Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 4: Nhà bị bắt



Hàn Nhật chạy một mạch về cái đình kia khi đến đình đã nghe tiếng hét to của Nhà dường như đang rất tức giận:

-Tôi đã bảo là không muốn đi mà, tôi muốn ở lại sống cùng ca ca, bà mau đi đi.

Cùng lúc đó bên trong đình lại vang lên mấy giọng nói nữa:

-Đúng vậy, bà mọc từ đâu ra tự nhiên như một người điên vậy lại muốn mang muội ấy đi.

-Mau buông muội ấy ra, buông ra.

-Lũ ăn mày các ngươi cút ra, thế này mà là cuộc sống sao cái này vốn dĩ là ăn mày. Đi theo ta ngươi sẽ có rất nhiều thứ tốt.

Hàn Nhật nghe có một giọng rất lạ lại thêm lời nói kia nữa thì hắn có thể đoán chắc đây là người muốn đưa Nhà đi.

Hắn lập tức xông vào, sau đó Hàn Nhật thấy bên trong hiện tại đang có năm người, ngoài ba người anh em A Cẩu và Nhà ra thì còn có một người trung niên phụ nữ đang nắm thật chặt tay của Nhà nữa. Nhìn thấy có bóng người vào cả năm người lập tức quay ra, lập tức Nhà khóc lên:

-Ca ca mau cứu muội, bà ta là người xấu muốn bắt muội xa ca.

Mấy người A Cẩu cũng vui vẻ:

-Tốt quá cuối cùng ngươi đã về.

Cùng lúc đó, Hàn Nhật chạy về phía Nhà xoa đầu trấn an cô nói:

-Không sao ta đã ở đây rồi không ai làm gì muội được đâu.

-Um muội tin mà.

Sau khi trấn an được Nhà thì Hàn Nhật lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia:

-Bỏ tay ra.

Người phụ nữ khia đến bây giờ vẫn còn bất ngờ, vốn dĩ khi nàng nghe tiểu cô nương này nói mình có ca ca lên định thương lượng. Khi thấy Hàn Nhật bước vào lại cũng nghĩ hắn cũng như mấy tiểu hài tử bên cạnh đơn thuần là bạn lại không ngờ thằng bé này lại là vị ca ca kia.

Thấy người phụ nữ vẫn không chịu buông Nhà ra Hàn Nhật lại nhấn mạnh:

-Bỏ.....Ra...Bỏ bàn tay thối của bà ra khỏi muội muội tôi.

Người phụ nữ cuối cùng "Hừ" một tiếng rồi bỏ tay ra. Nàng không muốn cãi nhau với một tiểu hài tử.

Khi được thả tự do lập tức Nhà ôm chặt lấy Hàn Nhật mà khóc.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn đám ăn mày trước mắt rồi quay mặt hướng Hàn Nhật nói:

-Ra ngoài một lát, ta có truyện cần thương lượng với ngươi.

Nghe vậy lập tức Nhà nắm chặt tay của Hàn Nhật lắc lắc đầu tựa hồ không cho hắn đi. Hàn Nhật mỉm cười gật gật đầu ý bảo không sao đâu. Thấy vậy Nhà mới lưu luyến bỏ cánh tay Hàn Nhật ra để hắn cùng người phụ nữ kia ra ngoài.

Khi đã ra khỏi đình phạm vị trương đối, lại xác định không có ai đi theo người phụ nữ mới nhìn Hàn Nhật đằng sau nói:

-Nói, người muốn cái gì thì có thê giao em của người cho ta.

-Không thể dù cho ta cái gì đi nữa, vả lại ta không có cái quyền như vậy.

-Hừ ngươi tưởng ra không biết ngươi muốn gì ư, lại làm ra vẻ, một tên ăn mày như ngươi đòi chỉ có thê là tiền thôi. Được rồi bao nhiêu tùy ngươi ra giá.

Nghe người trước mặt khinh thường mình như vậy, lại còn làm bộ dáng cao cao tại thượng cái gì cũng biết. Hàn Nhật cực kì tức giận trực tiếp quát:

-Người cút ngay cho ta, loại chó má nhà ngươi là cái gì mà đòi ta phải giao muội muội ta ra, cút.

Vừa quát Hàn Nhật cố hết sức đẩy người phụ nữ ra.

Mặt trung niên nữ tử thoáng đen lài, nàng trong môn phái người người phải kính ngưỡng nay lại bị một tên tiểu tử ăn mày xua đuổi sao nàng có thể nhịn được. Nàng phất nhẹ tay một cái Hàn Nhật đã bị ngã ra một khoảng cách.

