Cực Hạn Triền Miên

Chương 56



Lễ tang của Thẩm Diệu Minh cũng không quá trang trọng đối với địa vị của ông, những người tới đây tiễn đưa ông đến đoạn đường cuối cùng cũng chỉ là những thuộc hạ trước kia của ông, đối với những nhân vật có tiếng ở bên ngoài, rất nhiều người chưa từng xuất hiện, một số người được mời đến đây để bày tỏ thành ý, chỉ có một số ít người là tự mình đến dự lễ. Đây là một xã hội điển hình cho việc bước từ chỗ thấp lên chỗ cao, người trong cuộc nào cũng sẽ như thế, không cần biết trong quá khứ Thẩm Định Trạch có hào nhoáng đến đâu thì bây giờ cũng thật xúi quẩy, ai ai cũng sợ dính phải rắc rối với anh, chỉ ước ra đường mà không nhận mặt người này.

Hiện tại một số chi nhánh hoạt động dưới tên Trường Sinh Đường đã bị xác nhận là có vấn đề và một số nơi đã bị tạm ngưng hoạt động, một số ít chán nản nhưng vẫn sống cho qua tháng ngày, nếu cứ như thế này thì sẽ dễ khiến mọi người thấy Trường Sinh Đường xuống dốc. Thiệu Gia Minh đã tung tin đồn, bọn họ tìm thấy các loại thuốc phiện ở Trường Sinh Đường, chính là thuốc phiện loại mới ra mắt, vì thế ngay cả chút manh mối cũng không để bị lộ, nhất quyết không khai ra, thứ này một khi đã xâm nhập vào thị trường thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được, mấu chốt là những thứ này không phải người bình thường có thể động vào được, không có lối đi nhất định, căn bản là không thu hoạch được gì, vì thế Thiệu Gia Minh đã nghi ngờ có một dây chuyền sản xuất trong số đó, những gì anh ta thu thập được từ cuộc tìm kiếm trước đó chính là những người đứng sau đó đang thăm dò thử thị trường bên ngoài.

Hiện tại người của Trường Sinh Đường không còn được đối xử lịch sự nữa, nếu không phải sợ những thủ đoạn của bọn họ, hẳn là mọi người đang muốn phỉ nhổ bọn họ. Bây giờ những người này chỉ mong Thiệu Gia Minh có thể nhanh chóng tìm được chứng cứ, bắt tất cả những người thuộc Trường Sinh Đường lại, cho dù không có chứng cứ thì những người của Trường Sinh Đường trong mắt dân thường mà nói chính là những kẻ khốn nạn vô cùng độc ác, chỉ có cách bắt giữ những tên cặn bã của xã hội như bọn chúng thì mới có thể khôi phục cuộc sống bình yên cho mọi người.

Trong sảnh lớn của Trường Sinh Đường, lễ tang của Thẩm Diệu Minh đang được cử hành một cách nghiêm trang và có trình tự, bởi vì không có quá nhiều người, hơn nữa một số người đã rời đi ngay sau khi họ đến, tang lễ trông có vẻ rất tiêu điều.

Thẩm Định Vũ bên trong phòng cùng với đôi mắt đã sưng húp đang ngăn Thẩm Định Trạch lại, cậu ta cười rất mỉa mai, mặc dù biểu cảm này khiến cậu ta trông chẳng khác gì một thằng hề đang đóng kịch, “Anh ba thân yêu của tôi, anh lợi hại thật đấy, khiến tang lễ của cha trở thành trạng thái tồi tệ thế này, đây là con trai cưng mà ông ấy đã hao tâm tổn sức bảo vệ bấy lâu nay sao, ngay cả một tang lễ tử tế còn không làm được, buổi tối anh không mơ thấy ác mộng à?”

Thẩm Định Vũ hận Thẩm Định Trạch, hận đến tận xương tủy, từ sau khoảnh khắc Thẩm Định Trạch bắt đầu trở lại Trường Sinh Đường, chuyện đó chẳng khác nào cái gai trong mắt cậu ta. Bởi vì khoảnh khắc mà Thẩm Định Trạch trở về kia, giấc mơ của Thẩm Định Vũ bỗng chốc vỡ thành từng mảnh, cậu ta sẽ không còn là con trai mà cha yêu nhất nữa, từ trước đến nay hình như chỉ là giấc mơ của cậu ta mà thôi, cậu ta thấy con đường cha mình mở cho Thẩm Định Trạch, còn thấy cả sự dịu dàng trong mắt cha khi nhìn thấy Thẩm Định Trạch, thấy cha mình nói chỉ có Thẩm Định Trạch mới có thể đưa Trường Sinh Đường lên đỉnh cao, cậu ta muốn nói cho cha biết, cậu ta cũng không thua kém gì so với Thẩm Định Trạch, chỉ thiếu mỗi cơ hội mà thôi.

