Cực Hạn Triền Miên

Chương 1



Thành phố Thịnh Châu, một thành phố nổi tiếng thế giới về sòng bạc, nơi đây là thiên đường trong mơ của đám nhà giàu phất lên sau một đêm, mỗi ngày đều có vô số người mang cả đống tiền lớn đổ vào thành phố này. Nó thỏa mãn một bộ phận những người chỉ trong một đêm thăng quan tiến chức, giàu lên nhanh chóng trở thành người thượng lưu, nó cũng khiến cho vô số người tán gia bại sản, vợ con ly tán, có người căm thù nó, cũng có người vô cùng thích sắc màu như truyện cổ tích của nó.

Là người dân bình thường của thành phố Thịnh Châu, loại sắc màu thần thoại này dường như không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của họ. Cuộc sống trôi qua theo tuần tự của họ cũng giống như những người dân ở thành phố khác, cho dù ở cùng một thành phố thì những nơi đó cũng không phải là nơi bọn họ có thể lui tới. Tất nhiên, những người này đều sẽ ghi nhớ một chuyện, nếu gặp phải họ Thẩm hay họ Chu, bọn họ sẽ vô cùng cẩn thận, hai gia tộc lớn này đã chiếm cứ thành phố Thịnh Châu nhiều năm, không ai biết gốc rễ của bọn họ sâu bao nhiêu.

Rất nhiều người đều không thể quên được sự việc xảy ra tại thành phố Thịnh Châu vào bảy năm trước, theo những người từng chứng kiến kể lại, trên mặt đất bày la liệt các thi thể chết trong tình trạng bi thảm, trời mưa khiến máu chảy thành sông, phía cảnh sát bắt được vô số người, nhưng cũng không thể làm gì được chúng, bọn chúng làm chứng cho nhau, bao che nhau, cũng chỉ có thể trừng phạt một số người.

Trận thảm họa đó là lần đầu tiên người dân thành phố Thịnh Châu chân chính trải nghiệm uy lực của thần tiên đánh nhau, Thẩm gia và Chu gia gây chiến, sinh mạng giống như một trò đùa trẻ con, rất nhiều cửa hàng bị phá hủy, vô số người bốc hơi trong một đêm, khoảng thời gian đó, mọi người đi trên đường cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến mình.

Mãi cho đến bây giờ, khi có người nhắc tới sự việc của bảy năm trước, mọi người đều sẽ co rúm lại theo bản năng, đó là lần đầu tiên bọn họ thật sự ý thức được ý nghĩa tồn tại của Chu gia và Thẩm gia, đó không phải là gia đình được diễn trong các bộ phim, càng không phải là một trò chơi, mà đó là sự thật, sự thật xảy ra ngay bên cạnh bọn họ.

Bên ngoài hội sở tư nhân Bích Thủy Thiên Đường, một hàng xe màu đen được thiết kế riêng dừng lại cùng lúc, những người đàn ông mặc âu phục giày da đồng thời mở cửa xe, nhịp bước vững vàng, hành động mau lẹ, trấn thủ các cửa ra vào của Bích Thủy Thiên Đường. Bọn họ nói năng thận trọng, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, giống như chiến sĩ từng được huấn luyện vô số lần, bất kể là thể lực hay sức quan sát thì người bình thường cũng không thể nào so được.

Có người ở phía xa nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng rời đi, ngu hơn nữa cũng biết chắc chắn là có nhân vật lớn giá lâm.

Qua một lúc, chiếc ô tô Sedan màu đen trông rất bình thường mở cửa ra, một đôi chân mang giày da chạm lên mặt đất, ngay sau đó là hai chân thon dài, vòng eo gầy gò nhưng vô cùng mạnh mẽ, phần cổ xinh đẹp, gương mặt góc cạnh tinh xảo bị kính đen che mất đôi mắt, chỉ là màu da hơi vàng của anh ẩn giấu vài phần cảm giác đẹp đẽ.

