*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chân Hiểu Khí thất tình, cầm hai chai bia tới đập cửa nhà Quỳnh Đại Phương: “Đại Phương—— Đại Phương —— hu hu hu ——”
Đập một hồi cửa mới mở ra, Quỳnh Đại Phương với cái đầu rối bù như ổ rơm đằng đằng sát khí xuất hiện: “Gào khóc cái gì? Định khóc tang cho ai hả?”
Chân Hiểu Khí căn bản không thèm nghe, đẩy người đi vào trong, ngồi xuống ghế sa lon, khui chai bia của mình, trút vào miệng rồi bắt đầu: “Tại sao người đau khổ luôn là tao? Hu hu hu tại sao không ai biết quý trọng một người chân thành như tao hả?”
Quỳnh Đại Phương cáu kỉnh nắm tóc, ngồi xuống phía bên kia ghế sa lon cạnh Chân Hiểu Khí: “Sao vậy?”
“Tao bị đá, tao bị tổn thương, hu hu hu!” Chân Hiểu Khí uống một ngụm, ôm ngực bi thương.
“Là cái người tên Hàn Bách đó hả?” Quỳnh Đại Phương duỗi tay mở chai bia còn lại, “Không phải chỉ mới đi chơi với nhau ngày hôm qua thôi sao? Chưa gì đã nói chuyện yêu đương rồi?”
Quỳnh Đại Phương vừa nói vừa uống một ngụm bia, sau một giây đã “phụt”~ phun toàn bộ ra ngoài: “Má ơi, sao khó uống thế này!”
Cẩn thận xem lại chai bia, nhìn cả buổi mới đập bàn: “Chim xanh? Hèn gì cứ như uống nước tiểu, Chân Hiểu Khí mày mua cái thứ đồ dỏm hàng nhái này ở đâu đấy?”
Chân Hiểu Khí nghẹn ngào, giành lấy chai bia trong tay Quỳnh Đại Phương: “Gì mà dỏm, cái này mắc hơn Đảo Xanh những hai đồng lận đó. Đừng có để rơi vãi ra ngoài, khó lắm tao mới quyết tâm mua bia giải sầu mà.”
Quỳnh Đại Phương trừng mắt nhìn Chân Hiểu Khí, vẻ mặt như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày nhìn mày đi, tìm tìm kiếm kiếm, tìm được người nào đều dọa người ta chạy mất. Như cái người lần trước, theo đuổi người ta cho đã, rốt cuộc lại tặng cơm thiu cho người ta ăn, hại người ta phải nằm viện hẳn ba ngày. Kinh nhất là cái lần dắt người ta ra ngoại thành chơi, một người từ lúc đẻ ra cho tới lúc lớn lên chưa bao giờ ra khỏi thành phố tại sao lại muốn ra ngoại thành hẹn hò, có phải là vì giá taxi ở tỉnh rẻ hơn không…”
Chân Hiểu Khí chùi nước mắt, biện hộ cho bản thân: “Tao đâu có cố ý, cơm vừa làm xong đã bỏ ngay vào tủ lạnh, tao đâu có biết hôm đó tủ lạnh bị hư… còn chuyện đi chơi ngoại thành lần đó, là do tao không biết lộ tuyến của xe buýt bị đổi chứ bộ… hu hu hu oan ức quá đi…”
Chân Hiểu Khí khóc hu hu rồi đột ngột nấc một cái, phải dừng lại thở hổn hển điều khí, hỏi Quỳnh Đại Phương: “Bia này mày còn uống nữa không?”
“Không uống! Khó uống chết đi được!”
“Vậy thì đừng lãng phí, để tao uống hết.” Chân Hiểu Khí hai mắt đẫm lệ, mờ mịt giành lấy chai bia, uống một hơi cạn sạch.
Quỳnh Đại Phương bất đắc dĩ nhìn tên bạn thân lâu năm, hỏi: “Đã đỡ hơn chút nào chưa? Có còn khó chịu ở đâu không?”
“Nấc —— đỡ hơn nhiều rồi, nhưng mà nghĩ đến những lời đoạn tuyệt Hàn Bách nói tối hôm qua, tao vẫn rất đau lòng.”
Quỳnh Đại Phương cực kỳ tò mò, hỏi Chân Hiểu Khí: “Hôm qua hai người đã hẹn hò ở đâu?”
“Tao mời ảnh đi xem phim.”
“Vậy tốt rồi, gần nhà mày có một cái Wanda mà phải không?”
(*) Wanda là chuỗi hệ thống trung tâm thương mại bách hóa lớn của TQ
“Không, là rạp chiếu phim lộ thiên trong thôn của bà nội tao.”
Quỳnh Đại Phương trừng mắt liếc nhìn Chân Hiểu Khí: “Tao thấy rõ là đáng đời mà!”