Mọi chuyện đã xảy ra, đối với Thẩm Định Vũ mà nói, đây là bằng chứng cho thấy cha đã nhìn lầm người, Thẩm Định Trạch không đưa Trường Sinh Đường đến con đường mà ông hằng mong muốn, trái lại còn đẩy Trường Sinh Đường đến con đường cụt đầy tuyệt vọng. Nhìn xem danh tiếng của Trường Sinh Đường hiện giờ đi, vừa liếc một cái là đã có biết bao nhiêu người xem người của Trường Sinh Đường chẳng khác gì đống rác? Đây đều là lỗi của Thẩm Định Trạch, nếu không phải do Thẩm Định Trạch đắc tội với Thiệu Gia Minh thì Trường Sinh Đường cũng không suy thoái như hôm nay.

Thẩm Định Vũ không chờ Thẩm Định Trạch, cậu ta trực tiếp đi ra ngoài, tiếp tục giả vờ làm con trai ngoan của Thẩm Diệu Minh, ba phần thật bảy phần diễn. Hôm nay người đến nhiều nhất cũng chỉ là những thuộc hạ lúc trước của Thẩm Diệu Minh, lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt những người này biết đâu lại nhận được những thành quả bất ngờ, từ trước đến nay Thẩm Định Vũ luôn biết cách làm tốt bản thân mình.

Thẩm Định Trạch là chủ nhân của Trường Sinh Đường, hầu hết mọi người đến đây đều tiếp cận anh.

Một thuộc hạ với sắc mặt kì lạ tới chỗ Thẩm Định Trạch, đối phương chưa nói chuyện gì đã xảy ra nhưng Thẩm Định Trạch đã hiểu, vì Chu Tấn Ân đã đến, không chỉ vậy, Chu Tấn Ân còn mang theo rất nhiều người, hầu hết đều là người giàu có hoặc người nổi tiếng trong thành phố.

Sự xuất hiện của Chu Tấn Ân khiến tất cả mọi người đều choáng váng, chưa kể Chu Tấn Ân đã nhiều năm không xuất hiện trước mặt mọi người, quan hệ không chết không thôi của ông ta với Thẩm Diệu Minh càng không nên xuất hiện vào dịp này.

Chu Tấn Ân bước tới, cúi đầu trước linh đường một cách khuôn mẫu, sau đó bước tới chỗ Thẩm Định Trạch, “Diệu Minh dù gì cũng là đối thủ duy nhất của tôi, tang lễ không thể thiếu hơi người như vậy, để tỏ lòng thành kính đối với người bạn đã khuất, tôi đặc biệt dẫn những người máu mặt tới đây, điều này phù hợp với thân phận của ông ấy. Cháu trai, cậu sẽ không trách tôi tự mình chủ trương chứ?”

Diệp Thanh và những người khác đứng sau Thẩm Định Trạch, tất cả đều giương cung bạt kiếm, thế mà Chu Tấn Ân lại chọn thời cơ này để đến Trường Sinh Đường.

Tâm trạng Chu Tấn Ân rất tốt, Trường Sinh Đường đang gặp nguy hiểm tứ phía, nếu là trong quá khứ thì Thẩm Định Trạch còn có cơ hội chạy trốn, nhưng bây giờ thì không, bởi Thiệu Gia Minh căn bản sẽ không buông tha cho Trường Sinh Đường, không tiếc bất cứ giá nào để đập nát Trường Sinh Đường, cho nên Chu Tấn Ân có gì sợ? Thậm chí Chu Tấn Ân còn cảm thấy thành phố Thịnh Châu bây giờ thật sự rất dễ thương, nếu không đi ra ngoài dạo chơi, nhất định sẽ hối hận cả đời, Thẩm Diệu Minh đã chết, nhưng ông ta vẫn còn sống, ông ta đã chiến thắng, còn thắng rất đẹp.

Chu Tấn Ân nhìn tấm di ảnh kia, thật là đáng thương, một đứa con kém cỏi, ngay cả tang lễ cũng ảm đạm đơn sơ.

