Làm cao thủ được họ nhà Nam Cung cung phụng, ngày thường sống an nhàn sung sướng, cũng chỉ có mấy dịp thế này, lão mới được thể hiện giá trị của mình.
Lão rống một tiếng, chân đạp trên mặt đất, thân thể trong nháy mắt bản ra nhanh như tên lửa, nắm đấm mang theo khí kình kh ủng bố, lao về phía Ngô Huyền Tiễn.
Với khả năng của cao thủ Hóa Kình, chiêu này có thể đấm chết một con voi.
“Không biết thân biết phận.”
Ngô Huyền Tiễn khinh thường hừ lạnh.
Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười tàn nhẫn, bàn tay hắn nâng lên, một chưởng đánh về phía trước.
Khoảnh khắc bàn tay hắn vỗ ra cũng mang theo luồng khí cực nóng, ở trong không khí vang lên tiếng vù vù.
Khí kình kh ủng bố xoay tròn trong lao đến, lão già cao thủ Hoá Kình nhìn mà sợ hãi, thân thể vội vàng dừng lại, lui về phía sau mấy bước.
Nhưng vẫn chậm, lão bị Ngô Huyền Tiễn một chưởng nện bay ra ngoài, văng xa vài mét.
Nơi chưởng phong của hẳn đi qua, mấy bức tranh nổi tiếng treo hai bên tường cũng bị đánh vỡ nát.
Sau khi lão già rơi xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, không dám ra tay nữa.
Vừa rồi nếu lão phản ứng chậm một chút thôi thì có khi cả người lão đã nát bét.
Nam Cung Hải bị doạ sợ vỡ mật, xoay người muốn chạy trốn.
Trong chớp mắt, Ngô Huyền Tiễn vốn đang cách anh ta năm mét, đã ngay lập tức áp sát, túm lấy cổ anh ta.
Nam Cung Hải vóc dáng cũng coi như cao to, gần một mét tám nhưng bị Ngô Huyễn Tiễn nhấc lên dễ như ăn bánh, sau đó bị hắn hung hăng nện trên mặt đất.
“Phanh!”
Không đợi Nam Cung Hải đứng lên, Ngô Huyền Tiễn tiếp tục xách quần áo, nâng anh ta lên, lại hung hăng ném người đập vào vách tường đối diện.
“Phanh!”
Nam Cung Hải va mạnh vào vách tường, sau đó lại lăn trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Được rì
Lý Quân lên tiếng.
Ngô Huyền Tiễn đánh còn chưa đã tay vội thu hồi nắm đấm.
Đám người họ nhà Nam Cung ai nấy khiếp sợ mà đứng đơ tại chỗ, mãi đến khi Nam Cung Hải gào lên thảm thiết, Phó Hồng mới sực tỉnh, vẻ mặt lo lắng vọt tới bên cạnh con trai, kiểm tra vết thương của anh ta.
Những người nhà họ Nam Cung khác thì vội vàng gọi cứu viện.
Mấy người phụ nữ thì run lẩy bẩy vội vàng trốn đi.
“Nam Cung Ngao đâu? Tôi đến nãy giờ vẫn không thấy ông ta là sao, tôi đang muốn nói chuyện với ông ta đấy!”
Lý Quân nghiêng người tựa vào cửa, châm một điếu thuốc. “Lý Quân, tôi sẽ bắt cậu trả giá thật lớn!”
Phó Hồng một bên giúp con trai cầm máu, một bên ác độc nhìn chăm chằm Lý Quân.
“Lão đại, con đàn bà ngu ngốc kia lại dám uy hiếp lão đại, có muốn tôi móc mắt của bà ta xuống không?”
Ngô Huyền Tiễn bất mãn nói.
Câu nói của Ngô Huyền Tiễn làm cho Phó Hồng vốn đang phẫn nộ cũng phải cảm mồm, như bị tưới xuống một chậu nước lạnh, cả người khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt.
Mọi người trong phòng ai nấy đều khẩn trương.
Tên ác ma Ngô Huyền Tiễn này cái gì mà không dám làm!
“Không cần.”
Lý Quân lắc đầu.
Ngô Huyền Tiễn lúc này mới thôi, chỉ là ánh mắt vẫn hung ác nhìn chằm chằm Phó Hồng, làm cho sắc mặt Phó Hồng có chút khó coi.
Thôi Ngạn đứng trong đám người, ngoại trừ vài câu nói lúc đầu sau đó không thèm can thiệp nữa, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
“Ông nội sắp về rồi.” Anh họ Nam Cung Tuyết hưng phấn nói.
Những lời này giống như là bơm cho mấy người nhà họ Nam Cung một liều thuốc trợ tim.
Cả đám vốn đang run lẩy bẩy, giờ khắc này ai nấy sống lưng thẳng tắp.
Nam Cung Hải bị Ngô Huyền Tiễn hành hung, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Ánh mắt nhìn về phía Lý Quân không còn sợ hãi nữa, mà tràn ngập oán độc cùng căm hận.
“Mày thật là ngu ngốc, mày lớn đến vậy mà ngay cả đạo lý quân tử báo thù mười năm không muộn cũng không biết!”
Lý Quân nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Nam Cung Hải, không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.
Không đợi Nam Cung Hải kịp phản ứng, anh cầm một bình hoa ở bên cạnh lên, trực tiếp nện vào đầu Nam Cung Hải.
Nam Cung Hải bị nện ngã xuống đất. Thân thể mọi người lại bị dọa run lên. Phó Hồng đau lòng muốn rơi lệ.
Vừa rồi đám người nhà họ Nam Cung mới thẳng lưng được một chút, giờ lại tiếp tục nơm nớp lo sợ.
Đường đường là gia tộc lớn như nhà họ Nam Cung, lại bị người khác cưỡi ở trên đầu, bọn họ còn không dám phản kháng, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu nghẹn ngào và uất ức.