Những tên vệ sĩ của nhà họ Hà, vốn dĩ đang tìm kiếm bóng dáng của Lý Quân, lúc này trong mắt bọn họ đều là tuyệt vọng.
“Cút”
Lý Quân túm lấy cái bàn vuông đang đặt trên mặt đất ném lên không trung, cái bàn vuông trực tiếp bay ra ngoài.
Ngay lập tức, ở khoảng cách hơn mười mét đã đánh trúng một quả đạn đại bác đang bay trên không.
“Bùm”
Có một tiếng gầm vang lên, tai mọi người ù ù.
Quả đạn đại bác trực tiếp nổ tung trên không trung, ở giữa không trung có một ngọn lửa khổng lồ nổ ra.
Có vô số mảnh vỡ của võ đạn sắt bay ra khắp bốn phương tám hướng một cách không có chủ đích.
“Không sao rồi.”
“Anh ta thế nhưng lại có thể cản đại bán lại, quá tốt rồi.” “Người này quá lợi hại.”
Đám người lần lượt lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Bọn họ đã không còn tâm trạng đối đầu với Lý Quân nữa.
Trước đó nhà họ Hà đã chuẩn bị một khẩu tên lửa, tất cả bọn họ đều biết về chuyện này, nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng sẽ phải sử dụng đến nó.
Khi nhà họ Hà thật sự sử dụng nó thì bọn họ mới biết rằng nó thật sự quá khủng khiếp.
Chỉ là nụ cười hạnh phúc của phần đời còn lại chỉ vừa kịp xuất hiện trên khuôn mặt của họ mà thôi, thế nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, trong đáy mắt của bọn họ lại bị thay thế bằng nỗi sợ hãi.
Với một vài âm thanh bị bóp nghẹt, thì có thêm bảy, tám quả đạn đại bác lập tức bao phủ trên bầu trời, bọn chúng thi nhau rít rào.
“Với rất nhiều đạn đại bác như vậy, đến cả trang viên rộng như thế này cũng bị san bằng, và chúng ta cũng bị chôn cùng.”
Tất cả các tên vệ sĩ của nhà họ Hạ giống như rơi xuống hầm băng.
Ở một nơi khác, trên vẻ mặt của Hà Kính Tùng lộ ra vẻ giễu cợt và nham hiểm. “Lý Quân, lần này để tôi xem xem cậu có chết hay không.”
Chỉ là trong khoảnh khắc tiếp theo.
Lý Quân bước lên, cả người nhảy lên không trung như một quả đạn đại bác. Quả đạn đại bác phát nổ ngay dưới chân anh ta và biến thành một biển lửa.
Còn thân thể của Lý Quân thì dừng lại giữa không trung, giống như một con chim ưng lớn.
“Làm sao có thể?” Đối mắt Hà Kính Tùng mở to.
“Một người làm sao có thể nhảy cao mấy chục mét, đây vẫn còn là con người sao?”
Ông ta nhìn thấy Lý Quân ở trên không trung vài giây, thân thể nhanh chóng rơi xuống.
Chỉ là lúc anh chuẩn bị hạ xuống đất, đột nhiên đá vào bức tường bên cạnh, cả người lại được tung lên, lao về phía tên xạ thủ ở trên tòa nhà chỉ huy.
Người đàn ông vẫn đang đắm chìm trong cú sốc khi Lý Quân có thể nhảy lên cao mấy chục mét mà vẫn chưa phản ứng lại, Lý Quân đã đến rất gần ông ta.
Vào thời khắc này, đã quá muộn để bỏ đạn vào tên lửa. Ông ta lấy ra một khẩu súng ngắm về phía Lý Quân.
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng dường như Lý Quân đã đoán được quỹ đạo của viên đạn, chỉ với một cú đá nhẹ vào lan can bên cạnh, anh đã né được đường đi của viên đạn.
Cùng lúc đó, anh lại một lần nữa mượn sức lực của mình, nhảy đến bên cạnh người đàn ông.
“Bang.” Một cú đấm đã hạ gục người đàn ông từ trên cao.
Người đàn ông hét lên trong sợ hãi, ở khoảnh khắc tiếp theo, đầu ông ta đập vào tảng đá bên dưới, máu bắn tung tóe, chết ngay tại chỗ.
Đúng lúc này, Lý Quân biến mất ở vị trí vừa rồi, lao về phía một người đàn ông khác đang cầm tên lửa.
Hà Kính Tùng và những người khác chỉ có thể từ nơi cao nhìn cấp dưới của họ lần lượt từng người một bị chết thảm.
Sắc mặt của ông ta lúc này tái nhợt, tấm lưới mà ông ta đã dày công chuẩn bị đối phó với Lý Quân đã bị phá hủy hoàn toàn trong nháy mắt.
“Gia chủ, mau rút lui.”
Nhạc Khôn Bằng đột nhiên hét lớn.
Lý Quân đã giải quyết xong những tên thuộc hạ này, người tiếp theo mà anh ta đối phó đương nhiên sẽ là Hà Kính Tùng.
“Bây giờ rời khỏi không phải đã quá muộn rồi sao?”
Lý Quân giẫm lên bệ đá, cơ thể lao nhanh như một con chim lớn.
Trong chớp mắt, với khoảng cách ba mươi mét đã được xóa bỏ.
Sắc mặt Hà Kính Tùng đột nhiên thay đổi trở nên điên cuồng, ông ta hét lớn:
“Nhạc Khôn Bằng, mau ngắn anh ta lại, tài sản của nhà họ Hà sẽ chia cho các người một nửa.”
“Đừng lo lắng, gia chủ, những năm qua, nhà họ Hà đã đối xử không tệ với tôi, nếu tôi có chết thì tôi cũng sẽ bảo vệ tính mạng của gia chủ.
Nói xong, Nhạc Khôn Bằng đột nhiên tiến lên một bước, chặn lại trước mặt Hà Kính Tùng.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của Lý Quân đã lao qua g iết chết. “Bang” Một âm thanh trầm đục vang lên.
Cả người Nhạc Khôn Bằng bay ngược ra ngoài như đạn đại bác, bị đánh trúng vào cây cột phía sau hắn.
Cùng lúc đó, máu từ miệng anh ta phun ra.
Mà bàn tay của Lý Quân đã nắm lấy cổ của Hà Kính Tùng như gọng sắt, anh lạnh lùng nói:
“Thằng cha già kia, ông còn lời gì muốn nói không?”