Tống Triết có tính khiết phích* [khiết phích: ưa sạch sẽ quá mức, có thể nói là một loại bệnh], bởi vậy y tắm rửa hơn hai tiếng mới ra ngoài. Đợi được y mặc áo ngủ vào rồi đi ra thì trong phòng trên ghế sa lon đã ngồi một người, người này tây trang đen, vẻ ngoài anh tuấn, cả người tản ra hơi thở cuồng dã* [cuồng dã: ngông nghênh, ngông cuồng, đơn giản là chảnh choẹ], giống như một con sói trên thảo nguyên, đó chính là ông chủ Dạ Mị, Hiên Viên Ngạo.
Anh ta lúc này thấy y đi ra liền cười giơ ly rượu trên tay.
Tống Triết chậm rãi đi tới, trên mặt vẫn như cũ cười nhạt, “Tôi muốn đi khiếu nại, cho dù cậu là ông chủ Dạ Mị cũng không thể tuỳ tiện vào phòng khách được nhỉ?”
“Phải không,” Hiên Viên Ngạo nói, “Nhưng mà dù sao tôi vẫn quan tâm sự an toàn của khách hàng chứ nhỉ?”Anh nói quan sát từ đâu đến chân y một lần, lúc này mới lên tiếng tiếp tục nói, “Tôi nhận được báo cáo của quản lí, Tả Xuyên Trạch từ phòng cậu rời đi ở trên hành lang chém đứt cánh tay của một người, mà cậu ta bình thường rõ ràng dùng một nhát mất mạng vậy mà lần này lại lựa chọn phương pháp máu me như vậy, có thể thấy được tâm tình cậu ta không tốt, vì vậy mới có thể trực tiếp sinh ra khát máu nồng nặc, đó là lí do tôi tới đây không phải là lo lắng an toàn của cậu hay sao cho nên lại ghé thăm cậu một chút coi có toàn vẹn hay không thôi.”
“Oh?” Tống Triết khoé miệng nhếch lên nụ cười thoải mái, y đi tới ngồi bên cạnh, cầm lấy ly rượu trên bàn quơ quơ, hớn hở nói, “Thú vị, tôi thật là càng ngày càng thích cậu ta, cậu ta so với con báo kia còn muốn thoả mãn tôi hơn.”
“Cậu thật là đủ biến thái, nhưng mà tôi thật sự là rất tò mò,” Hiên Viên Ngạo nhìn y một chút, cảm thấy hứng thú hỏi, “Cậu rốt cuộc làm gì hoặc nói gì đem cậu ta chọc giận thành như vậy? Tôi vừa rồi mới nhìn máy ghi hình, cậu ta hình như là trực tiếp đi ra luôn, thậm chí ngay cả một giây đều không muốn đợi cậu, tính cách của cậu ta đâu phải vậy …” Anh nói đến đây cuối cùng mới đưa ra kết luận, nhìn có chút hả hê nói, “Cho nên nói hai tên biến thái gặp nhau, người thắng tuyệt đối là một tên vô cùng biến thái.”
Tống Triết tươi cười không đổi, mảy may không để ý sự châm chọc của anh.
“Nói, cậu rốt cuộc đã làm gì?”
“Tôi có thể làm gì, tôi chỉ là nói muốn đem cậu ta nhốt vào ***g nuôi như thú cưng còn thuận tiện nói một câu “chủ nuôi” cậu ta liền như vậy,” Tống Triết suy nghĩ một chút, chậm rãi nói, “Nhưng mà tôi hình như giẫm phải chỗ đau của cậu ta rồi.”
“Thú cưng, nuôi dưỡng …” Hiên Viên Ngạo trầm ngâm một chút, nói, “Nghe việc cậu vừa nói như vậy tôi thế nhưng thật ra nhớ lại hình như mấy năm trước Tả Xuyên Trạch vừa mới gia nhập không lâu sau thì cũng từng có người đã nói với cậu ta hai từ này, tôi nhớ kỹ lúc đó Tả Xuyên Trạch trực tiếp đem người kia chém thành tám khúc sau đó thảy cho chó ăn, cho nên nha …” Anh mỉm cười chúc mừng nói, “Như vậy xem ra cậu ta hiện giờ hẳn là đã trưởng thành hơn nhiều rồi, ít ra không có làm thịt cậu.”
