Sau khi lao vào, hai bên đều bắt đầu động thủ, nhưng cũng không ai dám rút vũ khí, quyền cước thi triển liên tục.
" Lâm Vân Khải ta xem ngươi to mồm được nữa không"
Vừa mới bắt đầu, Phan Định đã hướng một quyền nhằm Lâm Vũ Khải. Quyền đến mang theo cả tiếng gió.
"Vậy để xem ngươi có bản lĩnh gì" Hét to một tiếng, Lâm Vân Khải cũng hướng một trảo tới.
"Bịch..."
"Bịch..."
"Bịch..."
Hai người không ngừng xuất quyền, cước chân cũng thi triển.
"Không ngờ ngươi lại phân tâm, cái tên lùn đó là người nào, chẳng lẽ quan trọng vậy sao" Phan Định vừa đánh mà không kìm được hỏi.
Lâm Vân Khải đương nhiên hiểu vì sao Phan Định hỏi vậy. Quả thật tâm thần hắn khó mà tập trung, vừa đáng lại luôn phải để ý tới Cao Thăng bên kia, chính vì vậy dần dần đang bị yếu thế. Tay hất mạnh một quyền, vừa khinh thường nói:
"Không cần ngươi quan tâm, trước cứ đánh bại ta hãy nói, dù ta như vậy cũng dư sức."
"Hừ...ta xem ngươi cuồng ngạo"
...
"Oáp..."
"Thật là nhàm chán mà, kệ bọn họ mình về ngủ trước." Hàn Nhật nhìn cảnh quyền cước không có gì thú vị kia, chán nản, bắt đầu quay qua, hắn định đi luôn về một mình.
"Cao đại nhân, ngài cẩn thận"
Lâm Vân Khải đang đánh lại hét lớn, ánh mắt vì thế mà mất tập trung. Phan Định sao có thể bỏ lỡ cơ hội, chân phải quét nhanh ngang trên mặt đất, đồng thờ một quyền thẳng về ngực Lâm Vũ Khải.
"Hừ..."
Lâm Vân Khải hừ lạnh, hắn sao không biết mình vừa sơ xuất, chân trái nhấc lên, cước thẳng đùi Phan Định, chân phải cũng hơi rút về sau, hai tay cũng vội kết lại.
Nhưng quyền của Phan Định cũng không đơn giản, đây chỉ là đòn giả, khi sắp chạm đã lại rụt về, một quyền khác cũng nhanh chóng đến, lại nhắm về phía vai phải Lâm Vũ Khải.
Khi quền chạm vai cũng là lúc cước chạm đùi, cả hai người vì thế mà bị tách ra.
Hàn Nhật đang đi đột nhiên mơ hồ có tiếng gió sau lưng, cũng theo bản năng...
...
"Mau rút bảo vệ Cao đại nhân"
Lâm Vân Khải sau khi bị hất ra cũng không phi vào tiếp tục đánh nữa mà vội hô. Vốn định phi thẳng đến chỗ Cao Thăng thì một bóng người đã chắn trước mặt.
"Ngươi tưởng dễ dàng vậy sao, nếu muón trước hãy đánh bại ta. Ha ha...các người khác cũng mau chặn hết chúng lại, không cho một tên nào thoát khỏi! " Phan Định cười nói.
"Keng..."
"Tên vô sỉ nhà các ngươi, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì thì mười cáu mạng chó của ngươi cũng không đền nổi đâu" Thấy khó có thể nhanh chóng thoát khỏi, Lâm Vân Khải không do dự rút luôn đao bên hông ra.
Đã có người khởi đầu, thì sẽ có người thứ hai, binh lính hai bên cũng rút đao ra.
...
"Mau buông công tử nhà ta ra! Các ngươi cút hết cho ta! " Phan Định đao trong tay gạt mạnh mấy thanh kiếm cản đường ra, hét lớn.
