Cực Hạn

Chương 139: Sau Đào Nguyên thôn



Trước mắt đúng là một mảnh tốt đẹp.

Đào hoa mãn sao thái hoa hoàng, thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên.

“Vài vị, gặp nhau một hồi coi như duyên phận, chúng ta từ biệt như vậy đi.” Ra khỏi sơn động khúc chiết thấp bé kia, Tam Thập Nhị Diệp đứng lại, nhẹ nhàng chắp tay với Diệp Hiểu Hạ, Tố, tiểu Ngũ: “Chỉ nguyện...” Ánh mắt của anh ta trong trẻo, giọng hơi ngừng lại, sau đó còn nói: “Chỉ nguyện, sau này không gặp.”

Đây đúng là một lời cáo biệt kỳ lạ.

Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn Tam Thập Nhị Diệp, dưới cành liễu bị gió nhẹ nhàng thôi bay lên, gương mặt bình thường kia bỗng nhiên có một loại sáng rọi khác lạ. Cô cong khóe miệng, sau đó cũng cười nói: “Bảo trọng, sau này không gặp.”

Nói xong, Tam Thập Nhị Diệp không nói nhiều hơn một chữ, quay đầu đi về chỗ sâu trong mạn sơn hoa đào kia, càng lúc càng xa, không mất thời gian bao lâu, cả bóng dáng cũng không thấy.

“Đi thôi.” Tố ngẩng đầu nhìn xa xa, chỉ nhìn thấy bên trong hoa đào cảnh sắc cực mỹ này, như ẩn như hiện có một sơn thôn nho nhỏ. Tay anh nhẹ nhàng kéo tay Diệp Hiểu Hạ, làm đầu ngón tay hơi lạnh của cô trong lòng bàn tay mình dần dần ấm áp lên: “Bên kia giống như có thôn nhỏ, chúng ta đi nhìn xem đi.”

Diệp Hiểu Hạ gật đầu. Cô vừa nhìn bản đồ, nơi này vẫn là bản đồ chưa thăm dò như cũ, tuy Tam Thập Nhị Diệp nói nơi này có thể đi ra ngoài được, nhưng lại vẫn không có có thể tìm được đường ra. Vừa đúng phía trước có cái thôn, chỉ có đi qua hỏi đường.

Hai người sánh vai cùng đi, đi dưới một mảnh hoa đào, ngẫu nhiên gió thổi đến một trận, mang theo cánh cánh hoa đào đầy trời bay xuống, phiêu phiêu lắc lắc, thành một loại cảnh trí nói không nên lời. Diệp Hiểu Hạ híp mắt nhìn hoa đào đầy trời bỗng nhiên nói: “Đào Hồng lê bạch, quả nhiên là hao phí xinh đẹp nhất trên thế giới.”

Tố ngẩng đầu nhìn hoa đào tiêu sái như bông tuyết, ngôn ngữ nhàn nhạt: “Động lòng người nhất.” Nói xong anh quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt thâm thúy, bên môi đã có một chút dịu dàng nói không nên lời.

Diệp Hiểu Hạ nhìn anh nở nụ cười, tay bị anh nắm giữ chậm rãi mở ra, lấy một loại tư thế thân mật nhất mười ngón giao nhau.

Thôn kia là Đào Nguyên thôn, thôn này cũng là Đào Nguyên thôn.

Thậm chí cả bố cục thôn trang cũng vô cùng giống, chỉ là, đứng ở chỗ cửa thôn này, giương mắt nhìn lên, có thể thấy một dòng suối nhỏ trong suốt ở uyển đình bên thôn chảy qua. Suối nước nở rộ này vàng óng ánh cánh hoa, hoa đào đỏ tươi, đẹp đến không chân thật. So với NPC thôn bên ngoài, NPC trong Đào Nguyên thôn này ít hơn nhiều lắm , hơn nữa, không chỉ có như thế, hơn nữa đều là mấy NPC Diệp Hiểu Hạ chưa từng gặp qua.

Giống như là NPC đang cúi đầu đọc sách trước mặt bọn họ lúc này, tên anh ta là công trình học tập học tập sư. Diệp Hiểu Hạ và Tố ở nhịn không được bắt đầu thảo luận công trình học học tập sư này đến cùng là làm gì trong mật ngữ.

“Công trình học hẳn là chính là làm hỏa tiễn máy bay gì đó.” Diệp Hiểu Hạ nghĩ nghĩ: “Hoặc là làm đạn pháo.”

“Không khác lắm, nhưng trong trò chơi này hỏa tiễn máy bay đoán chừng sẽ không xuất hiện, hẳn là làm máy móc .”

“Bên ngoài giống như không có loại học tập sư này.”

“Nhìn xem có thể học tập không, loại công trình học này khả ngộ bất khả cầu.”

Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nhớ tới một sự kiện: “Anh nhớ chiến đấu trong bản sao phấn hồng phố không?”