Hành động của Chu Tấn Ân chính là tát thẳng vào mặt Thẩm Định Trạch.

Thẩm Định Trạch cũng không hề tức giận, anh bình tĩnh nhìn Chu Tấn Ân, “Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng cha tôi không bao giờ thích người lạ xuất hiện trước mặt, cho nên tôi không thể nhận lòng tốt này. Diệp Thanh, tiễn Chu lão gia và những người khác ra ngoài.”

Diệp Thanh đi tới trước mặt Chu Tấn Ân, “Xin mời!”

Chu Tấn Ân nhướng mày, không nói lời nào, nhưng những người đi theo ông ta đã ồn ào, “Tôi nói này, Trường Sinh Đường đang có ý gì? Chúng tôi đến dự tang lễ của Thẩm lão gia nhưng các người muốn đuổi chúng tôi ra ngoài, đây là thái độ đối xử với khách của Trường Sinh Đường sao? “

“Đúng vậy, đối xử với chúng tôi như vậy thì thôi cũng đành, nhưng còn thái độ với Chu lão gia. Hiếm khi ông ấy ra ngoài, vẫn là vì thể diện của Thẩm lão gia, vất vả lắm mới bằng lòng ra mặt.”

“Người thông minh đều biết Chu lão gia là bạn thân của Thẩm lão gia, đến viếng ông ấy một chút thì sao?”



Một nhóm người cố ý ồn ào, hò hét ầm ĩ trong nhà tang lễ, chỉ sợ người khác không nghe thấy.

Thẩm Định Trạch nhíu mày, “Đây là Trường Sinh Đường, mấy người làm loạn thử xem?”

Mọi người thực sự im lặng, tất cả đều bị khiếp sợ bởi lời nói của Thẩm Định Trạch, đây là Trường Sinh Đường, cho dù Trường Sinh Đường xảy ra chuyện cũng đủ để quét sạch những người này.

Chu Tấn Ân bất mãn khi thấy những người này bị lời nói của Thẩm Đinh Trạch giải quyết, khẽ giễu cợt, “Cháu trai, cậu muốn làm gì đây? Bọn họ đều là bậc cha chú của cậu.”

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, “Đúng đúng, chẳng lẽ sau khi Thẩm lão gia chết không có ai dạy cậu kính già yêu trẻ sao?”

“Chúng tôi đến chỉ để đưa tiễn Thẩm lão gia nốt chặng đường cuối cùng, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn giết chúng tôi sao?”

“Các người thử động chân động tay đi, tôi muốn xem các người có dám không?”

“Ha ha ha ha……”



Những người này đến Trường Sinh Đường để gây khó dễ, vẻ mặt Thẩm Trường Kim hung dữ, trên tay nổi gân xanh, bước tới nói: “Các ông muốn thử, nếu không thỏa mãn các ông một chút thì sẽ lãng phí sự có mặt đặc biệt của mấy người rồi?”

“Cậu định làm gì……”

Đúng lúc này, một nhóm người trực tiếp xông vào, là Thiệu Gia Minh dẫn theo một nhóm cảnh sát tới. Sự xuất hiện của anh ta khiến mọi người vô cùng phấn khích, tất cả đều nghênh đón, “Cục trưởng Thiệu, cậu đến rồi? Cũng may cậu ở đây, nếu không bọn họ muốn giết chúng tôi mất, mau bắt người này đi…”

Thiệu Gia Minh bị một đám người vây quanh, anh ta mặc kệ đi tới bên cạnh Thẩm Định Trạch, “Thẩm thiếu gia, rất xin lỗi, tôi nhận được báo cáo anh giao dịch chất cấm thông qua tang lễ, xin hãy để tôi lục soát một lượt. Dù sao anh cũng là một công dân tốt của thành phố Thịnh Châu và sẵn sàng hợp tác với cảnh sát bất cứ lúc nào, anh nói xem có đúng không?”

Đầu tiên là Chu Tấn Ân đến gây rối đám tang của Thẩm Diệu Minh, bây giờ có thêm một Thiệu Gia Minh, lý do còn rất đường hoàng.

Chu Tấn Ân đi đến trước mặt Thiệu Gia Minh, vỗ vỗ vai Thiệu Gia Minh, “Haiz, hôm nay là tang lễ của bạn thân tôi… Pháp luật không có gì khác ngoài tình cảm của con người, huống hồ người mất còn vĩ đại, hãy để tang lễ diễn ra suôn sẻ, nếu không tôi sợ bạn tôi sẽ không được an yên.”

