“Được rồi, được rồi, có lẽ Lý Quân có chút hiểu lầm về Trương Siêu thôi.” Lý Mộng Vân tiến lên giãn hòa.
Hôm nay là sinh nhật của bà, cũng là lần đầu tiên Trương Siêu, bạn trai của con gái bà đến thăm bà, bà không muốn gây ra bất kỳ phiền toái nào.
“Trương Siêu không phải người tốt, hắn chỉ đang đùa giỡn Bạch Vi cho vui mà thôi. Hắn còn có vị hôn thê. Chú, chú cũng là người của cộng đồng doanh nghiệp ở Sở Châu, chú có thể đi hỏi thăm, con làm vậy chỉ vì tốt cho Bạch Vi mà thôi.” Lý Quân nói.
Trương Siêu vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không có vị hôn thê nào. Anh Quân, cho dù anh không thích tôi, anh cũng không nên bịa ra những chuyện này để hãm hại tôi.”
Lý Quân lạnh lùng liếc nhìn Trương Siêu.
Tên nhãi này hôm nay có chút không bình thường, dám đối đầu với anh như vậy. Nếu không phải ở nhà cô, Lý Quân đã sớm đánh chết hắn rồi.
Bạch Vi thất vọng liếc nhìn Lý Quân.
Anh họ của cô thực sự có vấn đề về tính cách!
Lúc này, Lý Mộng Vân kéo Lý Quân ngồi xuống.
“Quân Nhi, con ngồi xuống trước đi để cô nấu ăn.”
“Được.” Lý Quân gật đầu.
Chỉ có cô của anh mới có thể cho anh chút hơi ấm trong gia đình này.
Về phần chú và em gái anh, thành thật mà nói, họ chỉ là hai kẻ ngốc bị Trương Siêu lừa gạt.
“Bạch Vị, lát nữa anh sẽ đưa em về phía nam chơi, nơi đó đẹp như tranh vẽ. Khi đến lúc chúng ta sẽ thuê một biệt thự bên bờ biển, sống một thế giới cho hai người." Trương Siêu nói với Bạch Vi.
“Vâng.” Bạch Vi gật đầu.
Biển, biệt thự là cuộc sống mà cô hăng mong ước.
Nhưng khi cô nói ra những lời này, Lý Quân không khỏi cau mày.
Nếu hai người đi về phía nam chơi thì em gái anh sẽ bị tên khốn Trương Siêu nhúng chàm sao.
Anh quay đầu lại nhìn chú mình, nhưng thấy không biết ông đang nghĩ đến chuyện gì mà lại rất vui vẻ.
Lúc này, chuông cửa vang lên bên ngoài. Cửa mở ra có hai mẹ con bước vào.
Lý Quân biết bà là em gái của chú anh - Bạch Tú Dung, cũng là cô của Bạch Vi.
Lý Quân còn gọi là cô Dung.
“Tú Dung tới rồi, bữa cơm sắp chuẩn bị xong rồi."
Lý Mộng Vân bước ra khỏi bếp và nói với nụ cười trên môi.
Chồng của Bạch Tú Dung cũng làm kinh doanh, sự thành công của Bạch Kính Đình là không thể thiếu sự giúp đỡ của anh rể.
Bạch Tú Dung đang cầm một hộp quà trong tay, sau khi vào cửa, bà nói:
“Em biết hôm nay là sinh nhật của chị dâu, cho nên em đặc biệt chọn một chiếc vòng ngọc bích cho chị.”
Vừa nói, bà vừa lấy một chiếc hộp và mở nó ra như thể khoe khoang.
Một chiếc vòng tay màu xanh lục xuất hiện trước mắt mọi người.
“Nào, nào, mang theo quà làm gì chứ!”
Lý Mộng Vân nói như vậy nhưng trong lòng hiển nhiên rất vui mừng.
“Cô ơi, con cũng mang quà tới cho cô đây.”
Lúc này, Lý Quân mới nhớ tới mà lấy món quà mình mua ra.
Nó cũng là một chiếc vòng tay ngọc bích nhưng so với chiếc vòng tay của Bạch Tú Dung, chiếc vòng tay của Lý Quân trông xanh hơn và trong suốt hơn.
Đột nhiên, trong không khí có chút xấu hổ.
Tặng quà không có gì đáng sợ, đáng sợ là quà của ai tệ hơn thì người đó sẽ xấu hổ.
Bạch Tú Dung sửng sốt mấy giây mới nói: “Đây không phải là Lý Quân sao? Cháu về từ khi nào vậy? Ngọc của cháu có thể trong suốt như vậy, cái này sợ phải có giá trăm ngàn, không thể là giả, đúng không?”
Bạch Tú Dung, giống như anh trai Bạch Kính Đình của bà, không phải là người có tư tưởng lớn lao.
Thấy chất lượng vòng tay của Lý Quân dường như tốt hơn vòng tay của mình, bà không khỏi buột miệng nói ra ngay.
Hơn nữa, chiếc vòng tay của Lý Quân quả thực có chất lượng tốt hơn rất nhiều.
Làm sao một đứa nhóc nghèo vừa mới ra tù lại có thể mua được một chiếc vòng tay tốt như vậy.