồng ý, “Đúng là nghiệt duyên.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Tả Xuyên Trạch lớn lên rất yêu nghiệt, trên người tán phát ra hơi thở hormone lại quá mãnh liệt, hơn nữa một trận một trận tiếng chuông liêu* [trêu ghẹo] nhân, cho nên kết quả chính là người này đi dạo tới chỗ nào đều có thể nghe chỗ đó truyền đến một mảnh tiếng hít không khí, Tống tư lệnh âm thầm thở dài một tiếng, không khỏi lại dưới đáy lòng nói hai chữ tai hoạ, thầm nghĩ tiếp tục như vậy nữa phỏng chừng ngay cả cảnh vệ ông lại toàn thể vong trận, cuối cùng bất đắc dĩ đề nghị, “Đi thôi, vào nhà theo lão già ta đây chơi cờ tướng.”

Tả Xuyên Trạch trong nháy mắt ngẩn ra, “Chơi cờ tướng?”

Tống tư lệnh cũng là ngẩn ra, sau đó giống như cáo giá híp mắt, vẻ mặt hiền hoà hỏi, “Ừ, cậu không chơi?”

Tả Xuyên Trạch lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Không chơi.”

Tống tư lệnh hiền hoà nói, “Không có việc gì, cờ tướng kỳ thực rất tốt, đi, ta dạy cho cậu.” Ông thì thích dạy người chơi cờ tướng, ba người cháu trái kia của ông đều là ông dạy dỗ, đương nhiên phương thức của ông có chút đặc biệt, ông chỉ biết đem từng con cờ nói đại khái cách đi một lần, sau đó lại bắt đầu, những thứ khác đều để cho chính bọn nó đi nắm lấy, có thể thắng hay không thì xem bản thân nó, ông thích người thông minh.

Cho nên Tả Xuyên Trạch cùng Tống tư lệnh hạ cờ tướng cả đêm, toàn bộ thảm bại, ngày thứ hai thảm bại như nhau, thế nhưng miễn cưỡng có thể xoay chuyển một chút cục diện, đến buổi tối ngày thứ ba ——

“Chiếu tướng.” Tả Xuyên Trạch đem pháo hướng một bên để xuống, cúi đầu nhìn một hồi, nói, “Tôi nói lão gia tử, này là không phải chính là người nói là thế cờ chết rồi sao?”

Tống tư lệnh gật đầu, tán thưởng nói, “Đúng đúng, mới thời gian ngắn như vậy là có thể nắm giữ, cậu nếu so với phần lớn người ta gặp gỡ thông minh hơn nhiều.”

Tả Xuyên Trạch lại nói, “Trước đó tôi thắng một lần, người đem cho tôi xe mã pháo đổi thành xe mã, lần trước tôi thắng người liền chỉ đổi thành xe, lần này thắng sau đó chơi nữa chúng ta không phải coi như là quyết đấu công bằng rồi?”

“Đúng vậy,” Tống tư lệnh lại gật đầu một cái, “Nhưng là muốn thắng ta cậu còn kém một đoạn lớn, A Triết cùng ta chơi cờ tướng nhiều năm như vậy phần lớn đa số đều là hoà.”

Tả Xuyên Trạch gật đầu, hắn có thể cảm giác người này có ý định nhường, nhưng mà vẫn là không phục nói, “Vậy tôi thử xem nữa.”

Tống tư lệnh nở nụ cười, một lần nữa mở cờ, ông phát hiện người thanh niên này kỳ thực cũng không tệ lắm, tuy rằng trong giới có nhiều lời đồn kinh khủng như vậy, nhưng ông có thể nhìn ra bản chất người này không xấu, không giống Hắc Yến ngay cả nhân tính như vậy cũng bị mất.

Tả Xuyên Trạch cúi đầu nhìn bàn cờ, đưa tay cầm trà một bên uống một ngụm, tay cầm ly trà cũng không cầm nắm chặc, hắn bình tĩnh hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, tối nay là trăng tròn, hắn vốn cho là người kia sẽ xuất hiện đến bây giờ cũng không có nhìn thấy nửa cái bóng.

Trên người người này phát tán hơi thở càng ngày càng lạnh, Tống tư lệnh âm thầm quan sát một chút, liền ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ngẩng đầu phân phó nói, “Lại đi châm thêm một bình trà.”

