Cực Lạc Tiên Sư

Chương 8



"Yên tâm! Bọn tớ sẽ bảo vệ các cậu!"

"Đúng, quỷ mà nhìn thấy bọn này, nhất định liền bị doạ mà chạy!"

"Nói nhảm! Bộ dạng các cậu so với quỷ còn kinh hơn, bọn chúng đương nhiên bị các cậu doạ chạy rồi! Bọn tôi mới không cần đám nam sinh thối các cậu bảo vệ!" Các nữ sinh đều có "mục tiêu" yêu dấu, đều chạy mất!’

Không đến ba giây!

Lục Thư Dĩnh, Vương Vũ Kiệt, Tống Tiệp, Cổ Vân Phong, Duẫn Thiên Kì cùng Lôi Kình, mấy vị quan trọng đều bị nữ sinh bao vây xung quanh.

Vương Vũ Kiệt đối với thầy tính sở hữu rất mạnh, làm sao có thể để cho cậu có cơ hội tiếp cận nữ sinh, lập tức làm mặt lạnh, "Mọi người theo thứ tự, không rời khỏi nhóm! Bằng không đều coi như bỏ cuộc."

Các nam sinh đều vỗ tay trầm trồ khen.

Các nữ sinh méo miệng, không cam lòng mà trở lại nhóm.

Mọi người đến cửa nhà ma, nối đuôi nhau đi vào.

Bên trong ma trơi lập loè, gió lạnh từng đợt, trong không khí tràn tiếng cười quỷ quái.

Nữ sinh nhát gan mới đi vào chưa được một phút, đã sợ tới hét lên chói tai liên hồi.

"Thầy, có sợ không?" Vương Vũ Kiệt trong bóng tối nắm chặt tay người kia.

Lục Thư Dĩnh nhìn thì nhã nhặn, nhưng cá tính lại lạnh lùng bình tĩnh, coi trọng khoa học, nên với loại giả thần giả quỷ này tự nhiên cũng không thấy sợ.

Nhưng nghe cậu nhóc quan tâm thế, trong lòng thấy rất ngọt ngào, hạ giọng nói, "Ừ, có một chút."

"Đừng sợ, thầy cứ theo sau em, cứ để em." Vương Vũ Kiệt cầm tay thầy, dịu dàng nói.

Cuộc đời cậu ta lần đầu tiên có người để bảo vệ, cơ thể nhất thời tràn đầy sức mạnh.

Lục Thư Dĩnh trong lòng cảm động, nắm chặt tay cậu ta, cầu cho giây phút này là vĩnh hằng…

Mọi người chậm rãi đi trong không khí khủng bố, ngay tại một khúc quanh…

Một bàn tay quỷ đầm đìa máu đột nhiên từ trên trời giáng xuống!

"Aaaa!"

Đám người gan bé, cả nam lẫn nữ lập tức sợ vãi ra quần, chạy trối chết!

Vương Vũ Kiệt cùng Lục Thư Dĩnh bị đám người kích động làm cho tách nhau ra!

"Thầy!" Trong tay không còn hơi ấm, Vương Vũ Kiệt căng thẳng kêu to!

Đáng tiếc mọi người la hét sợ hãi, tiếng gầm của cậu ta bị át đi.

Lục Thư Dĩnh trong lòng tuy không sợ, nhưng cũng không muốn tách ra khỏi người yêu, cứ thế liều mạng rẽ đám người, muốn tìm bóng dáng cậu ta…

Đột nhiên, không kịp phòng bị, một cánh tay từ sau lưng kẹp chặt Lục Thư Dĩnh!

Giọng một người đàn ông trầm bên tai, "Ha… Tôi rốt cuộc cũng tìm được em…"

"Anh là ai?" Lục Thư Dĩnh cả kinh, bắt đầu liều mạng giãy giụa!

"Hắc hắc… Em chạy không thoát đâu… Một năm trước em trốn mất… Hiện giờ thì chạy không được đâu…"

Lục Thư Dĩnh nghe vậy trong lòng chấn động!

Một năm trước?

Chẳng lẽ là cái kẻ đã bắt cóc cậu đó ư?

Đáng ghét! Hắn còn dám quay lại? Xem ta giáo huấn ngươi thế nào!

Lục Thư Dĩnh vội vàng xoay lại muốn nhìn tướng mạo kẻ bắt cóc, đáng tiếc hắn đẩy sau lưng một cái, cậu lảo đảo, lại có giữ thăng bằng quay đầu lại, đối phương đã không thấy bóng dáng đâu.

Cậu lo lắng đi lên trước, muốn xem kẻ bắt cóc chạy nơi nào.