Vì an ủi Chân Hiểu Khí thất bại vô số lần, Quỳnh Đại Phương đành phải tỏ ra hào phóng mời Chân Hiểu Khí đi ăn lẩu.
Chân Hiểu Khí quả nhiên vui vẻ trở lại, nhưng lại bảo Quỳnh Đại Phương đợi mình đi về nhà một chút.
Quỳnh Đại Phương không biết tên này lại giở trò quỷ gì, cũng lười quản, đi trước tới quán lẩu Trùng Khánh bọn họ vẫn thường ăn ngồi chờ.
Tới khi Quỳnh Đại Phương bỏ hết đồ ăn vào nồi, nước lẩu đỏ đỏ sôi sùng sục, mấy miếng ớt nổi bập bềnh trong nước, Chân Hiểu Khí mới chạy tới, hơn nữa còn ôm theo một cái ba lô rách rưới to bự chảng.
“Chân Hiểu Khí, mày đang làm cái gì vậy?” Trực giác của Quỳnh Đại Phương mách bảo có điềm chẳng lành, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Chân Hiểu Khí thả ba lô xuống, vui vẻ mở ra, lần lượt moi từng thứ bên trong ra ngoài, coca cola, rượu đế, mấy gói rau củ tươi, mấy cái chân gà, còn có một bịch sủi cảo đông lạnh.
Quỳnh Đại Phương vội lấy tay che mặt, hạ giọng gầm lên với Chân Hiểu Khí: “Mày không thấy mất mặt à! Có ai đi ăn lẩu lại mang theo đồ ăn không!”
Chân Hiểu Khí cười hì hì: “Không có sao đâu, hồi trước tao hỏi ông chủ rồi, được đó. Rau với chân gà này tối hôm qua tao ăn thừa còn lại, mày cũng biết tủ lạnh nhà tao bị hư mà, đồ ăn không thể để lâu được nên phải tranh thủ ăn hết.”
Quỳnh Đại Phương cầm bịch sủi cảo đông lạnh: “Tủ lạnh bị hư vậy cái này từ đâu ra?”
Chân Hiểu Khí nhìn bịch sủi cảo, nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng: “Này là đồ mẹ tao tự làm cho tao, tao gửi ở tủ lạnh nhà hàng xóm.”
Còn vui sướng rạo rực nói tiếp: “Tiền điện tháng này bớt hẳn 50 đồng luôn đấy.”
Chân Hiểu Khí rót một ly rượu cho Quỳnh Đại Phương: “Rượu này không hề tốn tiền đâu. Hồi công ty tao tổ chức hội nghị chiêu thương còn dư lại, tao đặc biệt để dành cho mày đó.”
Quỳnh Đại Phương nghi ngờ: “Đừng nói mày lại lấy rượu thừa trên bàn tích thành chai mang cho tao nha?”
“Sao có thể, mấy cái này chưa có khui đâu.” Chân Hiểu Khí đưa ly rượu cho Quỳnh Đại Phương, “Rượu thừa tao lấy làm tôm say rồi, tuần trước không phải đã tặng cho mày ăn rồi sao? Không hề lãng phí một tí nào đâu nhé, toàn bộ rượu đế, rượu vàng, rượu đỏ còn thừa trên bàn đều để ngâm tôm hết.”
“Được rồi, được rồi.” Nghĩ đến món tôm say có mùi vị kỳ lạ kia, Quỳnh Đại Phương đen mặt, buồn bực nốc hết rượu trong ly.
(*) tôm say là món tôm tươi ngâm trong rượu và một số gia vị, món này ăn sống
Cơm nước xong xuôi, Quỳnh Đại Phương cực kỳ phong độ gọi ông chủ đến tính tiền.
Tổng cộng 347 đồng. Quỳnh Đại Phương mò túi rồi lại mò túi, xấu hổ phát hiện trong túi chỉ còn một tờ 10 đồng. Lúc này hắn mới nhớ, tối hôm qua đi uống rượu với đồng nghiệp, vốn đã đồng ý cùng chia nhau chi trả, nhưng cuối cùng hắn lại hào phóng bao hết, hiện tại túi quần sạch sành sanh không còn một cắc.
Chân Hiểu Khí hai mắt lấp lánh nhìn Quỳnh Đại Phương, cực kỳ chờ mong hắn trả tiền.
Quỳnh Đại Phương xấu hổ: “Ừm—— Hiểu Khí à——”
Chân Hiểu Khí nhận ra bộ dạng ấp úng của Quỳnh Đại Phương, hoảng sợ ôm chặt túi: “Không được! Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Quỳnh Đại Phương nghiến răng: “Tao vì ai? Không phải vì để an ủi mày hay sao? Mau lấy tiền ra, sau này tao sẽ trả lại!”