“Anh Trạch.” Thanh niên đứng bên cạnh người đàn ông khẽ nhíu mày: “Anh không nên đích thân đến đây.”

Ngón tay của người đàn ông đè vào khuy áo thứ hai đếm từ dưới lên, ánh mắt khẽ dừng trên mặt của Thẩm Trường Kim, khóe miệng hơi nhếch: “Nếu đối phương đã dùng trăm phương nghìn kế muốn tôi ra mặt, hà cớ gì tôi không chiều ý bọn họ?”

Thẩm Trường Kim ngẩn người chốc lát, sau đó cùng Thẩm Trường Mộc đi theo phía sau Thẩm Định Trạch. Bọn họ lấy Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ để đặt tên, là “đầy tớ” của Thẩm gia, từ nhỏ đã lớn lên cùng Thẩm Định Trạch, bọn họ tồn tại vì Thẩm Định Trạch, đó là ý nghĩa sống đã ăn sâu bén rễ trong năm người bọn họ. Năm người mỗi người phụ trách một nhiệm vụ riêng, thay Thẩm Định Trạch quản lý tất cả, giúp anh đứng vững gót chân, trở thành người nói một là một ở Thẩm gia hiện nay.

Thẩm Trường Mộc vỗ nhẹ một cái lên vai của người anh em, nếu Thẩm Định Trạch đã quyết định tự mình đến đây một chuyến, đương nhiên là có lý do của anh, bọn họ nghe theo là được rồi, không cần bận tâm đến những chuyện khác.

Một đoàn người bước vào trong, Bích Thủy Thiên Đường nào dám tiếp đón những vị khách khác, ông chủ Quách Kiến An đích thân tiến đến chào hỏi. Trong những năm qua, việc kinh doanh của Quách Kiến An càng làm càng phất lên, một số người có máu mặt cũng sẽ gọi ông ta một tiếng ông chủ Quách, người khác không biết rõ tình hình, nhưng trong lòng ông ta biết rõ, ông ta có thể làm đến ngày hôm nay là vì Chu gia và Thẩm gia cần người như ông ta tồn tại, một số xích mích cần thiết không thể khiến cho người của hai bên nhúng tay vào, tự nhiên sẽ cần đến Quách Kiến An, một người không qua lại và không có lợi ích liên quan đến Chu gia và Thẩm gia, như vậy mới có thể duy trì được sự bình yên ngoài mặt.

Quách Kiến An cẩn thận đi theo, cũng âm thầm lặng lẽ quan sát người thanh niên này. Năm đó, khi người nắm quyền ở Thẩm gia- Thẩm Diệu Minh muốn giao tất cả cho người con trai bất ngờ xuất hiện này, làm một đám người kinh hãi đến rớt cả cằm. Không nói đến chuyện bên cạnh Thẩm Diệu Minh có con trai trưởng và con trai thứ Thẩm Định Khải, Thẩm Định Bình đi theo ông ấy nhiều năm, mà chính tuổi tác chỉ sắp 18 của Thẩm Định Trạch cũng khiến mọi người không phục. Nhưng Thẩm Diệu Minh cứ khăng khăng làm theo ý mình, trong trận đại chiến với Chu gia đã mất đi người con trai thứ Thẩm Định Bình, khiến Thẩm Định Khải tàn phế, quả thật đẩy Thẩm Định Trạch đến vị trí này, thế mà hôm nay sau bảy năm, không có ai dám nói Thẩm Định Trạch một câu không đúng, đồng thời cũng hiểu vì sao Thẩm Diệu Minh cứ khư khư cố chấp như vậy.

Đến căn phòng hẹn trước, vừa mở cửa, người bên trong lập tức tiến lên nghênh đón. Quách Kiến An là người thông minh, biết cho dù Thẩm Định Trạch có đích thân đến đây cũng sẽ không trách tội ông ta chuyện gì, bởi vì người như ông ta cùng lắm cũng chỉ là nghe người khác sai bảo mà thôi, không đắc tội nổi Thẩm gia, cũng không đắc tội nổi Chu gia, vì vậy Thẩm Định Trạch sẽ không tính nợ lên người ông ta, nên ông ta liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Hướng Việt híp mắt, lập tức cười lên: “Anh Trạch vừa đến thì ông chủ Quách định đi ngay, người không biết còn tưởng ông không hoan nghênh anh ta đấy!”