Thấy với sức của mình không thê lay động được người phụ nữ trước mặt Hàn Nhật có chút giạt mình. Hắn biết sức mạnh của mình đến đâu so với thanh niên trai tráng không kém chút nào. Nhuang hắn rất nhanh sắp lại tâm tình, nhớ ra người này hình như xuất thân luyện võ nên thấy bình thường. Hàn Nhật từ từ đứng dậy vẫn ánh mắt thù hằn nhìn người trước mặt.

Người phụ nữ kinh thường nhìn Hàn Nhật:

-Ta thấy bộ dạng ngươi chắc cũng đã tu luyện qua, ngươi phải biết nếu ta mà muốn mang con bé kia thì căn bản không thể ngăn cản...

-Nếu vậy sao ngươi ngay từ đầu không làm luôn đi lại ra đây nói này nọ, ta biết ngươi căn bản sợ Nhà thù ghét ngươi. Hừ.

Không để người phụ nữ này nói tiếp Hàn Nhật trực tiếp đáp trả, điều hắn nói ra chỉ là đoán thôi cũng không chắc chắn mười phần.

Quả nhiên trung niên nữ tử ngẩn ra một chút. Đúng như Hàn Nhật nói nàng không dám mạnh mẽ đưa Nhà về nếu không sẽ sinh ra ác cảm đối với nàng lại không thể một mực chuyên tâm tu luyện. Điều này không tốt chút nào với nàng.

Suy nghĩ một chút trung niên nữ tử lại nói:

-Thế ngươi có thể làm gì cho con bé.

Hàn Nhật trả lời luôn:

-Ta có thể làm việc nuôi muội ấy.

-Chỉ vậy thôi sao, ta thấy ngươi chưa no nổi cho mình thì đúng hơn. Mà ngươi nghĩ chỉ đủ ăn thôi là đủ sao, ta có thể cho con bé rất nhiều thứ, đi theo ta nó sẽ không lo về cuộc sống từ địa vị đến sức mạnh.

Nói xong người phụ nữ im lặng nhìn Hàn Nhật.

Trong thâm tâm của Hàn Nhật thoáng chút giật mình, có phải hắn đã quá ngây thơ không hay chỉ vẻn vẹn chỉ làm được có thế. Không, ta có thể làm tốt hơn thế . Nghĩ xong Hàn Nhật lại ngẩng đầu lên nói:

-Ta sẽ có gắng. Mà lại có một thứ ngươi không thể cho muội ấy.

-Ta không tin cái gì ta lại không thể cho nó chứ.

-Hạnh phúc, ở bên ta muội ấy sẽ được hạnh phúc.

-Hừ, hạnh phúc có thể làm được gì chứ sao có thể bằng cái ta cho được. Còn nữa bây giờ thứ đó vẫn chưa cần thiết. Sao ngươi có thể bảo vệ nổi con bé chứ. Vì sao ngươi lại cố chấp như vậy.

Tựa hồ đã mất kiên nhẫn với Hàn Nhật người phụ nữ như hét lên, một luồng áp lực rất lớn đặt lên cơ thể Hàn Nhật kiến hắn như cõng trên lưng cả ngàn cân vậy. Cố gắng trống cự với áp lực đó, cả người hắn đứng thẳng, giọng đầy ngạo khí:

-Vì một lời hứa, ta đã hứa luôn ở bên muội ấy, chăm sóc cho muội ấy ngươi hiểu không, đó là lời hứa ta dành cho muội ấy ngươi có hiểu không...Ngươi có không.

Đoạn câu cuối cùng Hàn Nhật như hét lên. Võ công ngươi cao thì sao chứ lại có thể kinh thường đến vậy. Một lời hưa của ta quan trọng hơn nhiều, trừ khi Nhà muốn ròi xa hắn nếu không thì không ai có thể ép hắn.

"Phụt"

Tựa hồ không thể chịu nổi áp lực cứ đang tăng dần kia. Hàn Nhật trực tiếp bị thổ ra một ngụm huyết. Tuy vậy dáng người hắn vẫn không đổi, thân đứng thẳng như bút, ánh mắt đằng đằng sát khí, kiên quyết và nhiệt liệt như trước. Hàn Nhật đang cưcj kì đau đớn, bên trong thân thể tựa hồ có những tiếng răng rắc phát ra từ xương.

Ánh mắt người phụ nữ có chút bất ngờ lại có chút tan dương, nàng không ngờ tên tiểu tử này lại có thể chịu áp lực khi bà giận giữ như vậy mà lại không tí nhíu mày. Trong lòng thầm xuýt xoa:"Nếu không phải tiểu tử này tư chất biến dị thì với ngạo khí như vậy ắt tiền đồ rất lớn".