Nhưng khi này lại có một thanh đao khác cản trở hắn, người có thể dùng một đao cản trở hắn đương nhiên chỉ có Lâm Vân Khải .
"Hừ...ngươi bảo tránh đường là ta tránh đường sao, họa này là do Phạm Vũ Mặc gây ra, không thể trách ai được"
"Cút...ngươi cút cho ta, nếu hắn thực xảy ra chuyện gì ta sẽ nhất quyết giết chết ngươi."
Phan Định tức giận gầm lớn, chiến đấu một hồi quân số hai bên ban đầu đều là mười, bởi cả hai bên đều biết không thể làm lớn vì vậy chém có phần nương tay, tuy chưa có ai chết cả nhưng tàn phế thì đã rất nhiều, hiện người có thể đánh tiếp chỉ còn vài người. Mà quan trọng nhất Phạm Vũ Mặc lại đang trong tay người ta. Tay chém mạnh về phía Lâm Vân Khải, cả người lại hơi chếch về phía bên phải.
Lâm Vân Khải sao lại không biết ý đồ của hắn, lại cố ý hơi dịch người sang bên, mạnh mẽ dùng đao tiếp đao kia.
"Phải mau chóng thoát khỏi tên đáng chết này mới được, dù dùng mạng cũng phải liều"
Phan Định nhanh chóng quết định, một lần nữa hét lớn.
Ở bên kia đám hỗn chiến kia, Phạm Vũ Văn hiện tại cả người quỳ xuống, trên người quần áo không một chút rách nhưng từ một bộ màu tím đã chuyển sang đỏ.
Trong miệng hắn lại không ngừng rên rỉ, hiện tại cực kì hối hận, ánh mắt nhìn tên lùn mà hắn trước đó coi thường cực kì sợ hãi.
Hắn tuy là một tên chỉ ăn chơi, tiêu xài, nhưng tu vi của hắn lại không phải ai cũng có thể coi thường. Nhờ có tài nguyên lớn lên hắn tu vi cũng đã đạt đến luyện khí tầng ba. Mà ở nơi đây, tu vi như vậy đã là rất cao rồi. Khi vừa rồi hai bên giao đấu, lại thấy tên lùn kia hình như rất được coi trọng, mới cố ý lợ dụng cảnh hỗn lianj mà muốn đánh lén rồi uy hiếp, lại chẳng ngờ tên lùn kia tu vi lại càng kinh khủng, điều mà hắn chỉ thấy ở đại ca của mình.
Phạm Vũ Mặc không phải là muốn quỳ nhục nhã như vậy, mà là hắn không thể đứng dậy, hai chân của hắn dù có cố ra sao cũng không thể dùng lực, như bị phế luôn rồi vậy.
Đã là nơi phát triển như Trấn Phủ Tường này, đương nhiên đánh lớn như vậy gây ra chú ý không nhỏ, nhất là những tên giày có rảnh rỗi cũng nhanh chóng được nô tài của mình báo cho tin tức.
Bam đầu xem chỉ có vài người qua đường.
Một người...
Một nhóm...
Một đám...
Đến khi này, lượng người xem xung quanh cũng đã chật kín.
"Thật không ngờ thành Thanh La và thành Nam Trung lại xảy ra chuyện này" Một người thở dài.
"Lần này, động tĩnh cũng thật lớn a, lại ngang nhiên đánh giữa đường như vậy"
"Ta xem lần này không dễ giải quyết, không biết Ngô thành chủ và Phạm thành chủ sử lý ra sao, mong là giải quyết bằng hòa bình" Một người dân có chút hơi lo lắng.
"Đánh tốt lắm ha...ha...ta xem lần này có trò hay rồi !"
...
"Thiếu gia, chúng ta có nên vào giúp bên Ngô Mộc Lâm? "
"Ngươi yên đi, ngươi phải biết thần tiên đánh nhau, dân chỉ nên đứng ở ngoài." Vị thiếu gia kia lập tức mắng tên gia đinh.
