Cực Hạn

Chương 29: Gặp phải hổ to



Trong không khí tựa hồ không có gió.

Hoặc là nói, vì nơi này là chỗ sâu nhất trong rừng chỗ, nên gió nhẹ trong rừng không thể thổi tới đây, làm nơi này có chút quá yên tĩnh.

Mùi bùn đất quá tanh, trộn lẫn với lá cây mục, tạo thành một loại hương vị độc đáo của rừng rậm. Trên mặt đất là một lớp lá rụng thật dày, thường thường có bụi cỏ màu xanh chui ra giữa đám lá rụng. Ở dưới một vài thân cây thấp bé và trên cọc gỗ, thậm chí còn có từng đám từng đám nấm, không coi ai ra gì mọc trên đó.

"Nếu trong Tân Thủ thôn ai cũng biết thuật thu thập, đoán chừng nơi này sẽ không còn cây nấm nào." Túy Trong Khêu Đèn nhìn cây nấm bên chân, nâng chân lên, chạm vào một chút, cây nấm kia trở nên nát bét.

"Vì sao?"

"Nấm là nguyên liệu nấu ăn, nấu nướng là kỹ năng ai cũng có thể học, cô cảm thấy, có thể còn nấm sao?" Túy Trong Khêu Đèn nhíu mày. Tuy hắn không học thuật thu thập, nhưng cũng không thể chạm một chút liền nát thành như vậy chứ, hệ thống cũng quá khi dễ người đi.

Nghe Túy Trong Khêu Đèn nói như vậy, Diệp Hiểu Hạ cũng không khách khí, nấm ở ven đường toàn bộ đều chui vào túi cô. Cũng may nguyên liệu nấu ăn là một ô chứa được 99 cái, nếu giống như da, quặng, dược liệu một ô chỉ chứa được 20 cái, cô nhất định sẽ khóc muốn chết.

Diệp Hiểu Hạ đang vui vẻ hái nấm, Túy Trong Khêu Đèn đi ở phía trước bỗng dừng bước, hắn nhẹ nhàng thở một hơi: "Hư, đừng lên tiếng."

Diệp Hiểu Hạ lập tức giống như bị điểm huyệt, ngồi xổm ở đó không nhúc nhích. Phảng phất lúc này ngay cả hô hấp cũng mất.

Trong không khí có một làn gió quỷ dị không biết ở đâu thổi qua, mang theo một mùi máu tươi nhàn nhạt, tinh tế không một tiếng động, tràn ngập cả một khu.

Tóc gáy sau lưng nhịn không được dựng đứng. Tuy không biết là cái gì, nhưng Diệp Hiểu Hạ cũng cảm giác được một loại nguy hiểm làm cho người ta không rét mà run, đang hướng tới hai cái người, không biết từ góc đi đến.

Diệp Hiểu Hạ cẩn thận ngẩng đầu, cô phát hiện đại kiếm sau lưng Túy Trong Khêu Đèn không biết từ lúc nào đang gác trên vai hắn, tay hắn gắt gao giữ chặt đại kiếm, theo khớp xương trắng bệch của hắn không khó để nhìn ra bây giờ hắn có bao nhiêu khẩn trương.

Kỳ thực, chính cô cũng không tốt chỗ nào. Cô thậm chí cảm giác được mồ hôi lạnh như băng chảy từ trên trán lăn xuống hai gò má. Bỗng nhiên, cô bị một người kéo lên, chạy như điên vào sâu trong rừng.

"Hào" Cô trơ mắt nhìn một cái bóng đen tuyền, cùng với một tiếng gầm vĩ đại dừng ở chỗ cô vừa ngồi, nếu không phải Túy Trong Khêu Đèn vừa rồi lôi cô chạy, chỉ sợ bây giờ cô đã bị gia hỏa kia đè bẹp.

"Khêu Đèn, nó là cái gì!" Diệp Hiểu Hạ nhìn bóng dáng vĩ đại bất động dưới ánh sáng âm u lay động, kinh hoảng không thôi.

"Tôi thật là sơ ý." Túy Trong Khêu Đèn cau mày lôi kéo Diệp Hiểu Hạ chạy vào trong rừng rậm: "Vừa vào khu vực này phát hiện bên ngoài không có quái, tôi nên cảnh giác, làm sao có thể để việc này xảy ra."

"Nó đến cùng là cái gì?"

"Hổ. Một con hổ to điên cuồng. Là tiểu BOSS, mỗi ngày xuất hiện hai lần, mỗi lần xuất hiện, chỗ đó quái nhỏ sẽ biến mất. Bởi vì địa điểm xuất hiện là tùy ý, cho nên không có người ngồi chờ, nếu không làm sao có thể bị chúng ta gặp." Bởi vì phụ cận không có quái, hai người có thể yên tâm lớn mật chạy, chính là con hổ chạy như điên đằng sau kia thật làm cho người ta kinh hồn táng đảm.

