Tất cả mọi người đều cho rằng Lý Quân đã sợ, nhưng không ai nghĩ răng anh lại đột nhiên ra tay, mà còn hung hăng đến vậy.
Ngụy Nhiên cũng không ngờ lại có biến số như vậy.
Toàn bộ chiếc ghế đập vào đầu hắn rồi nứt ra.
Một dòng máu chảy xuống từ trán hắn.
Ngụy Nhiên cảm thấy mắt mình tối sâm, bịch một tiếng ngã xuống đất. Khi Mạnh Thanh Thiển thấy cảnh này, mí mắt co giật điên cuồng.
Dư Hoa bên cạnh hoảng sợ tột độ, không ngờ Lý Quân lại to gan đến mức dám dùng ghế đập Ngụy Nhiên.
Lỡ như vô tình khiến Ngụy Nhiên chết thì phải làm sao?
Đám đông trốn trong góc cũng trợn mắt há mồm.
Ở trong trường, Ngụy Nhiên tồn tại như một hỗn thế ma vương. Cảnh tượng này quá bạo lực và đẫm máu.
“Thằng kia, mày thật to gan, dám đánh Ngụy Nhiên.”
Thanh niên đầu đỉnh phía sau hét lớn.
Hôm nay họ đã chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, làm sao có thể để Lý Quân tự phụ được.
Người thanh niên tên Tiểu Tây cũng phách lối nói: “Thằng ranh, mày xong đời rồi, hôm nay mày nhất định sẽ chết.”
“Tôi nghĩ mấy người mới xong đời đấy.”
Lý Quân trừng mắt nhìn, mấy người đó vô thức lùi về phía sau ngay lập tức.
Họ vẫn còn nhớ rất rõ trước đó Lý Quân tàn nhẫn đến mức nào. “Một đám rác rưởi." Lý Quân mắng.
“Bây giờ tôi chính thức tuyên bố Mạnh Thanh Thiển là người của Lý Quân tôi, ai dám bắt nạt cô ấy thì cũng như đối đầu với tôi.”
“Bất kể bối cảnh của mấy người ra sao, tôi đều sẽ đánh đến mức mẹ mấy người cũng không nhận ra.”
Người thanh niên đầu đỉnh không khỏi khịt mũi hừ lạnh một tiếng: “Tên nhóc, cậu thực sự nghĩ rằng có võ thì có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn sao? Hôm nay Ngụy thiếu đã chuẩn bị sẵn sàng, mời Phùng gia của Hưng Nghĩa Xã đến, Phùng gia là ông lớn trong xã hội, có người đó ở đây, hôm nay mày chết chắc.”
“Ông lớn trong xã hội? Anh đang hù ai đấy? Đúng lúc tôi cũng chuẩn bị một vài người, không bằng xem thử ai lợi hại hơn đi.” Lý Quân khinh thường nói.
Đám người Hoàng Giang Triều và Chu Bỉnh Khôn đều đang ở bên ngoài.
Mà trước khi đến, Lý Quân đã điều tra lai lịch của tên Ngụy Nhiên này, gia đình hắn chỉ có thể coi là gia đình hạng trung ở Sở Châu.
Còn mấy người anh mang tới chỉ cần tuỳ tiện dậm chân cũng có thể khiến Sở Châu run rẩy, vậy nên sao anh có thể để chúng vào mắt.
Vừa nghe được lời của đối phương, Mạnh Thanh Thiển lại có chút lo lắng.
Cô không biết Lý Quân có thực lực gì, nhưng cô biết bối cảnh của Ngụy Nhiên.
Lần này Lý Quân còn có thể đưa cô rời đi như trước sao?
“Thằng nhóc kia, người của mày mang đến làm sao có thể so sánh với người của Ngụy Nhiên, hôm nay mày cứ chờ chết đi."
Bên cạnh, Dư Hoa không khỏi giễu cợt, cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng Lý Quân đã nắm lấy tay Mạnh Thanh Thiển đi ra ngoài.
“Đi thôi, đi xem một chút cái gọi là ông lớn xã hội đến cùng đáng sợ đến mức nào.”
“Thằng kia, mày còn muốn đi, tao nhất định phải giết mày.”
Ngụy Nhiên vừa rồi còn ngất xỉu trên mặt đất, lúc này che đầu đứng dậy, đầu hắn đầy máu, đôi mắt hung tợn như ác ma.
Lý Quân liếc nhìn hắn một cái rồi đá một phát khiến hắn ngã xuống đất, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.
Có rất nhiều người của Nguy Nhiên đứng ở hành lang, nhưng không ai dám ngăn cản bước chân của Lý Quân.