...
"Khoan đã, các ngươi xem, ở góc kia người đang quỳ hình như là con thứ hai của Phạm thành chủ? " Dường như mới có người mới phát hiện thứ mới vội nói.
Nhìn kẻ mặt đã bị che kín bởi tóc rối đang quỳ kia, nhưng nhìn thân hình cùng quần áo trên người hắn, mọi người xung quanh cũng hơi nghi hoặc. Nhưng cũng ngay lập tức gạt bỏ, hầu hết ai cũng biết Phạm Vũ Mặc này tu vi không tần thường.
Nghe mấy lời kia, Phạm Vũ Mặc mặt đã sợ hãi lại càng tỏ ra lo lắng cực độ, hắn đã biết mình gây họa lớn rồi, tranh chấp giữa hai thành Thanh La cùng Nam Trung trước đã gay go, hiện tại chỉ sợ vì hắn mà bùng nổ mất. Nghĩ tới hậu quả cùng những gì phải gánh chịu, mặt hắn trở lên tái nhợt. Đầu hắn nhanh chóng vắt kiệt tìm cách giải quyết. Nhưng hắn lập tức bị câu nói của người kia làm nhớ lại vấn đề quan trọng nhất hiện nay.
"Ngươi chắc hẳn là con của Phạm Trác Lưu?"
Hơi giật mình, Phạm Vũ Mặc bất đắc dĩ :
" Phải"
Tiếng nói của hắn lại rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có người bên cạnh mới nghe được rõ.
...
"Ngươi bây giờ mới biết sao? Nếu vậy hiện tại có thể thả ta ra, rồi hai bên coi như xóa bỏ, ta nghĩ ngươi cũng không muốn làm ồn ào, cha ta khi biết chắc chắn sẽ rất khó mà giải quyết."Chẳng quan tâm đến mấy lời kia, Phạm Vũ Mặc nói gấp, hắn đang cầu tên kia cũng biết dừng lại đúng lúc.
"Quả nhiên..." Hàn Nhật trong miệng hơi lẩm bẩm. lại nói:
"Ta không có quan tâm mấy đến chuyện này"
"Sao lại vậy, nếu ngươi là người của tên Ngô Mộc Lâm kia thì phải biết điều một chút chứ" Phạm Vũ Mặc không kìm được mà nói, hắn quả thật không hiểu kẻ này. Ánh mắt nhìn đám hỗn chiến vẫn đang diễn ra, lại nhìn người tụ tập ngày càng đông, hắn lại càng sợ nếu có người nhận ra mình, đầu lại vội cúi xuống.
"Ta cũng không phải là người của Ngô Mộc Lâm" Hàn Nhật vẫn như không trả lời.
"Oáp..."
Ngáp một tiếng lớn, Hàn Nhật chán nản nói
"Ôi buồn ngủ rồi, đánh như vậy quả thật mệt, biết vậy không đánh cho xong"
Nghe lời thở dài kia, Phạm Vũ Mặc đang quỳ gối tí thì ngã luôn xuống, hắn cười đau đớn, nước mắt suýt nữa cũng rơi theo, lòng thì không ngừng chửi gặp phải một tên điên. Lại nghe Hàn Nhật hét" Mau dừng lại đi! đưa ta về"
"Mau rút, hộ tống Cao đại nhân! " Lâm Vân Khải vừa kịp tránh một đao của Phan Định cũng vội tránh ra, liền hét lớn.
"Rõ"
...
Nhìn hai hàng người đang tách ra đã đứng ngay ngắn, mọi người xung quanh ngơ ngác. Không một ai hiểu nổi, đang đánh nhau đột nhiên lại dừng lại. Ánh mắt của mọi người lúc này tập trung hết sự chú ý vào người kẻ lùn đang không ngừng ngáp, lại được binh lính của thành Thanh La vậy quanh kia.