Diệp Hiểu Hạ một bên quay đầu nhìn con hổ đang càng ngày càng gần, một bên sốt ruột hỏi: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Sắp bị đuổi kịp rồi."

"Hiểu Hạ, một hồi tôi lên trước, cô ở khoảng cách công kích xa nhất, tốc độ nhất định phải nhanh, chúng ta chỉ có hai người, phải cố gắng chống đỡ, trên người tôi hồng không nhiều lắm, lúc cô đánh đem toàn bộ hồng trên người thêm cho tôi, biết không?" Túy Trong Khêu Đèn cũng quay đầu nhìn thoáng qua con hổ kia ánh mắt đều đỏ lên, lớn tiếng hô.

"Tôi đã biết." Diệp Hiểu Hạ lập tức tỏ vẻ hiểu biết, lời còn chưa nói xong, cô liền cảm thấy hai chân nhẹ nhàng, cả người bay ra xa. Trong lúc nhất thời, cô ngây ngẩn cả người, thế nào? Chẳng lẽ còn học được bay? Bất quá, ngay sau đó ngã xuống đất lập tức làm cô hiểu được, cô bị Túy Trong Khêu Đèn ném ra bên ngoài.

Chỉ thấy phía sau Túy Trong Khêu Đèn một rống to tiếng, đó là một kỹ năng động tĩnh. Diệp Hiểu Hạ cũng bất chấp đau đớn trên người vội vàng bò dậy, quay đầu nhìn, chỉ thấy Túy Trong Khêu Đèn huy động hai thanh kiếm vĩ đại kia, hung hăng hướng đầu con hổ đánh xuống.

Cô lập tức tiến vào phạm vi công kích, đem hai cái kỹ năng công kích đơn thể: Hỏa cầu thuật và Hỏa cầu chưởng hướng trên người con hổ quăng tới.

Hỏa cầu mang đến một chút khô ráo bi thương cho rừng rậm ẩm ướt, xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, phân không rõ là của Túy Trong Khêu Đèn hay là con hổ kia. Trong rừng rậm vang vọng tiếng hổ rống và tiếng nam nhân phẫn nộ quát tháo.

Diệp Hiểu Hạ một bên đem dược thủy trong bao vây lấy hết ra, một bên tiếp tục phóng hỏa cầu tới con hổ."Khêu Đèn, tôi đem dược để ở phía sau, lát nữa anh lùi một bước là nhặt được."

"Hảo." Túy Trong Khêu Đèn quay đầu nhìn vị trí của Diệp Hiểu Hạ một chút, sau đó lùi một bước theo hướng cô đứng, ý bảo cô nhanh nhanh quăng dược.

Diệp Hiểu Hạ lập tức đem dược ném tới vị trí của Túy Trong Khêu Đèn, tiếp đó lại ném một hỏa cầu cũng không nghĩ đến, vị trí hỏa cầu rơi hơi hơi lệch một chút. Trong lòng cô thầm kêu không tốt, chỉ hy vọng hỏa cầu này không rơi vào người mình. Vội vàng điều chỉnh tốt vị trí, tiếp tục phóng hỏa cầu, cũng không nghĩ đến, hỏa cầu lệch kia, lại hướng tới đám lông trắng trước ngực con hổ, một giá trị thương tổn màu vàng lập tức bay ra.

"Bạo kích -617."

Bạo kích? Chẳng những là bạo kích, thậm chí so với công kích chỗ khác thương tổn còn cao hơn. Chẳng lẽ, chẳng lẽ đám lông trắng trước ngực có ý nghĩa đặc thù gì đối với con hổ to này?

Quả nhiên, sau khi con hổ kia bị đánh trúng đám lông trắng, đột nhiên đứng lên, ngửa mặt lên trời gào lên giận dữ, xem ra là phẫn nộ đến cực điểm. Nó hung hăng giơ vuốt về phía Túy Trong Khêu Đèn chụp xuống. Túy Trong Khêu Đèn thấy thế không ổn, lập tức đình chỉ công kích, dùng cự kiếm bảo hộ ở trước mặt, hình thành tư thế phòng ngự.

Con hổ này thật sự vô cùng khỏe, cho dù Túy Trong Khêu Đèn làm tốt tư thế phòng ngự, nhưng cũng bị một chưởng kia làm rớt hai phần ba máu. Không chỉ như vậy, cả người hắn bị đẩy ra xa, trên mặt đất ẩm ướt kia bị lực đạo cường hãn này vẽ thành một đường ấn ký thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.