“ Ừ.”

“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phần thưởng của em hình như là một bản vẽ công trình học.” Diệp Hiểu Hạ suy nghĩ một hồi, cẩn thận nhớ lại bản vẽ kia đến cùng có nội dung gì rồi mới thận trọng xác nhận: “Không có sai, quả thật là cho em một bản vẽ công trình học, nếu em không có nhớ lầm, trên bản vẽ kia hẳn là xe công thành.”

Tố nghe thấy vậy, hơi hơi sửng sốt, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt đầu Diệp Hiểu Hạ: “Xem ra em đúng là có duyên phận với công trình học này.”

Tuy hai người hôn cũng thân qua, ôm cũng ôm qua, nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn là lần đầu bị Tố vuốt đầu như vậy. Mặt cô trong giây lát đỏ bừng, cũng ngượng ngùng tiếp tục nhìn Tố, xoay người nhìn công trình học học tập sư kia.

Tố vốn cũng muốn học, thật không ngờ cái công trình học học tập sư kia ba một tiếng khép sách trong tay lại, giương mắt nhìn Tố: “Hai người là khách ngoại lai phải không, xem ra là không hiểu nguyên tắc của Đào Nguyên thôn này.”

Đây rõ ràng có chuyện, Tố gật gật đầu: “Nguyện nghe trình bày.”

“Chúng tôi chỉ dạy người có duyên, một người chỉ có thể học một loại.” Nói xong anh ta lấy quyển sách trên tay, chỉ chỉ mấy NPC khác trong thôn lại nói: “Tôi đã dạy môn học của tôi rồi, nếu các người muốn học thì nhìn tìm người khác đi.

Diệp Hiểu Hạ và Tố nhìn thoáng qua nhau, vội vàng nói cảm ơn, xoay người đi đến chỗ NPC khác.

Trong thôn này không chỉ có công trình học học tập sư, còn có đạn Đạo học học tập sư, trận pháp học học tập sư.

Nhìn nhìn không gian học tập công trình học, Diệp Hiểu Hạ phát hiện, bản vẽ công trình học đều là máy móc công thành, cô không khỏi hỏi: “Cực Hạn mở công thành chiến hả?”

“Tạm thời còn chưa mở. Nhưng đoán chừng sau này đổi mới chính là mở công thành chiến.” Tố nói tới chỗ này, ngừng một chút, không biết đang nghĩ cái gì, bỗng nhiên còn nói: “Vân Ẩn thật đầu #.”

“Vân Ẩn?” Diệp Hiểu Hạ có chút không rõ: “Điều này sao lại xả đến Vân Ẩn?”

“Chỉ có công hội trải qua hệ thống nhận định mới có tư cách tham gia công thành chiến.” Tố bình tĩnh trả lời.

Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình thật xin lỗi Vân Ẩn. Lệnh bài công hội thứ nhất của anh ta bị tiểu Ngũ mượn gió bẻ măng mất, lệnh bài thứ hai giờ lại bị cô nhặt lậu, vốn là công hội lớn nhất Trung Quốc, đến hôm nay còn chưa được hệ thống công nhận, việc này chỉ là mặt mũi cũng hơi không qua được. Nội tâm Diệp Hiểu Hạ rối rắm một hồi, cuối cùng chỉ có thể tự an ủi mình, Vân Ẩn đúng là vận khí không tốt.

Tố phát hiện sắc mặt Diệp Hiểu Hạ hơi hơi phát quẫn, không khỏi quan tâm: “Em làm sao vậy?”

Đương nhiên Diệp Hiểu Hạ không dám, không nghĩ, cũng không thể nói tấm lệnh bài công hội thứ nhất từ chỗ nào có được cho Tố, chẳng phải sợ Tố nói cho Vân Ẩn. Mà là chuyện này thật sự Diệp Hiểu Hạ không mở miệng được. Nhưng, cô lại mang tấm thứ hai ra, giao cho Tố.

“Đây là lệnh bài công hội Bích Thủy Thần Thú ra, em chỉ nhặt tiện nghi, đợi đến đi ra ngoài, anh giao cho Vân Ẩn đi.”

Tố nhìn khối lệnh bài ánh vàng rực rỡ trong tay, im lặng không nói, cũng không biết anh nghĩ gì. Một lát sau, thì thấy anh lại trả lệnh bài cho Diệp Hiểu Hạ: “Cũng là tự em mang cho anh ta đi.”

“Quan hệ hai người không phải Tốt lắm sao?”

Bên môi Tố bỗng nhiên lộ ra một tia gian trá: “Bởi vì quan hệ tốt, cho nên không dễ tìm anh ta cho nhân tình.”

Diệp Hiểu Hạ nghe lời này, đầu đầy hắc tuyến. Cô run lẩy bẩy môi: “Tố đại thần à, ý của anh không phải bảo em đi tìm Vân Ẩn xảo trá một bút chứ...”