Trong lòng Quách Kiến An chợt căng thẳng, nén sự chán ghét dưới đáy lòng, người này quả thật là đang muốn kéo mình xuống nước: “Nào có nào có, hai vị đều là khách quý, tôi sợ bọn họ phục vụ không chu đáo nên chuẩn bị tự mình đi giám sát thôi.”

Hướng Việt cười như không cười: “Ông chủ Quách đích thân đón người, còn chỗ nào phục vụ không chu đáo nữa? Tôi còn không có được đãi ngộ này của ông chủ Quách đâu.”

Thẩm Định Trạch lấy kính đen xuống, cầm khăn lau một cách thờ ơ, nhìn cũng không thèm nhìn Hướng Việt một cái. Thẩm Trường Mộc khoanh hai tay trước ngực đứng bên trái anh, cực kì không khách khí: “Nghe nói ông chủ Hướng luôn nói nhiều, quả nhiên là danh bất hư truyền, chúng tôi đến là vì lời xin lỗi của anh, sao trông anh không có chút thành ý gì hết vậy?”

Hướng Việt đau buồn nhíu mày: “Thành ý của tôi nhiều lắm đấy! Chỉ là đợi lâu quá hình như tiêu hết mấy lời xin lỗi rồi. Anh Trạch mau đến đây ngồi, mau đến đây ngồi, để tránh cho hai thuộc hạ của anh cảm thấy tôi tiếp đón anh không được chu đáo.”

Vẻ mặt Thẩm Trường Kim đầy phẫn nộ, nhưng Thẩm Định Trạch lại ngẩng đầu với vẻ mặt rất bình tĩnh, khóe miệng lộ ra ý cười: “Nếu ông chủ Hướng không có thành ý, chúng tôi cần gì phải ngồi xuống lãng phí thời gian!”

Sắc mặt Hướng Việt thay đổi, lập tức thu lại vẻ mặt tùy tiện, vội vàng tiến lên trước, ngay cả đầu cũng bất giác cúi thấp: “Là tôi nói sai rồi, tôi tự phạt ba ly xin lỗi anh, mong anh đại nhân đại lượng không tính toán lỗi lầm vô ý của tôi.” Lúc nói, ba ly rượu mạnh đã cạn sạch trong một hớp.

Ánh mắt thâm trầm của Thẩm Định Trạch quan sát Hướng Việt, chắc chắn Hướng Việt là người của Chu gia, điểm này không sai. Chuyện này từ khi bắt đầu đã thấy rõ sự kì lạ. Trong sòng bạc, rake và rakeback* đều là quy tắc được ngầm thừa nhận, dù cho có người muốn đánh chủ ý vào rakeback, trong trường hợp biết có liên quan đến Thẩm gia cũng sẽ không thừa nước đục thả câu, vậy mà Hướng Việt vẫn cứ làm, tất nhiên anh không tin đối phương thật sự vì chút tiền đó, bởi vì suy cho cùng chuyện này không đem lại tổn thất gì cho anh.

(* Rake và rakeback là quy tắc trong trò poker. Người chơi muốn tham gia ván bài sẽ phải chia hoa hồng cho sòng poker, thông thường là từ 3-5%, ví dụ bạn bỏ ra 100 đô, sòng bài sẽ lấy 5 đô, 95 đô còn lại sẽ thuộc về người thắng. Số tiền sòng poker thu chính là rake. Sòng poker luôn trả lại cho bạn một phần số tiền rake đã thu nhằm khuyến khích bạn chơi nhiều hơn, đó gọi là rakeback, càng chơi nhiều số tiền hoàn trả sẽ càng lớn. Cre: sieubet.com)

Thẩm Định Trạch không tin Chu gia làm chuyện này mà không có lý do chính đáng nào, khả năng duy nhất là thông qua chuyện này để thu hút sự chú ý của anh. Hơn nữa, phản ứng vừa rồi của Hướng Việt càng chứng minh suy đoán của anh, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Anh thật sự có chút tò mò.

