“Hải Đào, Linh Vũ, đột nhiên thân thể tôi có chút không thoải mái, đi về trước đây”
Lý Nị đột nhiên đứng dậy, nói.
Không đợi Nhậm Hải Đào bọn họ lên tiếng, cô ta đã đứng dậy đi đến phòng thay
Nhậm Hải Đào có chút nghỉ ngờ nhìn Lý Nị rời đi.
Trương Oánh bên cạnh cười cười nói: “Chắc là cô ấy hối hận, đi về đau lòng rồi.” Đầu là phụ nữ, cô ta trong nháy mắt lập tức đoán được tâm sự của Lý Nị.
Mà bên kia, đám người Nam Cung Tuyết trò chuyện.
Mà phần lớn thời gian Lý Quân đều trầm mặc.
Những phú nhị đại như bọn họ kỳ thật cũng không có nhiều đề tài chung với Lý Quân.
Sau khi ngâm suối nước nóng một lúc, mấy người bọn họ liền đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh.
“Người đẹp, có thể thêm wechat không?”
Bạch Tỉnh đang ngồi chơi điện thoại thì bị một người đàn ông trung niên hơi say bên cạnh quấy rầy.
Đối phương đưa tay, trực tiếp khoác lên vai Bạch Tỉnh.
Bạch Tỉnh cau mày, né tránh bàn tay như heo muối của đối phương, lạnh lùng nói: “Không thể”
Ánh mắt của đối phương không kiêng nể gì dừng lại ở vị trí ngực Bạch Tinh hồi lâu, mới đi đến vị trí cách đó không xa ngồi xuống.
Ở đó có hai người bạn của ông ta, ông ta cười ha ha nói với hai người bạn nam: “Cô gái kia không tệ.”
“Đúng vậy, cái eo thon nhỏ kia, đưa lên giường khẳng định rất tuyệt...” Mấy người phát ra tiếng cười càn rỡ, khiến mặt Bạch Tinh càng khó coi hơn. “Mấy người này cũng quá đáng giận rồi.”
“Đúng vậy, nếu không phải đang ở Lục Bàn Sơn, nếu ở nội thành Sở Châu, tôi sẽ gọi điện đánh gấy chân bọn chúng.”
Mấy người nam nữ trong lòng cũng đầy căm phẫn. Chỉ có Lý Quân yên lặng nhìn tạp chí trong tay.
Điều này làm cho cô gái vốn có chút hào cảm với Lý Quân, cảm thấy có chút thất vọng.
Thấy đồng nghiệp bị khi dễ, cũng không dám lên tiếng, dường như lá gan có chút nhỏ.
Đúng lúc này, Kim Thế Di bước nhanh ra, đi tới vị trí của người đàn ông kia.
Người đàn ông kia còn đang hai người bạn của ông ta đàm luận, nhìn thấy Kim Thế Di đứng trước mặt, ông ta nhất thời ngẩng đầu lên.
“Miệng tốt nhất nên sạch sẽ một chút, còn dám nói lời vũ nhục bạn của tôi, tôi sẽ không khách khí với các ông đâu.”
Nghe thấy Kim Thế Di nói như vậy, ba người đàn ông kia đều đồng thời đứng lên, vẻ mặt lạnh như băng.
Kim Thế Di không hề sợ hãi.
“Ông chủ hội quán suối nước nóng này là bạn của tôi, các ông muốn động thủ sao?”
Kim Thế Di khoanh tay trước ngực, khí thế mười phần.
Ba người đàn ông liếc nhau, cuối cùng hung tợn trừng Kim Thế Di một cái, trực tiếp đứng dậy rời khỏi khu nghỉ ngơi.
Sau khi đuổi ba người bọn họ đi, Kim Thế Di như gà trống vừa chiến thắng vậy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về.
Ngay cả bước đi dường như cũng mang theo gió.
Mấy nữ sinh nhất thời nhìn Kim Thế Di với cặp mắt khác xưa.
Bạch Tỉnh lại càng cảm động hơn nói: “Kim thiếu, cảm ơn anh đã trút giận cho tôi, đi cùng người như anh mới có cảm giác an toàn, vừa rồi anh thật sự quá khí phách rồi”
Kim Thế Di cười cười: “Không có gì, chẳng qua chỉ là mấy tên du côn lưu manh mà thôi.”