Thấy tình hình không mấy lạc quan trong lòng người phụ nữ lại đành bất đắc dĩ làm hạ sách. Đúng lúc đang định thực hiện thì lại thấy Hàn Nhật đột nhiên cúi đầu xuống tựa như đang suy nghĩ, sau một hồi lại thấy hắn ngẩng đầu lên, mà câu tiếp theo lại làm cho người phụ nữ giật mình.

-Thật sự bà không thể buông tha cho muội muội ta sao.

Người phụ nữ không ngờ Hàn Nhật lại thay đổi nhanh như vậy, thoáng chốc chuyển từ bị đọng sang chủ động, lại hỏi thẳng như vậy. Thậm chí người phụ nữ nghi mình đang nói chuyên với một người trưởng thành, làm sao một đứa trẻ lại suy nghĩ nhanh như vấy. Gật mình chỉ trong thoáng chốc rồi người phụ nữ cũng trả lời dứt khoát:

-Không thể.

-Dù tôi làm thế nào đi chăng nữa thì bà vẫn muốn dẫn Nhà đi phải vậy không.

-Đúng vậy căn bản ngươi không có lựa chon.

Hàn Nhật cười khổ mặc dù biết trước câu trả lời và kết quả này từ khi nhận ra sự chênh lệch về hai người hắn đã biết nhưng hắn vẫn cố đến lúc này. Là con người, rất nhiều người cũng vậy mặc dù biết trước chắc chắn sẽ thất bại nhưng con người ta vẫn cố gắng mà đâm đầu vào đến khi biết được kết quả lại càng khổ hơn. Hàn Nhật tâm tình của hắn lúc này cũng như vậy bây giờ biết được kết quả này hắn rất khổ sở. Giọng hắn run run:

-Có thể mang ta đi không.

Người phụ nữ nhìn Hàn Nhật một hồi rồi trả lời:

-Không thể.

-Tại sao chứ ta bị làm sao chả lẽ tư chất ta không tốt.

Lúc này Hàn Nhật trược tiếp hét lên nước mắt tuôn trào ra, nắm tay thật chặt.

-Không phải vấn đề tư chất, người tư chất... ài ta cũng không biết giải thích thế nào nữa, nói chung tư chất của ngươi hoàn toàn dưa vào công pháp còn ngươi không theo ta được cũng là vì tông phái ta không thu nhận nam tử mà chỉ nhân nữ.

Trả lời vấn đề này người phụ nữ cũng bất đắc dĩ, rồi lại nói:

-Có phải ngươi đã suy nghĩ lại, cho muôi muội ngươi đi với ta.

-Không thể.

Vẫn giọng kiên quyết đó của Hàn Nhật.

Ạc người phụ nữ không biết nói gì nữa, tâm tình tên nhóc này thật khó đoán. Sau lại cười khổ:

-Ngươi tên gì.

Hàn Nhật cũng không hiểu ra sao, tự dưng lại hỏi vậy nhưng hắn vẫn trả lời:

-Hàn Nhật.

-Um ta sẽ rất nhớ cái tên này.

Nghe người phụ nữ thì thào trong miệng, Hàn Nhật đang định nói thì tự dưng thấy người phụ nữ phất nhẹ cánh tay. Tiếp đó ý thức hắn liền mơ hồ, chỉ nghe có tiếng nói bên tai:

-Ngươi đừng cố tìm con bé, với thực lực của ngươi thì chưa đủ được chỉ sợ ngươi ngay cả cửa cũng chưa nhìn được đã bỏ mạng.

Lưu phúc trấn, hiện giờ trời cũng đã ngả về tây, các hàng quán ven đường đã có một số bắt đầu thu dọn lại, một số thì lại cố bán nốt, người trên đường tuy đã ít hơn nhưng lại vẫn có cái nhộn nhịp của nó. Lúc này không biết từ đâu ra một cái bóng vụt qua mọi người, thỉnh thoảng cái bóng người này đụng vào một số người nhưng chung qui tốc đọ vẫn không giảm. Điều này làm cho mọi người ở đây bực mình chỉ chửi vài câu cho đỡ tức rồi quang cảnh lại như cũ.

Bóng người này lao được nhanh ta khỏi đám đông thì tôvs đọ tăng lên rất nhiều, sau đó lại chạy vào một con hẻm vắng người, cuối cùng lại xuất hiện ở trước chiếc đình cũ.