Thẩm Định Trạch không nói, Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc đương nhiên cũng không lên tiếng.

Thẩm Định Trạch đứng một cách nhàn nhã ung dung, bầu không khí trong phòng nhanh chóng đông cứng, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên có thể nghe thấy rõ ràng. Qua một lúc thật lâu, anh mới bước đến trực tiếp ngồi xuống, còn Hướng Việt không dám tùy tiện nữa, anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng thở phào một hơi, chỉ cần hôm nay Thẩm Định Trạch không rời đi thì nhiệm vụ của anh ta xem như hoàn thành.

Thức ăn do đích thân Quách Kiến An giám sát được mang lên bàn, đây cũng là cách tỏ rõ thái độ, thức ăn sẽ không do bất kì người nào làm chủ, dù là Hướng Việt hay là Thẩm Định Trạch, bất cứ một người nào xảy ra chuyện ở đây thì cái mạng nhỏ của ông ta không thể giữ nổi.

Trong thời gian dùng bữa, Hướng Việt luôn cẩn thận ở bên cạnh giải thích với Thẩm Định Trạch, chuyện đó tuyệt đối chỉ là hiểu lầm, quả thật anh ta có tham gia, nhưng cũng là bị người ta lừa gạt, bọn họ nói phải đến sòng bạc làm vài ván lớn nên Hướng Việt mới dám giới thiệu bọn họ đến chỗ này.

Thái độ của Thẩm Định Trạch không lạnh không nóng, nhưng rượu Hướng Việt kính anh vẫn uống một ly.

Không ai tin chuyện này chỉ đơn giản như vậy, nếu không phải Thẩm Trường Mộc kéo, Thẩm Trường Kim còn hận không thể đoạt lấy ly rượu trong tay Thẩm Định Trạch, uống nó thay anh.

Thẩm Định Trạch biết thức ăn này sẽ không có vấn đề gì, lý do rất đơn giản, bất kể là Hướng Việt hay Quách Kiến An đều là kẻ tham sống sợ chết, sẽ không sẵn lòng vì người khác mà bán mạng, một khi anh xảy ra chuyện thì những người ở đây hôm nay đừng hòng trốn thoát dù chỉ một người.

Tay phải Thẩm Định Trạch gõ gõ bàn, Hướng Việt nhanh chóng chú ý đến, sợ Thẩm Định Trạch không kiên nhẫn nên anh ta nháy mắt với thuộc hạ của mình: “Chỉ có mấy người chúng ta uống rượu cũng không thú vị gì lắm, nghe nói một trong những thứ đặc sắc nhất ở đây của ông chủ Quách chính là mỹ nữ, chi bằng chúng ta gặp thử xem.”

Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc bốn mắt nhìn nhau, trong đầu cùng lúc xuất hiện ba chữ- mỹ nhân kế?

Thẩm Định Trạch dừng việc gõ bàn, trên mặt vẫn không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là trong lòng anh lại lơ đãng, hóa ra là đang đợi trò này. Từ xưa đến nay, mỹ nhân kế đã trở thành một điều bình thường, nhưng không thể phủ nhận được tầm quan trọng của nó, phụ nữ rất nhiều lúc bị đàn ông khinh thường mang đi làm công cụ, nhưng cũng rất nhiều lúc sẽ vì phụ nữ mà thua không còn manh giáp.

Hướng Việt thấy Thẩm Định Trạch không lên tiếng phản đối, trong lòng liền ổn định lại, cơ thể cũng buông lỏng theo.

