Thấy Lý Quân lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Trong lòng Kim Thế Di hoảng sợ, nhưng sắc mặt hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn biết tất cả bạn bè của cha mình và hắn chưa bao giờ nghe nói về Lý Quân. Rõ ràng tên này đang giả vờ.
“Chuyện này là sao? Anh ta thế mà gọi thẳng tên cha của Kim Thế Di? Không lẽ anh ta biết cha Kim Thế Di?”
“Làm sao có thể? Cho dù biết thật thì sao? Chẳng lẽ ông ấy lại ra tay với con trai mình chỉ vì một người ngoài sao?”
“Có lý.”
“Tôi thừa nhận Lý Quân này có chút bối cảnh, nhưng anh ta vẫn chưa nhận thức rõ bản thân mình rồi.”
Những người xung quanh lắc đầu.
Cho dù Lý Quân thật sự gọi điện thoại cho Kim Gia Hào thì sao? Trừ phi Lý Quân ở cấp thống đốc Sở Châu hoặc Hoàng Giang Triều thì mới có thể ra lệnh cho Kim Gia Hào.
Đầu dây bên kia, Kim Gia Hào, người vốn dĩ đang tán tỉnh thư ký của mình, khi nghe điện thoại của Lý Quân, ông ta lập tức sợ hãi đến mức điện thoại gần như rơi xuống đất.
“Cái thăng nghịch tử nhà mình lại dám trêu chọc đến thiếu gia tương lai của tập đoàn Chiến Long, hôm qua mình còn nghe nói Hoàng Giang Triều và những người
khác đã bơm vốn vào công ty của Lý Quân”
Nếu ở Sở Châu có vài người mà nhà họ Kim không thể đắc tội thì chắc chắn Lý Quân có nằm trong danh sách đó.
“Cậu Lý, con trai tôi không hiểu chuyện, nó làm gì thì tôi sẽ bồi tội với cậu, cậu rộng lượng xin đừng so đo với nó.”
“Con trai ông lấy danh nghĩa của tôi lừa tiền người ta, còn muốn tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh ta, nếu ông không dạy dỗ anh ta được thì để tôi làm thay cho nhé." Lý Quân lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Kim Gia Hào nghe vậy thì bị doạ đến nỗi giọng run lẩy bẩy.
“Ông chủ Lý, đừng, tôi sẽ gọi điện thoại cho nó.”
Kim Gia Hào biết tập đoàn Chiến Long làm việc độc ác đến mức nào.
Lý Quân nói dạy dỗ, e rằng phải đánh què chân con trai ông ta.
Mặc dù đứa con trai này luôn khiến ông ta tức giận, nhưng ông ta không thể nhìn con trai mình bị thương.
Lý Quân khịt mũi lạnh lùng cúp điện thoại. “Ha ha, giả vờ y như thật, nhìn anh ta không giống đang gọi điện thoại chút nào.”
“Thân phận của cha Kim Thế Di là gì chứ, làm sao có thể để anh ta lớn tiếng quát mắng được.”
“Lý Quân rõ ràng đang hù Kim Thế Di, nhưng diễn xuất quá giả, hoàn toàn không phù hợp với thực tế”
“Cái dáng vẻ giả vờ này suýt nữa khiến tôi bị lừa rồi.”
Tất cả mọi người đều nghi ngờ Lý Quân.
Dù sao đó cũng là Kim Gia Hào, một trong số ít nhân vật lớn ở Sở Châu nha. Lúc này, Kim Thế Di vô cùng tức giận.
Vừa rồi Lý Quân không biết gọi ai, giả vờ khiển trách cha hắn.
Theo hắn thấy, chuyện này như đang trêu đùa cũng như đánh vào mặt hắn. Cho dù là giả, hắn cũng không thể chịu đựng được.
“Lý Quân, tên khốn kiếp, tôi không để yên cho anh đâu.”