Cái bóng người này đúng là Hàn Nhật, lúc hắn tỉnh dậy, đầu óc choáng váng. Sau lại phát hiện, mình bị bỏ ở ven bìa rừng, cách trấn một khoảng cách rất xa. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều gì mà cắm đầu chạy một mạch thật nhanh về, trên đường hắn cực kì lo lắng cho Nhà, không biết Nhà có bị người phụ nữ kia làm gì không nữa.

Khi bước vào trong đình, Hàn Nhật nhìn thật nhanh xem còn thấy Nhà và người phụ nữ kia đâu không, nhưng lại lầm hắn thất vọng, trong đình bây giờ chỉ còn bốn người A Cẩu ngồi kia ngoài ra không có gì khác.

Hàn Nhật đang định đi hỏi tung tích Nhà từ đám người A Cẩu thì đã thấy cả nhóm đổ về phía hắn hung hăng đánh mình.

Do không phòng bị, lại chạy đường dài Hàn Nhật đã sớm mất sức căn bản khó tránh khỏi, bị nhóm bốn người thay nhau đánh.

Đang không hiểu chuyện gì thì lại nghe A cẩu vừa đánh vừa điên cuồng gào:

-Thằng chó chết, tao đã nhìn nhầm mày, tại sao mày lại có thể nhẫn tâm vậy được. Mày còn là con người không. Nhà tốt với mày như vậy mà mày còn làm vậy được.

-Mẹ kiếp, đánh mày bẩn tay tao nhưng tao vẫn phải đánh.

Hàn Nhật đang cố chịu đòn, nghe việc liên quan đến Nhà hắn lập tức vùng dậy, muốn nói gì đó thấy dáng điên cuồng của bốn người thì bỏ qua ý định này lập tức dùng sức mạnh mà chế ngự.

Vừa đánh Hàn Nhật cũng điên cuồng không kém, vừa đánh hắn vừa hét to:

-Nhà bị làm sao muội ấy đâu rồi, nói.

Giờ đây hắn chả có thời gian đánh nhau vớ vẩn này, quan trọng nhất là biết tình trạng của Nhà, quyền cức đấm đá phát huy đến cược hạn. Tromg lòng Hàn Nhật thấy bất đắc dĩ sao hôm nay bọn này lại khó đối phó vậy chứ.

Thấy Hàn Nhật nói vậy, nhóm bốn người có chút ngẩn người nhưng quyền cước vẫn ra nhanh không ngừng.

Chả mấy chốc khuôn mặt của năm đứa trẻ trong chiếc đibhf đã tím bầm, khuôn mặt như thể biến dạng vậy. Thế mà chúng vẫn cứ đánh, căn bản trong tâm trí chúng không nghĩ đến việc phải dừng lại.

Cứ như vậy sau một lúc lâu, cả năm người cùng kiệt sức mới chịu buông nhau ra. Mỗi người đều thở hồng hộc vì mệt và đau.

-Đánh xong rồi thì mau kể cí chuyện gì với Nhà đi, còn nữa vì sao các ngươi lại đánh ta.

Trong năm người có lẽ Hàn Nhật ít bị thương nhất, ngoài một số chỗ trên người bị tím ra còn đâu đều ổn cả. Thấy mấy tên kia cuối cùng cũng mệt hắn trực tiếp hỏi luôn thắc mắc trong lòng, không thể nào vô duyên vô cớ mấy tên này lại điên cuồng đánh hắn như vậy.

A Cẩu vừa rồi hắn cũng đã chút giận bớt đi tức tối trong lòng nên tâm trạng cũng đã ổn lên không ít, kinh bỉ nhìn Hàn Nhật, hắn mới nói:

-Chuyện gì sao, ngươi còn giả gây ngô gì nữa. Khi ngươi cùng mụ già kia đi một lúc, thì bà ta đã quay về một mình và đã nói ngươi chính miệng nói Nhà chỉ là gánh nặng của ngươi, không làm được gì chỉ tốn cơm nên ngươi bán muội muội ngươi với giá trăm linh thạch gì đó rồi. Vì vậy bà ta trực tiếp bắt đi Nhà rồi. Ta thật không hiểu Nhà, lúc bị bắt lại vẫn tin một kẻ bạc tình như ngươi.

Lời của A Cẩu có chút chua xót, mấy ngày qua bốn huynh đẹ bọn chúng và Nhà cũng đã hiểu nhau hơn. Đối với mấy tên ăn mày như chúng được sự chăm sóc của Nhà nữa nên trong tâm hắn thực sự đã xem Nhà là người thân rồi.