“Tiện nghi Vân Ẩn không chiếm là ngu ngốc.”

Vừa nghe lời ấy, Diệp Hiểu Hạ nhịn không được nội tâm bôn chạy, cô nhìn Tố, vẫn là khuôn mặt băng sơn không có biểu cảm kia, vẫn là nói chuyện cũng sẽ lộ ra lương ý lạnh nhạt kia. Nhưng đánh chết cô cũng không có nghĩ tới Tố như vậy cư nhiên cũng có một mặt gian trá phúc hắc, thật sự là... Thật sự là...

Hình như Tố nhìn ra Diệp Hiểu Hạ đang nghĩ gì, tay anh kéo cổ tay Diệp Hiểu Hạ đi tới chỗ một học tập sư khác. Vừa đi, anh vừa chậm rãi nói: “Em nhớ phải hung hang chém anh ta một đao, anh ta không cho trăm tám mươi vạn kim tệ thì em để lại bán đấu giá.”

Trăm tám mươi vạn kim tệ... Mặt mũi Diệp Hiểu Hạ trắng bệch. Cô cảm thấy mình vừa nghe thì gan cũng tái lại, trăm tám mươi vạn kim tệ này sao từ miệng Tố nói ra như một hai đồng vậy? Cô nhìn nhìn trời xanh, tiếp tục đẩu môi than thở: “Tố, anh đến cùng có hận Vân Ẩn bao nhiêu vậy...”

“Đối với đàn ông anh không có yêu hận.” Diệp Hiểu Hạ cho rằng giọng mình đủ nhỏ, Tố không có nghe thấy, nhưng là thật không ngờ anh lại tiếp lời.

Môi Diệp Hiểu Hạ cong lợi hại hơn, cô nhịn không được muốn khóc. Nhưng lúc này cô không còn khả năng nói chuyện, trong lòng thét lên, anh là ở nói với em anh không phải BL đó hả? Em không phải hủ nữ nha, không là hủ nữ nha, em không có ý tứ kia.

“Anh ta chiếm không ít tiện nghi của anh, giờ nên đưa hồng bao cho anh chứ.” Tố vẫn là dáng vẻ đạm mạc: “Quá nhỏ, anh còn nghĩ anh ta không có bản lĩnh.”

“Hồng bao?” Diệp Hiểu Hạ hơi mạc danh kỳ diệu, cô móc lỗ tai, vừa rồi cô thần du sao? Có phải cô nghe sót cái gì không, vì sao giờ Tố nói gì cô nghe không hiểu vậy? Căn cứ truyền thống không hiểu thì hỏi của bé ngoan, Diệp Hiểu Hạ vẫn dũng cảm không ngại học hỏi kẻ dưới: “Hồng bao gì?”

Lại thật không ngờ, Tố buông con ngươi xuống, quét mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt có áp lực làm Diệp Hiểu Hạ hít thở không thông. Cô rụt cổ, cô giống như không nói gì không đúng mà, vì mao nhìn cô như vậy?

“Hồng bao kết hôn.” Tố nhẹ nhàng vểnh vểnh lên khóe miệng, nói rất bình thường.

Rào rào , bùm bùm. Trong ánh mặt trời tốt như vậy, Diệp Hiểu Hạ thế nào cảm thấy bỗng nhiên có mưa rền gió dữ đột kích vậy? Giống như có chín tia sét từ trên trời bổ xuống, tạc trên đầu cô, đốt trọi cô từ trong ra ngoài, nửa ngày cũng chưa hồi thần.

Tố, anh, anh đang nói là...

“Trong trò chơi muốn lại làm một lần hôn lễ không?” Tố thấy Diệp Hiểu Hạ không đi, cũng dừng bước, mặt đối mặt nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.

Trong, trò, chơi, muốn, lại, làm, một, lần, hôn, lễ, không? ! ! !

Từng chữ như từng tia sát rầm rầm đánh vào thần kinh Diệp Hiểu Hạ, những lời này trọng điểm là cái gì? Trọng điểm không phải “Trong trò chơi”, cũng không phải “Muốn không”, lại càng không phải “Làm một lần hôn lễ”, mà là chữ “Lại” kia.

Lại... Lại...

Cô lần đầu tiên hôn lễ cũng không có, từ đâu đến lại một lần nữa? Vẫn là nói... Diệp Hiểu Hạ chớp chớp ánh mắt đã chua xót, cơ hồ muốn khóc ra .

Cô giống như tảng đá trừng mắt nhìn Tố trước mặt, hơn nửa ngày mới giọng lớn hơn muỗi không được bao nhiêu nỉ non : “Lại... Lại một lần nữa...”

Nếu cô không lí giải sai thì, giờ chuyện Tố nói hẳn là có lẽ hoặc là chắc chắn cùng cô có một chút quan hệ như vậy.

Chỉ là, vì lông cô cảm thấy việc này nói ra từ miệng Tố, cùng cô một chút quan hệ cũng không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.