Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 66: ngoại truyện : tình yêu của mạnh nhiên (1)





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânAi cũng muốn trở thành nữ chính trong cuộc sống của mình, trong câu chuyện xung quanh họ. Hạ Mạnh Nhiên, đại tiểu thư Hạ Gia, lại phù hợp cho vai nữ chính sánh đôi cùng nam chính đến cuối đời.

Nhưng ông trời thì sao, không bao giờ tính toán giống như cách mà con người tính toán.

Bạn cứ nghĩ rằng sinh ra là con vợ lẽ hay con của người thứ ba, có thể trở thành nữ chính, còn Mạnh Nhiên, lại cảm thấy, thôi thì truyện là truyện, còn thực tại lại diễn ra khác.

Biết đâu ngờ, ông trời lại an bài đúng như điều mà truyện vẫn thường nói..

Hạ Thư, con của Mạc Lan, dưới kế hoạch ngu ngốc của Hà Phương Liên mà đường đường chính chính trở thành vợ lẽ của Hạ Thành, còn bà ta thì chết một cách thê thảm, Mạnh Nhiên hận mẹ mình, hận hai mẹ con Mạc Lan, hận cha của mình.


Điều khiến cô vượt qua tất cả để sống, chính là anh - Thừa Trung.

Lần đầu tiên Mạnh Nhiên gặp Thừa Trung, cũng là lần đầu anh gặp được định mệnh đời mình- Hạ Thư.

Vì sao? Rõ ràng cô mới là người có được tất cả, cũng dịu dàng, cũng tốt tính nhưng chính hoàn cảnh xô đẩy ép cô đến bước đường cùng.

Không chỉ cha mẹ luôn muốn rời khỏi cô, không thương cô, ngay cả người em gái cũng cướp tất cả mọi thứ của cô, ngay đến người cô yêu thầm suốt bao nhiêu năm, không thương tiếc mà đạp bỏ tình cảm của cô.

Người ta nói, cho dù nữ chính có xấu xí, hay độc ác thì vẫn mãi là nữ chính, còn nữ phụ, cho dù có xinh đẹp biết mấy, tốt đẹp bao nhiêu thì cũng chỉ là nhân vật phụ mà thôi.. Tóm lại nữ chính- mới là người sánh vai cùng nam chính trên sân khấu, được mọi người tung hô, vỗ tay, còn nữ phụ- cũng chỉ đứng sau cánh gà..

[ Hôm kỷ niệm 50 năm thành lập tập đoàn tài chính Hạ Thành]

Mạnh Nhiên phát hiện sự xuất hiện của Thừa Trung, liền bước tới chào hỏi "Hi, cậu là ai? Mình là Hạ Mạnh Nhiên, rất vui được gặp cậu!" Khác với Mạnh Nhiên năng động vui vẻ, Hạ Thư lại rụt rè, trầm tĩnh, đứng sau lưng cô.

Mạnh Nhiên dơ tay chào hỏi, nghĩ rằng cậu sẽ nể mặt mà bắt lấy, nhưng chỉ thấy Thừa Trung mắt đặt lên người Hạ Thư, cô nóng nảy "Cậu..! Thật quá quắt, có cần phải chảnh như thế không? Không thể chừa mình chút mặt mũi à?"

Khi ấy cô đã thất vọng, anh không hề nhìn lấy cô một chút, mà trực tiếp chú ý đến Hạ Thư.


Sau này, cô có bày tỏ tình cảm, nhưng cũng bị anh từ chối.

Thừa Trung khi cứu Hạ Thư khỏi kế hoạch của Mạnh Nhiên, cô biết rằng một khi kế hoạch đổ bể, bị anh biết được, thì cô sẽ chẳng còn chút phần trăm nào chạm tới trái tim của anh được nữa rồi..

Mạnh Nhiên ngồi đó thở dài, nước mắt không phanh mà rơi, cô đau lắm, hết rồi, hết thật rồi. Cả thân hình uể oải, trên khuỷu tay còn lại vết máu vẫn đang chảy vì Hạ Thư trong lúc chống cự, đẩy cô đập vào thành bàn.. Haha, không ngờ bản thân cũng có ngày này, sinh ra tiểu thư đài các thì sao, không phải vẫn không được coi trọng hay sao? xinh đẹp, gia giáo? Vẫn là thua trước tính toán của ông trời..

Mạnh Nhiên cuộn tròn tay, cô cố gượng bản thân dậy, dưới sự canh chừng của mấy tên vệ sĩ, bất ngờ chạy ra ngoài..

Cả người mệt lả vì thiếu nước, vì máu ở tay vẫn đang chảy, cô vẫn cố đuổi theo anh.. Cuối cùng.. thì.. cũng gặp được. Lần đầu tiên ở gần anh, mà anh.. lại dùng ánh mắt lo lắng như bản thân sắp đánh mất một thứ quan trọng gì đó mà nhìn cô gái đang nâng niu trong lòng.. Hạ Thư.. tóm lại chị vẫn không thể đấu lại được em, có lẽ anh ấy.. chính là người ông trời phái xuống bù đắp những thiếu thốn tình cảm mà mẹ chị gây ra cho em, và mẹ em..

Chị không xin điều gì khác, chỉ xin một lần cuối này nữa thôi..

Trong đầu thầm nghĩ những điều ấy, cô gắng gượng mình đứng lên, lảo đảo bước về phía anh, giọng dường như kiệt sức, cố gọi tên anh "Thừa Trung!.."

Anh quay lại, nhíu mày "Ai cho cô đến đây? Cô ấy còn chưa đủ khổ? Cô còn muốn làm gì nữa?"

Nghe đến đây, tim cô thắt lại, lòng đau nhói, nước mắt không ngừng chảy : haha, tóm lại thì hình ảnh em trong lòng anh chỉ đến đoạn hãm hại, cản trở người trong lòng anh..


Cô nhếch môi, dùng hết sức lực nói vài câu: " Thừa Trung, em chỉ xin anh lần này thôi, xin hãy nghe em nói!."

"Cô nói đi, cho cô 1 phút, nói nhanh cho tôi!"

Cô quệt nước mắt, mặt đỏ ngắt, nhìn vào mắt anh, dùng toàn bộ sự chân thành gửi đến anh.. "Em thích anh, thích rất lâu rồi! Thích anh giống như cô ấy, lúc anh gặp cô ấy cũng là lúc em đã rung động vì anh rồi!Anh.. thực sự không có chút nào rung động với em hay sao?"

Mặt anh không chút biến sắc, dường như chẳng hề bận tâm lời tỏ tình của cô, giọng lạnh băng "Không có, trước đây khôg và sau này cũng không!"

Nói xong anh quay lưng bỏ đi, mặc cô ngã quỵ trên sàn hành lang lạnh lẽo, máu nhuộm đỏ cả sàn..

Cô dơ tay nhìn đồng hồ "Hừ.. 35 giây.." Bấy giờ cô mới hiểu rằng đối với cô, 1 phút dành cho cô anh cũng không muốn dành đủ, thì trong trái tim anh cô làm gì có vị trí nào..





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.