Hàn Nhật ngồi bên nghe vậy đại khái hiểu chuyện gì, thì ra người phụ nữ kia, bắt Nhà đi lền viện một lý do đơn giản vậy để lừa Nhà và mấy tên này, nhưng hắn vẫn không sao hiểu nổi, vì sao lại lý do khó tin như vậy để lừa Nhà. Nhìn lại bọn A Cẩu, bọn chúng sống là ăn xin nếu không có chút mưu trí sao có thể tin dễ dàng như vậy. Thở ra một hơi Hàn Nhật nói:

-Ta không có, ta không biết gì hết, vừa rồi ta bị người phụ nữ ấy đánh ngất đi, khi tỉnh lại đã chạy ngay đến đây. Ta cũng không nói vừa rồi như ngươi.

-Giờ này rồi mà ngươi vẫn còn trối cãi được, ta là ăn xin nhưng cũng không thể mặt dày như người. Được nếu ngươi bảo không phải vạy ta hỏi ngươi cái túi trên người ngươi là cái gì, hừ.

A Cẩu không khách khí mắng chửi đoạn tay vừa chỉ về chiếc túi bên hông Hàn Nhật.

Theo hướng chỉ tay của A Cẩu, Hàn Nhật cúi xuông nhìn bên hông mình. Đến bây giờ hắn mới để ý, bên người mình từ bao giờ lại xuất hiện thêm một cái túi, tiện đó hắn liền đưa tay xuống cầm lên và trực tiếp mở đổ ra đất. Chỉ thất bên trong túi rơi ra rất nhiều những tinh thể trong suốt tứ giác, thử cầm lên một viên xem xét Hàn Nhật thấy cảm giác thoải mái thấm vào cơ thể.

Theo như lời A Cẩu nói đây có lẽ là linh thạch, là thứ dung để đổi lấy Nhà.

Thấy vật trên tay Hàn Nhật, nhóm bốn người càng trắc hơn, đúng như Hàn Nhật nghĩ dù sao bọn chúng đã lăn lộn trong cuộc sống này nhiều rồi lại đâu có thể dễ tin người như vậy, mà đây lại còn là một người xa lạ. Chỉ là đang lúc tức giận lại thấy đúng lúc người phụ nữ dẫn Nhà đi thì Hàn Nhật lại về thì lại quá trùng hợp, xong lại nhìn thấy chiếc túi bên hông Hàn Nhật thì nhóm bọn hắn đã trắc đến yams phần.

-Sao, giờ ngươi lại câm như hến thế, không còn gì để nói sao, súc sinh như ngươi mới có thể làm ra chuyện này. Ngươi cứ câm vậy sao.

A Cẩu ngồi một góc tức giận hét lên.

Chỉ là lúc này Hàn Nhật tay cầm linh thạch không có tâm trí nghe. Hắn vội chạy như điên ra trước cửa hét lên trời:

-Nhà muội có còn ở đây không....Mụ già kia trả muội muội cho ta, ta biết ngươi vẫn còn ở gần đây, ngươi mauu nói gì đi chứ.

-Nhà muội nghe thấy thì mau thưa đi, ta không có làm như vậy đâu.... bà già kia mau xuống đây, mẹ kiếp lão tử giết ngươi....

Lúc này, bọn người A Cẩu đã đến trước cửa, nghi hoặc nhìn Hàn Nhật đang điên cuồng vừa gọi vừa chửi bới ngoài kia. Nhìn trạng thái bây giờ của Hàn Nhật giống như kẻ điên vậy, cứ hét không ngừng nghỉ.

"Bịch"

Hàn Nhạt vô vọng nhìn về phía bầu trời ngồi bịch xuống đất, miẹng vẫn còn thều thào"mau ỷar muội muội cho ta".

Thực ra khi vừa rồi nghe sự việc đã diễn ra lại nhìn thấy chiếc túi bên hông hắn đã hoàn toàn hiểu được mọi việc. Người đàn bà kia, sau khi đánh ngất hắn liền cho chiếc túi bên hông hắn, lại để hắn ở một nơi tương đối xa nơi đây rồi lại đi đến và bịa ra câu chuyện kia. Để Nhà triệt để toàn tâm hướng về mình và không còn lưu luyến thì, khả năng rất cao sẽ cho Nhà đứng gần đó nhìn, lại vừa lúc hắn đi về mang theo chiếc túi kia. Còn khả năng giữ lại để nhìn cảnh tượng bên trong này là không thể, nhưng dù biết vậy hắn vẫn cố hét. Có lẽ đây là cách hắn xả đi mối căm thù này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.