Đáng tiếc nhà ma bên trong u ám, mọi người lại chạy loạn thành một đoàn, căn bản không thể thấy gì.

Chuyện một năm trước cậu chưa kể cho anh họ nghe, nghĩ là có thể là có người nhàn rỗi đùa dai, nên không truy cứu.

Bây giờ, xem ra đối phương quả thật có mưu đồ phạm tội.

Đáng ghét, cái tên biến thái đó rốt cuộc là ai?

Vì cái gì lại láo xược dám trói cậu lại?

Hắn rốt cuộc có ý đồ gì?

Là muốn vơ vét tài sản?

Hay muốn có nghiên cứu hạng nhất của cậu?

Ngay khi Lục Thư Dĩnh cẩn thận suy xét, cậu nhóc yêu dấu đã đi tới bên cạnh.

"Thầy, có khoẻ không?" Vương Vũ Kiệt toát mồ hôi, chạy nhanh tới ôm cậu.

Vừa nãy không thấy thầy đâu, cậu ta thực sự sợ hãi.

Vương Vũ Kiệt ôm chặt cậu, giống như ôm bảo vật quý báu mà mình thất lạc nay mới tìm thấy.

Lại trở lại trong lòng người yêu, Lục Thư Dĩnh tim đập lại, cũng nhanh nhẹn quay lại ôm lấy cậu ta. "Người thầy, sao lại lạnh thế này? Bị doạ à?" Vương Vũ Kiệt lo lắng vuốt ve khuôn mặt cậu.

"Không, thầy không sao."

"Còn nói không sao, không được, em phải nhanh dẫn thầy ra khỏi chỗ kì quái này."

"Không! Nếu chúng ta ra ngoài, thì sẽ không qua được thử thách."

"Ai quan tâm thử thách gì chứ! Cơ thể thầy quan trọng hơn, nào, em bế thầy ra ngoài!" Vương Vũ Kiệt một tay ôm lấy thầy!

"Không hay đâu, sẽ bị người ta thấy mất."

"Yên tâm, chúng ta ra bằng đường bí mật."

"Đường bí mật?"

"Hi, thầy không biết à? Khu vui chơi này là sản nghiệp nhà em, nhà ma này, là em năm mười tuổi tự tay thiết kế, bên trong có cái gì em chỉ tay ra hết." Vương Vũ Kiệt vừa bế thầy, vừa hướng theo đám ma trơi ra ngoài.

"Oa, thật lợi hại." Lục Thư Dĩnh tán dương.

Nghe được người yêu khen ngợi, Vương Vũ Kiệt đắc ý vểnh cả đuôi lên!

"Chút tài mọn thôi, bản lĩnh của em còn nhiều lắm."

"Ừ, thầy tin." Lục Thư Dĩnh ra sức gật đầu.

Nhìn thấy thầy tin mình như vậy, Vương Vũ Kiệt vui vẻ một phát đá văng cánh cửa ngầm dưới ma trơi…

Phía sau cửa là một con đường quanh co khúc khuỷu, cậu ta ôm thầy đi nhanh thì thoát khỏi chỗ tối tăm, thấy được ánh sáng mặt trời.

"Tốt, cuối cùng cũng ra." Vương Vũ Kiệt dịu dàng cười với thầy. "Thầy ở đây nghỉ cho khoẻ, cánh rừng này vắng vẻ lắm, không ai quấy rầy đầu."

"Chúng ta không tập hợp với mọi người sao? Vạn nhất họ tìm chúng ta thì sao?"

Lần này tham gia hoạt động, ngoài học sinh cũng có không ít giáo viên theo hỗ trợ.

"Thầy yên tâm, em đã dặn dò nhân viên đặc biệt tiếp đón bọn họ, không có việc gì đâu."

"Vậy thì tốt." Gật gật đầu. "A, em mau bỏ thầy xuống, thầy tự đi được."

"Tay đúng là tê thật rồi." Vương Vũ Kiệt cố ý làm mặt đau khổ.

"A, thật sao? Thầy xem nào." Lục Thư Dĩnh vội vàng nhảy xuống, kéo tay cậu nhóc mà đau lòng xoa bóp. "Tê nữa không? Thật là, về sau không cần bế thầy, thầy nặng lắm."

"Hi, thầy đau lòng vì em?" Vương Vũ Kiệt ôm sát người kia vào lòng, cười thầm.

"Ừ, đau lòng." Lục Thư Dĩnh thành thật gật đầu.

Vương Vũ Kiệt chính là muốn đùa cậu, không ngờ thầy dùng vẻ mặt đáng yêu thành thực trả lời, làm cho cậu ta ham muốn tràn trề thoáng cái sôi trào!

"A, thầy, em hôm nay tuyệt đối không thể thầy đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.