“A? Đạp phải nghịch lân của cậu ta a,” Tống Triết chậm rãi vuốt ve mép ly, chậm rãi nói, “Như vậy, có đúng hay không đã từng có người đã đỗi đãi như thế với cậu ta?”
“Cái này tôi không biết,” Hiên Viên Ngạo hớp một hơi cạn sạch rượu, nói, “Lý lịch Tả Xuyên Trạch là một điều bí mật, khi cậu ta trở thành chủ nhân Phùng Ma mọi người đều tra không ra bất kỳ ghi chép trước đây về cậu ta, cậu ta giống như là đột nhiên một ngày nào đó xuất hiện, sau đó tàn sát Phùng Ma lại ngồi ở vị trí đó liên tiếp đến bây giờ, thậm chí ngay cả người trong Phùng Ma cũng không biết trước đây cậu ta ra sao, dù sao Phùng Ma cũng vẫn là một sự tồn tại thần bí, ngoại trừ việc có người lãnh đạo ngoài ra không có ai biết cơ cấu bên trong nó là cái gì, điểm này thậm chí ngay cả sát thủ Phùng Ma cũng không rõ ràng lắm.”
Tống Triết lẳng lặng nghe, trong đầu từ từ hiện ra hình dáng của Tả Xuyên Trạch, mắt của y không khỏi nổi lên một tia sáng xinh đẹp, tia sáng kia làm cho đôi mắt xếch càng nổi bật lại cực kỳ đẹp, chỉ nghe y chậm rãi nói, “Việc càng thần bí càng thú vị, đáng giá để tìm hiểu, càng đáng giá để chinh phục.”
Hiên Viên Ngạo không khỏi nhìn y một cái, hỏi, “Cậu sẽ không ở mặt kia nảy sinh hứng thú chứ?”
Tống Triết mỉm cười, “Mặt nào?”
Hiên Viên Ngạo nói ít ý nhiều, “Tình.”
“Làm sao có thể,” Tống Triết cười khẽ lắc đầu, “Tôi làm sao có thể cùng vật phẩm sưu tầm mà sinh ra hứng thú ở mặt kia được chứ, nếu quả thật có khả năng này tôi đây chẳng phải là đã sớm đem Tiểu Đào cưỡng gian rồi?” Y tao nhã lịch sự nói, trong giọng nói mang theo một sự ung dung, hình như thật sự tất cả mọi chuyện ở trong mắt đều là đúng, mà suông sẻ, sung sướng, thậm chí khi y đối với bạn tốt ôn hoà nhã nhặn nói ra câu này nghe cũng nhu hoà êm tai như vậy, tuyệt không có vẻ đột ngột.
Tiểu Đào là một con mèo thân đen, có một đôi mắt đào, cho dù nó nhu thuận thì cũng lộ ra khí chất ma mị, khiến y vô cùng thích.
Hiên Viên Ngạo trong đầu nháy mắt hiện lên Tống Triết cùng con mèo kia XXOO, khoé miệng không khỏi cứng đờ, còn chưa kịp nói cái gì sau đó chỉ nghe y tiếp tục ôn nhu nói, “Hay là thẳng thắn hướng tôi muốn máy bay cổ sao?” [chém:v]
Hiên Viên Ngạo khoé miệng không nhìn ra được co rút một cái, “Cậu có thể câm miệng,” anh đem ly rượu buông xuống quay đầu nhìn chằm chằm Tống Triết, hỏi, “Cậu cảm thấy Tả Xuyên Trạch và những vật sưu tầm khác nhau cái gì?”
Tống Triết trả lời rất thoải mái, “Không có gì khác nhau.”
“Tôi đây từ đáy lòng mong muốn hứng thú của cậu với cậu ta vĩnh viễn chỉ dừng lại ở mặt này,” Hiên Viên Ngạo nói xong đứng lên đi ra ngoài, trước khi ra cửa quay đầu lại nhìn y một cái, nói, “Cuối cùng cho cậu một lời khuyên, Tả Xuyên Trạch chính là thử qua một lần sẽ bị nghiện, không chọc vào được.”
Anh đi, chỉ để lại Tống Triết một mình mỉm cười ngồi trên ghế sa lon suy nghĩ hồi lâu, đứng dậy lên giường ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai Tống Triết bị đánh thức bởi một tràng tiếng gõ cửa, y nhu nhu cái trán, đứng dậy mở cửa.