Quách Kiến An vô cùng thông minh, lập tức tự mình dẫn người đến, chẳng bao lâu, mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đẩy cửa bước vào, khí chất của mỗi người không giống nhau, trong sáng, dễ thương, kiều diễm,… không có một khí chất nào trùng lặp, nếu không phải xuất hiện ở nơi này, có lẽ còn cho rằng các cô ấy xuất thân từ gia đình đoan chính, trên người không có chút xíu vẻ phong trần nào.

Tuy các cô gái đều rất xinh đẹp, nhưng vẫn có một con hạc đứng giữa bầy gà, khiến người ta không dời nổi mắt. Hướng Việt nhìn chằm chằm, cô gái này thật xinh đẹp, vừa đơn thuần lại xinh xắn, đúng kiểu đàn ông thích nhất. Hướng Việt hắng giọng một tiếng: “Còn đứng đó làm gì?” Vừa nói vừa nhìn Thẩm Định Trạch.

Các cô gái rất có mắt nhìn, nhanh chóng ngồi vào chỗ, hơn nữa còn ngồi ở nơi không xa không gần.

Dương Mĩ Na nhìn Thẩm Định Trạch một cái, vẻ mặt hơi ửng đỏ, cắn môi, sau đó ngồi bên cạnh Thẩm Định Trạch, cô ta nhỏ giọng lên tiếng: “Em tên là Na Na.”

Hướng Việt một mực nhìn Thẩm Định Trạch chăm chú, thấy biểu hiện của Dương Mĩ Na, anh ta cười cười, thuận tay ôm vai cô gái bên cạnh, một tay khác nâng ly rượu lên: “Anh Trạch, tôi thật lòng xin lỗi anh, không biết anh có bằng lòng tha thứ cho tôi không?”

Dương Mĩ Na không hề ngốc, cô ta lập tức rót rượu đầy ly cho Thẩm Định Trạch, chuẩn bị đưa cho anh, nhưng một ánh mắt của Thẩm Định Trạch vừa lia tới, cô ta tức khắc không dám có bất kỳ động tác nào, ly rượu suýt chút nữa cũng bị rơi mất. Dương Mĩ Na rất xinh đẹp, cô ta từng thấy ánh mắt của rất nhiều người đàn ông nhìn cô ta, nhưng chưa từng thấy ánh mắt nào như anh, giống như bản thân chỉ là một món đồ đơn thuần, hoặc nói là một vật thể chết, khiến cô ta không dám nảy sinh tâm tư của thiếu nữ nữa.

Chỉ có một loại người, sau khi anh ấy xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, giống như một vật thể phát sáng. Mọi người đều nhìn Thẩm Định Trạch, nhưng anh lại nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn, vừa rồi Dương Mĩ Na run tay làm rơi chút rượu lên bàn. Thẩm Trường Mộc đang định đổi ly rượu khác cho anh, đúng lúc này anh lại cầm ly rượu lên, anh không uống mà lắc vài cái, dường như tim của mọi người cũng lắc lư theo thứ chất lỏng trong ly của anh, cuối cùng anh dừng lại, ly rượu khẽ nghiêng, dựa vào ánh đèn trên trần nhà và góc độ này vừa khéo có thể để anh nhìn thấy rõ ràng vị trí của Hướng Việt, chính xác hơn mà nói là vị trí của cô gái ngồi bên cạnh Hướng Việt.

Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng để lộ cánh tay, nhìn có vẻ tùy ý nhưng đã trải qua quá trình trang điểm ăn mặc công phu, mà giờ phút này, tay của Hướng Việt đang đặt lên phần da thịt cô để lộ ra ngoài.

Không ai phát hiện tay của Thẩm Định Trạch khẽ siết chặt, sau đó anh mỉm cười: “Nhờ phúc của anh tôi mới có thể thấy được điểm đặc sắc của nơi này, nói gì mà tha thứ với không tha thứ chứ?”

Anh uống một ngụm rượu, tay ôm vai Dương Mĩ Na một cách tự nhiên.

Hướng Việt bật cười ha ha, rốt cuộc bầu không khí cũng bắt đầu sôi nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.