Chu Tấn Ân nhìn Thẩm Định Trạch đầy ẩn ý, ​​anh còn không thể tổ chức tang lễ cho cha mình thật tốt, quá vô dụng.

Thiệu Gia Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Định Trạch, “Vì mặt mũi của Chu lão gia, tôi sẽ thư thả chút thời gian, nhưng cũng mong Thẩm thiếu gia nhanh lên, dù sao tính kiên nhẫn của tôi cũng không nhiều.”

Thiệu Gia Minh dẫn người rời khỏi, nhưng vẫn cho người canh gác mọi lối ra vào, kể từ lúc này, Trường Sinh Đường chỉ được phép vào, không được phép ra.

Trong nhà tang lễ, đám người do Chu Tấn Ân dẫn tới đang hành lễ, tất cả đều lộ vẻ không đồng tình. Thẩm Trường Kim căm thù bọn họ đến tột cùng, nhưng anh không thể làm gì được bọn chúng, Thiệu Gia Minh canh giữ ở đây, một chút sai lầm thôi cũng đồng nghĩa với việc dâng tặng cái thóp cho Thiệu Gia Minh, cả đời này của bọn họ chưa từng ấm ức như vậy.

“Ôi, Thẩm lão gia là người tôi kính nể nhất, sao tôi có thể tưởng tượng được sẽ có ngày hôm nay. Ông ấy đã hi sinh cả đời cho Trường Sinh Đường, điều duy nhất sai lầm là…” Người nói liếc Thẩm Định Trạch theo bản năng, bĩu môi, “Ôi ôi ôi, một lần sai lầm là mất tất cả!”

“Thẩm lão gia, cũng may ngài đã ra đi, nếu không có hậu duệ như vậy, e là ngài sẽ tức đến mức tỉnh lại, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!”

“Đừng lo lắng, bởi vì lo lắng thì ngài cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì. Chỉ là Trường Sinh Đường đã biến thành thế này đúng là khiến người ta thổn thức không thôi.”



Mắt Thẩm Trường Mộc Thẩm Trường Kim đỏ lên, nhìn về phía Thẩm Định Trạch, những người này đều cố ý nhắm vào Thẩm Định Trạch, hành vi của bọn chúng như thể bọn họ không đánh trả được.

Thẩm Trường Hỏa cúi đầu thầm khinh thường, tuy khó chịu nhưng càng thêm vui vẻ. Thẩm Định Trạch ngồi tít trên cao có ngày này sao? Thẩm Định Trạch chỉ tay năm ngón nhưng tất cả đều dựa vào người khác, giờ lại bị người khác khống chế, chẳng là gì cả. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Yên, phát hiện Tần Yên đang nhìn Thẩm Định Trạch, ánh mắt cô đầy đau khổ, Thẩm Trường Hỏa siết chặt tay, cô yêu Thẩm Định Trạch vì nhiều lúc Thẩm Định Trạch cao không thể với, nhưng bây giờ Thẩm Định Trạch đã từ trên mây rơi xuống, cô sẽ chọn tiếp tục yêu Thẩm Định Trạch sao?

Thẩm Trường Hỏa thầm nói hết lần này đến lần khác, Tần Yên, người đàn ông đó không đáng để em yêu, em nên phát hiện ra.

Lễ tang vẫn đang tiến hành, nhưng không gây ấn tượng mạnh bằng việc Thẩm Định Trạch bị Chu Tấn Ân và Thiệu Gia Minh liên thủ chèn ép trong Trường Sinh Đường, nhất là tang lễ của Thẩm Diệu Minh phải nhờ Chu Tấn Ân mới diễn ra suôn sẻ, nực cười làm sao?

Cảnh tượng này dường như thực sự cho mọi người thấy được sự sa sút hoàn toàn của Trường Sinh Đường.

Thẩm Định Khải cau mày nhìn cảnh này, anh nhìn chằm chằm Thẩm Định Trạch, anh luôn cho rằng em trai mình sẽ không bao giờ bị đánh bại, ngay cả những gì xảy ra trước mặt anh lúc này cũng không làm anh dao động, mặc dù cảm giác này rất vô lý, nhưng anh tin vào quyết định của cha mình năm đó, cũng tin trực giác của chính mình.

Chỉ là em trai tốt của tôi, em lại muốn làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.