“Vâng.” Bảo vệ sau lưng liền vào phòng bếp, chẳng bao lâu liền bưng một bình trà nóng đi trở về, Tống tư lệnh một lần nữa rót cho Tả Xuyên Trạch ly trà, tiếp tục ván cờ trước mắt.

Hương trà trong không trung lan tràn ra, Tả Xuyên Trạch ngửi ngửi, phát hiện cùng hương vị loại trà Tống Triết thường hay uống rất giống, liền cầm lên nhàn nhạt uống một ngụm, cảm giác quen thuộc ở trong người chảy xuôi, thần kinh căng thẳng của hắn không khỏi chậm lại, ván cờ vẫn còn tiếp tục, hắn suy tư một chút rốt cục đi một nước, ngay lúc quân cờ hạ xuống chốc lát hắn bỗng nhiên cảm thấy đồ vật trước mắt trở nên không rõ ràng, cảm giác quen thuộc đó trong nháy mắt bắt đầu tập kích, hắn cả kinh, lập tức ngẩng đầu, “Thuốc mê …”

Tống tư lệnh gật đầu, “Đúng vậy.”

Tả Xuyên Trạch ngã về phía sau ghế sa lon, nhẹ giọng nói, “Là Tống Triết cho ông làm như thế?”

Tống tư lệnh lần thứ hai gật đầu, đối người phía sau đưa tay ra hiệu, bảo vệ phía sau lập tức hiểu ý, từ một bên trong ngăn kéo lấy ra một rương nhỏ, sau đó mở từ bên trong lấy ra một ống tiêm đưa tới, Tống tư lệnh tiếp nhận, hướng phía trước vén tay áo Tả Xuyên Trạch đối cánh tay của hắn đánh xuống.

Chất lỏng lạnh lẽo tiến nhập trong cơ thể, mang đến một trận cảm giác nhẹ nhàng quen thuộc, ánh mắt Tả Xuyên Trạch không khỏi mơ màng thêm một phần, chỉ biết ý thức khiến hắn nhớ tới đây là trăng tròn trước Tống Triết tiêm gì đó cho hắn, nhưng mà lần này ngoại trừ ma tuý cùng thuốc thử ngoài ra không có cho thêm thuốc kích thích.

Tống tư lệnh nhìn một chút, tình huống người này căn bản Tống Triết đã đối với ông nói một lần, ông dưới đáy lòng thở dài một tiếng, thầm nghĩ đứa bé này cũng là đáng thương, liền đi tới sờ sờ đầu của hắn, hiền hoà nói, “Ngủ thật tốt một giấc đi đứa nhỏ, tỉnh lại liền không sao.” Ông nói xong cũng dìu hắn lên lầu, đưa hắn đặt lên giường liền đắp chăn cho hắn xong mới xoay người đi ra ngoài.

Tả Xuyên Trạch nhắm mắt ở trên giường, nghĩ máu bạo ngược trong người bình phục không ít, cảm giác thân thể nhẹ nhàng còn chưa có rút lui, mềm nhũn không tìm được chân thực, trên người cũng không dùng được sức lực gì, hắn lẳng lặng nằm một hồi, sau đó lại mơ mơ màng màng đi ngủ.

Hắn tỉnh lại đã qua nửa đêm, máu trong cơ thể yên ổn từ lâu, trên người vẫn còn có chút cảm giác vô lực, hắn mở mắt ra nhìn trần đắp hoa [1 天花盘, 天: trần nhà, 花: hoa, 盘: đắp, xây], chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh trống rỗng, rất kỳ lạ, mà điện thoại di động cạnh đầu giường đúng lúc này vang lên.

Hắn lẳng lặng nghe xong một hồi, ngay cả biểu hiện thông báo cũng không có nhìn, đưa tay trực tiếp nhận, lười biếng nói, “Alo.”

Bên kia im lặng một chút bỗng nhiên truyền đến một trận cười nhẹ, sau đó giọng nói như ngọc bên tai vang lên, dịu dàng nói, “Trạch, tôi rất nhớ em.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói nghe bởi vì bận rộn khai giảng, cho nên thay đổi khoảng thời gian chín giờ rưỡi …

——

[1]

images (1)

———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.