Là trường đại học có thể xếp vào top năm mươi cả nước, đại học Sở Châu vẫn là niềm tự hào của thành phố Sở Châu này.
Chỉ là ở trong mắt người ngoài nơi dạy học thần thánh này, đồng thời cũng có giang hồ cùng các thành phần xấu xa.
Lúc này, trong phòng học lầu ba, Mạnh Thanh Thiển được trường học công nhận là hoa khôi số một của trường, đang không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay đối với cô mà nói, nhất định là một ngày không yên tĩnh được.
Thứ bảy ngày đó, Lý Quân đột nhiên xuất hiện, anh hùng cứu mỹ nhân, đánh đám công tử bột Nguy Nhiên như chó chết chủ, chạy trối chết.
Nhưng sóng gió chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.
Hôm nay cô đã không chỉ một lần nghe được bạn bè nhắc nhở, đám người Nguy Nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trên thực tế, không cần bạn bè nhắc nhở, khi thời gian tan học càng ngày càng gần, Mạnh Thanh Thiển đã cảm nhận được bầu không khí mưa gió sắp tới.
Chân trước giáo sư giảng bài vừa rời đi thì chân sau một công tử trẻ tuổi ánh mắt mang theo vài phần lo lắng đi tới trước mặt Mạnh Thanh Thiển, vươn một ngón tay gõ gõ bàn.
“Ngoan ngoãn ngồi ở đây đừng rời đi, Nguy thiếu lát nữa sẽ tới."
Đối phương nói xong, liền trực tiếp quay người rời đi.
Mà Mạnh Thanh Thiển nhìn như trấn tĩnh, nhưng tay cầm bút lại hơi siết chặt lại.
Cô biết cuối cùng cũng không tránh khỏi.
“Thanh Thiển, Nguy Nhiên thật lòng thích cậu, cậu cứ đi theo hắn đi, tớ cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Một cô gái ngồi xuống bên cạnh Mạnh Thanh Thiển, tận tình khuyên nhủ.
“Nguy Nhiên có quyền có thế, cậu không phản kháng được, trong trường phàm là cô gái được Nguy Nhiên coi trọng, người nào mà không cuối cùng cũng ngoan ngoãn bò lên giường hắn chứ.”
“Hăn có quyền có thế, cho nên đây là lý do cậu bán đứng bạn bè sao?”
Mạnh Thanh Thiển quay người nhìn bạn thân Dư Hoa, ánh mắt lạnh như băng.
ở đại học, Mạnh Thanh Thiển không có bạn bè gì, Dư Hoa xem như là một trong số đó.
Nhưng người bạn đáng tin cậy nhất của cô lại phản bội cô.
Lời nói của Mạnh Thanh Thiển khiến sắc mặt Dư Hoa cứng đờ, lộ ra vài phần xấu hổ.
Nhưng rất nhanh đã bị sự lạnh lùng che dấu.
“Mạnh Thanh Thiển, cậu giả vờ thanh cao gì chứ? Nguy Nhiên có thể coi trọng cậu, là nể mặt cậu, cậu cho rằng cậu có thể chống cự được sao?”
“Thứ bảy hôm đó, cậu cũng may mắn đụng phải một tên ngốc, đánh Nguy Nhiên, nhưng cũng đã hoàn toàn chọc giận Nguy Nhiên.”
“Tên kia khẳng định là không biết thân phận Nguy Nhiên, nên mới dám làm như vậy, hôm nay chẳng lẽ cậu còn trông cậy anh ta xuất hiện sao? Đừng ngốc nữa, tỉnh lại đi, bây giờ không biết anh ta đã sớm trốn ở đâu rồi.”
Nghe Dư Hoa nói vậy, sắc mặt Mạnh Thanh Thiển trắng bệch.
“Xin hỏi, Mạnh Thanh Thiển có ở bên trong không?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Bởi vì Mạnh Thanh Thiển là hoa khôi trường, có quá nhiều người chú ý đến cô, cho nên Lý Quân rất dễ dàng liền nghe được cô đang nghe giảng ở phòng học này.
Thấy trong phòng không có giáo viên, anh liền đi vào.
Mạnh Thanh Thiển sau khi nhìn thấy Lý Quân, trong ánh mắt vốn đang bối rối lộ ra vài phần vui mừng.
Mà khuôn mặt Dư Hoa bên cạnh lại đen xuống, cười lạnh nói: “Mạnh Thanh Thiển, mị lực của cậu thật lớn, thật sự không sợ chết, còn dám đến trường, thằng nhóc này xong rồi."