“Hi, buổi sáng tốt lành,” Đứng ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp mặc quần dài, nhìn qua rất là cao quý trang nhã, đứng phía sau cô gái là thủ hạ của Tống Triết đi theo đêm qua, cô gái từ trong tay bọn họ cầm lấy một bộ đường trang màu trắng đưa tới trước mặt y, “Đây, đồ của anh.”
“Cảm ơn,” Tống Triết động tác ưu nhã nhận lấy, đem cô gái mời vào, nói, “Em thế nào sớm như vậy đã tới rồi?”
Cô gái kia cười bước vào phòng, “Thân là vị hôn thê của anh em tự nhiên là tới bắt gian, ơ,” cô gái nhìn thấy giường trống không, thất vọng quay đầu lại, “Phùng Ma Tả Xuyên Trạch đâu? Em vốn cho là có thể biết một chút về vị nhân vật truyền kì này.”
Tống Triết cầm đường trang vào phòng tắm rửa mặt thay đồ, âm thanh ôn nhã nhẹ nhàng lướt qua truyền đến, “Đêm qua đã đi, bị tôi làm tức giận bỏ đi.”
“Bị anh làm tức giận?” Cô gái kia nhất thời nghĩ thật khó tin, Tống Triết người này vẻ ngoài luôn ôn nhu, làm sao có thể sẽ phát sinh loại sự tình này chứ? Hơn nữa đối tượng còn là Tả Xuyên Trạch? Làm sao có thể?
Trong phòng tắm dần dần vang lên tiếng nước, qua một lúc lâu Tống Triết mới ra ngoài, lúc này y đã đổi đồ đường trang thường ngày, mặc vải màu trắng, hoa văn kim tuyến, đem y càng thêm nổi bật sự nhã nhặn.
Cô gái kia nhìn trực tiếp lắc đầu, “Anh mặc vào thứ này mới nhìn qua càng giống như là kẻ đạo đức giả vậy.”
Tống Triết từ chối cho ý kiến, lại cười nói, “Đi thôi, hôm nay là muốn qua nhà em ăn cơm đi? Nhưng mà thực sự anh thấy kỳ lạ, vì sao chúng ta trước phải đăng kí kết hôn xong rồi qua nhà em ăn, nói như vậy còn chưa chính thực gặp phụ huynh gì hết đã đi đăng kí kết hôn sao?”
“Có liên quan gì, cho dù dựa vào tính cách của anh cũng sẽ không thấy vấn đề gì, hơn nữa mẹ em anh cũng quen thuộc rồi, còn dùng chính thức gặp mặt gì nữa, đi thôi,” Cô gái kia tiếp tục đi, đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi, “Nhưng mà em thật là tò mò, ông nội Tống rốt cuộc nói với anh cái gì có thể khiến cho anh mặc tây trang theo em đi đăng kí kết hôn vậy?”
Tống triết cười nhạt nói, “Ông ấy nói ‘Con nếu như dám mặc một thân đường trang chết tiệt kia cùng áo cưới màu tím sen đó đứng chung một chỗ chụp hình, ta liền đem con đánh ngất xỉu rồi lột sạch đồ ném tới trung tâm thành phố đó’, đấy, chính là những lời này, ông nội anh luôn là nói được làm được, anh tuy rằng tự tin sự khôn ngoan nhưng cũng …”
Cô gái cười to tiếp tục nói, “Lại cũng không dám bảo đảm có thể không trốn thoát được, có đúng hay không?”
Tống Triết chỉ cười không nói, cuối cùng cam chịu, hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh thang máy xuống tới lầu dưới, nhưng thật tình cờ, đợi được bọn họ đi ra thang máy thì thang máy bên cạnh cũng mở ra, từ bên trong đi ra sáu người, đi trước là một người mặc đồ đỏ tóc dài, trên cổ chân bên phải còn có tiếng chuông rung động, đó chính là Tả Xuyên Trạch.
Tống Triết nghe được tiếng chuông trong chốc lát ý cười nơi khóe miệng càng sâu một chút, liền mỉm cười đi tới trước mặt hắn, “Ngài Tả, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?”
“Ngủ rất ngon,” Tả Xuyên Trạch liếc con người cực đen nhìn hắn một cái, khoé miệng câu lên, nói, “Nếu như không phải sáng sớm khiến tôi gặp phải Tống đại công tử đây xuống ăn điểm tâm, cả ngày hôm nay tâm tình của tôi hẳn rất tốt.”
“Vậy thật là tiếc,” Tống Triết cười nói, “Tôi vốn còn muốn mời ngài Tả đây cùng đi ăn điểm tâm.”
