Nói xong, hắn ngạo nghễ nhìn Lý Quân một cái. Lý Quân cười cười, anh lười tranh giành tình nhân với người như hắn.
Vừa rồi ba người đàn ông kia rõ ràng là đã uống rượu, loại người rác rưởi này thật sự không cần phải so đo với bọn họ.
Cảm giác Lý Quân có chút bị người khác xem thường, Nam Cung Tuyết thì vì Lý Quân mà bất bình, cô vội vàng nói:
“Lý Quân cũng không phải là nhát gan, anh ấy chỉ là không muốn so đo cùng với đám quỷ say như vậy, bằng không Lý Quân ra tay, thì chỉ cần mấy phút đã đánh ngã bọn họ xuống đất rồi.”
Nam Cung Tuyết từng nhìn thấy thân thủ của Lý Quân.
Loan Thục Ninh bên cạnh cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Cô mặc dù không biết thân thủ Lý Quân như thế nào, nhưng có thể được nhiều ông lớn cung kính đối đãi như vậy, Lý Quân há có thể bị một tên lưu manh dọa đến.
Sức mạnh của anh tuyệt đối càng mạnh hơn so với Kim Thế Di. Bạch Tinh kinh ngạc nói: “Vậy sao? Thì ra Lý Quân lại lợi hại như vậy.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng mọi người có thể nghe ra, trong giọng nói của cô có sự miễn cưỡng.
Theo cô ta nghĩ, Nam Cung Tuyết nói như vậy, hoàn toàn là vì cô là bạn gái của Lý Quân, biện hộ cho Lý Quân mà thôi.
Vừa rồi Lý Quân trầm mặc, đã sớm để lại ấn tượng nhát gan nhu nhược cho cô ta.
Dù sao những người khác tuy rằng không giống với Kim Thế Di đi lên dạy dỗ, nhưng cũng biểu đạt sự bất mãn, chỉ có Lý Quân giống như là không nhìn thấy.
Ở khu nghỉ ngơi nửa tiếng, mọi người đều tự đến phòng thay đồ thay quần áo, chuẩn bị rời đi, kết thúc cuộc đi chơi hôm nay.
“Kim thiếu, chuyện ba mươi triệu vẫn có hiệu lực như cũ, về phần Lý Quân và anh, có lẽ giữa hai người có chút hiểu lầm, hi vọng anh đừng so đo với anh ấy” Nam Cung Tuyết nói với Kim Thế Di.
Kim Thế Di gật đầu.
Gần đây trong tay hắn quả thật thiếu tiền, về phần thăng nhóc Lý Quân kia dám làm hắn mất mặt, cái này sớm muộn hắn cũng sẽ lấy lại, đương nhiên không phải bây
giờ.
Mấy người bọn họ cười cười nói nói từ trong hội quán đi ra, đi thẳng về phía bãi đỗ xe.
Chỉ là còn chưa kịp đi vào bãi đỗ xe, đột nhiên có ba bóng người xuất hiện từ hai bên đường.
Là ba người đàn ông say rượu bị Kim Thế Di mắng lúc trước, bọn họ chặn đường.
“Các ông muốn làm gì?” Một phú nhị đại đứng ra, lớn tiếng chất vấn.
Nhưng vừa dứt lời, chỉ thấy người đàn ông lúc trước vươn bàn tay heo muối của hắn về phía Bạch Tinh kia, đột nhiên nhe răng cười móc ra một con dao, một dao đâm vào bụng phú nhị đại.
Đâm liền ba nhát, phú nhị đại kia trực tiếp ôm bụng ngã xuống đất, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ quần áo.
Kim Thế Di vốn còn muốn làm náo động lần nữa, vẻ mặt trong nháy mắt dừng lại.
Bạch Tinh càng sợ đến mức phát ra một tiếng thét chói tai.
Trong đám người, mỗi người đều một vẻ mặt, trừng to hai mắt, nhìn biến cố đột nhiên phát sinh.
Người đàn ông đâm phú nhị đại bị thương, cầm con dao đang nhỏ máu, cũng không quay người rời đi, mà trực tiếp vọt về phía Bạch Tinh.
Hai chân Bạch Tinh thế nhưng lại không nghe lời mà cứ đứng tại chỗ, quên cả việc chạy trốn.
“Bạch Tinh chạy maul Chạy mau đi!” Loan Thục Ninh lớn tiếng hô.
Nhưng giờ phút này Bạch Tinh lại như trúng định thân pháp, căn bản không di chuyển được bước chân.
Mọi người nhìn người đàn ông kia vọt tới trước người Bạch Tỉnh, dao nhỏ trong tay hắn loé lên ánh sáng lạnh lễo.
“Làm sao bây giờ? Ai tới cứu mình được đây?” Bạch Tinh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Có người ánh mắt không khỏi nhìn về phía Kim Thế Di.
Lúc này, Kim Thế Di đã trốn ra ngoài năm mươi mét, cũng tuỳ thời chuẩn bị chạy tới xa hơn.
Lý Quân vốn đang đi phía sau xem điện thoại, vội vàng hét lớn: “Dừng tay!”
Người đàn ông kia căn bản không phản ứng với Lý Quân, dao nhỏ trong tay hắn đâm về phía Bạch Tỉnh.
Sau một khắc, Lý Quân một bước dài xông lên, nâng một cước lên đá vào người đàn ông đang cầm dao.
“Âm!”
Thân thể người đàn ông trong nháy mắt cong lên, giống như mũi tên rời cung, bay ra xa năm mét, hung hăng nện xuống đất.