Cực Phẩm Chiến Long

Chương 327: C327: Mọi người ở đây



Ngay lúc bàn tay Lý Quân sắp sửa vỗ xuống.

Đường Trúc bên cạnh vội vàng can ngăn: "Lý Quân, thực ra không cần làm đến mức này đâu.”

Nghe lời Đường Trúc nói, Lý Quân quay đầu nghi hoặc nhìn Đường Trúc nhưng bàn tay anh cũng không hạ xuống.

Mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.

Có thể tưởng tượng được nếu như gia chủ nhà họ Lữ mà chết ở chỗ này thì sẽ gây nên sóng to gió lớn cỡ nào.

"Lý Quân, là người thừa kế của nhà họ Đường, tớ có thể làm chủ, cho cậu trở thành cung phụng của nhà họ Đường, chỉ cần cậu trở thành cung phụng của nhà họ Đường, chuyện cậu giết Hà Kính Tùng, không ai dám truy cứu trách nhiệm của cậu”

“Cậu đã giết Hà Kính Tùng, đã trút được cơn giận trong lòng rồi, đừng làm lớn chuyện nữa.”

Nghe được lời Đường Trúc nói, ngay cả đám người Long Nha cũng lộ ra vẻ mặt quái dị.


Nhà họ Đường chính là gia tộc có quyền lực rất lớn, địa vị đặc thù, nếu Lý Quân gia nhập nhà họ Đường, không khác gì có thêm một tấm bùa phòng thân.

Mà người đứng đầu mấy gia tộc xung quanh, ngay cả cung phụng của nhà họ Quách, trong mắt cũng lộ vẻ tiếc nuối.

Đúng như lời Đường Trúc nói, nếu Lý Quân gia nhập nhà họ Đường, nhà họ Quách chỉ sợ cũng phải nể mặt mũi nhà họ Đường.

Ai ngờ, Lý Quân lại lắc đầu nói: "Đường Trúc, cám ơn ý tốt của cậu nhưng mà tớ sẽ không gia nhập nhà họ Đường, về phần lão già này, phải chết.”

Nghe anh nói như thế, sắc mặt mọi người trong sân đều thay đổi.

Lý Quân này quá ngông cuồng rồi, dám từ chối lời mời của Đường Trúc, còn muốn giết Lữ Tam Tuyệt.

Đây quả thực là một tên điên.

'Trên mặt Lữ Tam Tuyệt tràn đầy sợ hãi, người đàn ông trước mắt quả thực coi trời bằng vung, hoàn toàn không sợ cái gì hết.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bàn tay Lý Quân vỗ mạnh xuống, trực tiếp đánh nát đầu của Lữ Tam Tuyệt.

Lữ Tam Tuyệt mặt đây máu, ngã xuống đất mà chết. Vào lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây ai nấy đều vô cùng hoảng hốt. “Cái tên này muốn lật trời rồi!”

Đường Trúc thở dài, giế t chết Lữ Tam Tuyệt, có là nhà họ Đường cũng không giúp được Lý Quân.

Dù sao Đường Trúc mới chỉ là người thừa kế chứ chưa phải là gia chủ nhà họ Đường, nếu như gây sự với nhà họ Lữ, nhà họ Quách và các gia tộc cấp cao khác, cô không gánh được trách nhiệm lớn đến vậy.

“Thật to gan.”

Sắc mặt của tên cung phụng nhà họ Quách vặn vẹo, khó nén được tức giận.


Hắn nghe lệnh gia chủ đến đây cứu người, hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn gia chủ nhà họ Lữ chết ở trước mặt hắn, trở về nên ăn nói với gia chủ ra sao đây?

“Lá gan của tôi luôn rất to đó.”

Lý Quân từng bước một đi về phía tên cung phụng nhà họ Quách. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều chấn động. Chẳng lẽ cái tên đó còn định giết cung phụng của nhà họ Quách?

Nhà họ Quách có thế lực mạnh hơn cả nhà họ Lữ, là gia tộc số một số hai ở thủ đô.

Nếu cung phụng nhà họ Quách cũng bị giết, vậy kể cả nhà họ Quách không muốn báo thù cho Lữ Tam Tuyệt cũng không được.

Cứ nhất định phải tạo cho mình kẻ thù mạnh hay sao vậy? Đường Trúc lại nhịn không được ngăn cản: "Lý Quân, cậu chỉ cần không giết cung phụng nhà họ Quách, tớ có thể lấy thân phận người thừa kế nhà họ Đường

hòa giải với nhà họ Quách, việc này cậu ngàn vạn lần đừng làm bậy!”

Lý Quân nhìn Đường Trúc, cười nói: "Chỉ là nhà họ Quách mà thôi, tớ còn không để vào mắt.”

“Chỉ là nhà họ Quách? Đúng là giọng điệu ngông cuồng!” Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập lửa giận vang lên.


Chỉ thấy xa xa xuất hiện một gã đàn ông trung niên, phía sau là một đám đàn em, tên nào cũng đang trợn mắt nhìn Lý Quân.

Nhìn thấy gã trung niên, rất nhiều người biến sắc. Gia chủ Quách gia, Quách Hiếu Nho. Gã đích thân tới.

Quách Hiếu Nho bước nhanh đi về phía trước, đám đàn em phía sau ai nấy đều trông rất kh ủng bố

Tên cung phụng nhà họ Quách thấy gia chủ tới, vội vàng gập người với gã. “Ra mắt gia chủ.” Sắc mặt đám người Long Nha lúc này đều rất nghiêm trọng.

Con cháu gia tộc lớn sao có thể chịu ngồi yên, gia chủ nhà họ Quách đã xuất hiện thì chỉ sợ toàn bộ cao thủ của bọn họ, tất cả đều phải ra mặt.

Quách Hiếu Nho nhìn thoáng qua thi thể Lữ Tam Tuyệt, trên mặt lộ ra vài phần bi thương.

“Anh Lữ, tôi tới chậm một bước.” Nói xong, ánh mắt gã nhìn qua Lý Quân.

“Nghe nói cậu giết Phương Đông Trạch ở Sở Châu, ngay cả thiên la địa võng Hà Kính Tùng bày ra cũng không thể giết được cậu!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.