Mọi người vẫn mơ hồ lúc cuối chính kẻ này đã hô dừng lại, lập tức hai bên quả nhiên tách ra hoàn toàn thật. Lại nhìn binh lính áo giáp lam sắc kia đang từ từ rút đi, mọi người lại càng mơ hồ.
Xong, chứ như vậy là xong sao, đánh tưởng như sẽ gây ra một hồi tranh cãi vậy mà chỉ một tiếng hô của một tên lùn vô danh lại dừng như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên lại có tiếng hét lớn từ bên ngoài
" Mau tránh đường! "
Chỉ nhìn thấy, ở một bên của đám đông, mấy người đang xem như chia đôi ra, để lại một đường đi trống.
"Ngươi xem, hìn như người Thanh La thành lại tớ kia! "
Nhìn thấy đoàn người vừa tới mọi người liền phát hiện ra.
Binh lính đến số lượng cũng đến hai chục, còn có mang một chiếc kiệu lớn, sau khi phi vào bên trong, mất binh lính cũng lập tức chia ra tản xung quanh xếp thành vòng trong tương đối.
" Hình như kia là Ngô thiếu chủ thì phải"
"Ừ hình như đúng là vậy, xem ra chuyện cũng không hề nhỏ nha, lại để Ngô thiếu chủ phải ra mặt."
Nhìn người bước ra từ kiệu kia, ánh mắt mọi người lại chuyển hướng chú ý sang hắn.
Trái với sự mong chờ của mọi người sẽ xảy ra chuyện gì lớn, thì Ngô thiếu chủ kia sau khi đi ra nói gì đó với mấy người vừa rồi lại cùng tên lùn kia theo vào kiệu.
Đám binh lính cũng lập tức hợp lại lầm một, lại bao xung quanh chiếc kiệu, từ từ ra khỏi đám đông này.
Để lại sau lưng mọi người càng to mò thân phận kẻ lùn kia.
Trong đám người đó, hai người cũng bắt đầu đi khỏi. Khi đi ra được một đoạn khá xa, một người đi bên trái mới hỏi:
" Thiếu chủ, chuyện lần này do nhị thiếu gia ngài định giải quýêt ra sao? "
Người bên cạnh vẫn bước đi như thường, cuối cùng chỉ nói" Chuyện của hắn từ từ sẽ tính sau, ngươi bây giờ hãy mau điều tra ghấp tên lùn kia là ai cho ta là được"
"Rõ..."
Nhẹ trả lời, hắn cũng không dám hỏi nhiều nữa, kể cả khi vừa rồi bọn hắn đã đến lâu nhưng chung thủy vẫn chỉ có đứng ở ngoài không can thiệp vào hắn cũng không có hỏi.
...
"Cao Thăng huynh, ngươi không sao chứ" Khi Hàn Nhật mới bước vào bên trong kiệu, Ngô Mộc Lâm đã vội hỏi.
"Oáp...Không sao, hiện tại mau về đi, ta thật mệt rồi"
"Ô, được được, huynh đã mệt thì ta cũng không hỏi nhiều nữa."
...
Nhìn Hàn Nhật đã bước về phòng, Ngô Mộc Lâm ánh mắt lại hơi nhìn qua Lâm Vân Khải, sau lại quay lưng đi vào một phòng bên.
"Ngươi bắt đầu kể rõ lại đi" Nhìn Lâm Vân Khải đã bước vào phòng, đang đứng trước mặt, Ngô Mộc Lâm tự rót cho mình một chén trà.
Mà Lâm Vân Khải cũng đã quen với việc này, vẫn đứng lạu bắt đầu kể kĩ càng.
Đến khi hắn kể xong, Ngô Mộc Lâm đang uống trà, khóe miệng hơi nhếch, cuối cùng lại nói một câu làm hắn không hiểu nổi.