“Đúng thật là đáng tiếc,” Tả Xuyên Trạch nhếch mi liếc y một cái, hỏi, “Tống đại công tử tìm tôi còn có việc gì sao?”
“Tạm thời không có.”
“À? Trùng hợp như vậy, tôi tạm thời cũng không có việc gì tìm anh …” Tả Xuyên Trạch nói tiến lên một bước, đột nhiên làm động tác thân mật còn choàng cổ của y, thấp giọng ghé sát vào tai y nói, “Thế nhưng tôi thực sự vô cùng chờ mong lần chạm mặt tiếp theo của tôi cùng anh, anh tốt nhất sống lâu một chút, nghìn vạn lần đừng làm cho tôi thất vọng.”
Âm thanh của hắn hoa lệ còn mang theo tà khí, hơi thở nguy hiểm giống như có sự sống vậy trong nháy mắt thâm nhập vào cơ thể Tống Triết, khiến y nhịn không được nổi lên một trận rung rẩy đầy sung sướng, tay y đem hông của hắn giữ lại, đồng thời ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười nói, “Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu thất vọng.”
“Như vậy hẹn gặp lại.” Tả Xuyên Trạch thấp giọng thì thầm, nói xong liền đẩy y đi cũng không quay đầu lại.
Cô gái kia chợt trợn to hai mắt, người này lời nói cử chỉ giống như tình nhân đang vô cùng thân thiết, nhưng sau phút chốc lại có thể đẩy ra đầy tuyệt tình như thế, giống như ném một miếng vải rách, thực sự là — gian ác lại làm người ta không thể cự tuyệt được mê hoặc a, hơn nữa điểm này cũng rất đáng để chú ý, Tống Triết này có tính khiết phích, cho nên luôn là không thích cùng người khác có tiếp xúc thân thể, thế nhưng anh lại đối người kia tiếp cận không có sinh ra bất cứ tức giận gì, thậm chí còn đem tay giữ lấy hông của cậu ta, ầy, có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
Cô nhịn không được liếc mắt nhìn Tống Triết, thấy y còn đang đứng tại chỗ mỉm cười nhìn bóng dáng người kia đi xa, không khỏi tiến lên hỏi, “Câu ta chính là Tả Xuyên Trạch?”
“Đúng vậy.” Tống Triết cười gật đầu, ánh mắt vẫn không thu hồi.
Cô gái kia tiếp tục hỏi, “Anh không cảm thấy cậu ta rất phù hợp với thẩm mỹ biến thái kia của anh sao?”
“Không phải rất phù hợp,” Tống Triết mắt xếch xinh đẹp loé tia sáng đẹp, gằn từng chữ một, “Là vô cùng phù hợp.”
Cô gái kia nhếch mi, “Cho nên anh muốn đem cậu ta về đùa giỡn —”
“Cất giấu,” Tống Triết tiếp lời của cô, lúc này mới mỉm cười nhìn cô, hỏi, “Em nghĩ thế nào?”
“Em nghĩ vô cùng tốt,” cô gái kia đáy mắt loé tia sáng trông suốt, nhìn y tán thưởng, nói, “Em còn cảm giác được các anh rất hợp, cho nên nói anh tốt nhất thua trong tay của cậu ta, như vậy em có thể hoàn toàn thoát khỏi việc hôn nhân vô lý này.”
“Cho dù anh không thua đi nữa chờ khi việc nhà em xử lý xong lúc đó giao dịch của chúng ta cũng coi như kết thúc,” Tống Triết ôn nhã cười nói, “Đi thôi, Cố tiểu thư.”
Cô gái kia theo y đi về phía trước, cười nói, “Anh rốt cuộc chuẩn bị đối phó với đám sói nhà em như thế nào đây?”
“Anh vốn chỉ muốn chào hỏi bọn họ một đoạn thời gian lúc đó mới có thể xử lý, nhưng mà anh tối hôm qua ngược lại nghĩ ra một ý kiến hay,” Tống Triết nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi, “Nghe nói bọn họ cùng bang hội lớn nhất thành phố X quan hệ rất tốt đúng không?”
“Đúng vậy, việc này với kế hoạch của anh có liên quan sao?”
“Thực ra cũng rất có liên quan,” Tống Triết nụ cười ấm áp, giọng nói kia gần như ôn nhu, “Anh chuẩn bị — mượn dao giết người.”