Chân Hiểu Khí tức giận lắc đầu: “Không được, mày nói mày mời mà!”
“Cũng đâu phải tao không trả!”
“Lần trước mày cũng nói vậy, sau đó thì sao?”
“Cái củ cải, Chân Hiểu Khí, thời đại học tao chỉ ăn của mày một miếng khô bò, mấy năm nay cứ nhai đi nhai lại chuyện này là sao hả? Hơn nữa chẳng phải sau này tao đã mua cho mày một cái ba lô mới hay sao?”
Chân Hiểu Khí kéo kéo quai đeo ba lô trên vai, không phục cãi lại: “Đã bảo là thịt khô, sao mày còn đưa cái ba lô làm gì? Cái đồ nói không giữ lời!”
Quỳnh Đại Phương nổi giận, lách sang đè Chân Hiểu Khí xuống trấn lấy ví để trả tiền.
Sau đó nhanh chóng kéo cậu ta rời đi.
“Hu hu hu, 347, tim tao đau quá đi!” Chân Hiểu Khí lẽo đẽo đi theo sau Quỳnh Đại Phương khóc thút thít, “Bây giờ tim tao còn đau hơn thất tình! Đại Phương, mày nhất định phải trả lại cho tao!”
“Biết rồi, biết rồi!” Quỳnh Đại Phương bị quấy đau hết cả đầu, hắn còn đang tự hỏi có thể sống sót qua hết tháng này hay không, phải nhanh nhanh quay về lục lại, nếu không tên quỷ phiền phức này nhất định sẽ không tha cho hắn.
Quỳnh Đại Phương vừa nghĩ đến thảm cảnh bị Chân Hiểu Khí giày vò, sợ tới mức cả người run rẩy, ra khỏi cửa lập tức bỏ chạy. Quỳnh Đại Phương thân cao chân dài, chạy một phát đã bỏ Chân Hiểu Khí ở tít phía sau.
Nhưng chẳng được bao lâu, Chân Hiểu Khí đã đuổi theo.
“Cạch cạch cạch—— cạch cạch cạch——”
Chân Hiểu Khí “hự hự” đạp xe đạp, mồ hôi ướt đẫm đầu, mặt đỏ bừng bừng, thở hồng hộc lao tới.
Quỳnh Đại Phương câm nín nhìn chiếc xe ghẻ ngoại trừ cái chuông không kêu mọi thứ còn lại đều phát ra âm thanh của Chân Hiểu Khí. Hắn túm lấy chỗ ngồi phía sau, kéo tên kia xuống: “Đây là xe điện của mày hả?”
Chân Hiểu Khí chống hai tay lên eo, thở hổn hển một lúc mới nói: “Tất cả ổ điện ở nhà giữ xe cư xá nhà tao đều được sửa lại, đổi thành loại bỏ tiền xu, nên tao mới đi chợ đồ cũ mua chiếc xe này về. Lời lắm đó, chỉ tốn hai mươi đồng thôi.”
“Rồi rồi!” Quỳnh Đại Phương không còn lời nào để nói, đôi chân dài tiêu sái vắt qua thân xe, quay đầu nhìn Chân Hiểu Khí: “Lên đi, tao chở.”
Chân Hiểu Khí không khách khí, lập tức ngồi vào ghế sau, ôm lấy eo Quỳnh Đại Phương: “Được.”
Quỳnh Đại Phương hét lớn: “Đi thôi ——” chân trái lấy đà, chiếc xe chạy đi được vài mét thì liêu xiêu, xém chút ngã xuống.
“Đờ mờ! Cái xe dỏm gì thế này?” Quỳnh Đại Phương nắm chặt tay lái, mỗi một vòng đạp đều nặng tựa ngàn cân, có khi nào bánh xe là đá mài ra không vậy?
Đến khi Quỳnh Đại Phương chở Chân Hiểu Khí về đến nhà, hai chân đã rã rời, run rẩy.
Chân Hiểu Khí moi moi tờ 10 đồng trong túi áo của Quỳnh Đại Phương, bảo: “Có bao nhiêu trả bấy nhiêu.”
Hai tròng mắt của Quỳnh Đại Phương trừng trừng, chuẩn bị lên đạn mắng chửi thì Chân Hiểu Khí lại móc từ túi mình ra hai đồng xu: “Cái này cho mày đi xe buýt đó.”
Nhà của Quỳnh Đại Phương cách chỗ này không xa, bình thường Chân Hiểu Khí toàn đi bộ tới.
Vậy nên Quỳnh Đại Phương chỉ có thể nổi khùng mắng chửi Chân Hiểu Khí ở trong lòng. o( ; A ;)o