Ở Thanh Châu, Lý Thất Phu là sự tồn tại có thể một tay che trời, ở trước mặt anh ta, mọi người ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
“Ông chủ Lý, tôi là tập đoàn Phương Viên...”
Gã đàn ông đầu hói đang muốn chào hỏi nhưng Lý Thất Phu không thèm để ý tới gã, mà trực tiếp đi ngang qua người gã, đứng trước mặt Lý Quân.
Trên mặt Lý Thất Phu tràn đầy vui vẻ, anh ta nói: "Lão đại, sao anh tự mình tới vậy? Sao anh không nói tôi sớm để tôi cho đàn em đón anh qua!”
Nhìn bộ dáng cung kính của Lý Thất Phu, mọi người ở đây cảm thấy hình như đầu óc mình bị chập mạch.
Nhân viên công tác vừa rồi yêu cầu Lý Quân đăng ký trợn mắt há hốc mồm, làm ở đây hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô ta thấy ông chủ lớn có thái độ này với người khác.
Người thanh niên này có lai lịch gì?
“Lý Thất Phu, tôi tìm anh vì có việc cần anh hỗ trợ đây.”
Lý Quân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Lão đại cứ nói đi, việc gì tôi cũng làm, tôi nhất định sẽ xông pha khói lửa vì lão đại!”
Lý Thất Phu vừa nói, vừa ấn cửa thang máy.
Đồng thời nháy mắt với nữ thư ký bên cạnh. Nữ thư ký lập tức nói với các vị tổng giám đốc trong đại sảnh: "Các vị tiên sinh, hôm nay ông chủ tôi có khách quý đến nhà nên không tiếp khách, các vị
giải tán đi, hôm sau hãy đến!”
Nói xong, đoàn người đã vào trong thang máy, ấn nút đi tới văn phòng ở trên †ầng cao nhất.
Trên đường đi, Lý Quân cũng tranh thủ kể cho Lý Thất Phu nghe đầu đuôi sự việc.
Lý Thất Phu không khỏi mắng: "Cái lão Tống Bạch Long vô dụng, ngay cả chút chuyện này cũng làm không nên hồn, còn để lão đại phải chạy ngược chạy. xuôi!”
Nói xong, anh ta vỗ ngực cam đoan với Lý Quân: "Lão đại yên tâm, Thanh Châu là địa bàn của tôi, chỉ cần con nhỏ đó còn ở Thanh Châu, tôi khẳng định với lão đại là nó sẽ không thoát được đâu!”
“Cho dù nó chạy ra khỏi Thanh Châu, tôi cũng sẽ lôi đầu nó về!”
Nói xong, Lý Thất Phu liếc nhìn ba người Long Hổ Báo phía sau, phân phó: "Ba người lập tức điều động tất cả tai mắt ở Thanh Châu, đào ba thước đất cũng
phải lôi cái con nhỏ tên Kiều Phương này ra cho tôi! Tốc độ phải nhanh!”
Nói xong thì quay lại nịnh nọt Lý Quân: "Lão đại, việc này tôi tự mình đi làm, anh mới đến Thanh Châu mệt mỏi, cứ ở trong công ty chờ tôi.”
Lý Thất Phu nháy mắt với thư ký, nói: "Cô cẩn thận tiếp đón lão đại của tôi, nếu làm không tốt, tôi trở về vặn đầu cô đấy!”
Nói xong, anh ta hùng hùng hổ hổ rời đi.
Lý Thất Phu biết Lý Quân không thích lắm lời khách sáo, anh thích những người làm việc thực tế.
Lý Thất Phu vừa đi, thư ký nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Lý Quân.
Tuy rằng cô ta không biết thân phận của Lý Quân, nhưng ông chủ đã cung kính với người này như vậy thì thân phận của Lý Quân chắc chắn rất k hủng bố!
Hơn nữa, lúc nãy Lý Quân kế lại chuyện Kiều Phương trộm thuốc, trong lúc tức giận để lộ ra sát khí, chỉ một chút đó thôi cũng đủ để làm nữ thư ký này hoảng sợ.
“Cô không cần khép nép như vậy, không có chuyện gì thì ra ngoài trước đi, †ôi muốn ở một mình.”
“Vâng.”
Thư ký gật đầu.
“Vậy tôi đợi ở cửa, ngài có chuyện gì cứ việc gọi tôi!” Nói xong, thư ký mới cẩn thận rời đi.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, cô vỗ vỗ bộ ng ực căng phồng, thở phào nhẹ nhõm.
Khí thế này quá đáng sợi
Cô có cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.
“Vị bên trong kia có lai lịch gì?”
Một quản lý trẻ tuổi trong công ty được Lý Thất Phu coi trọng thấp giọng hỏi.
Thư ký Hà quay đầu nhìn về phía văn phòng, lắc đầu nói: "Không rõ lắm, nhưng chảc lai lịch kh ủng bố lắm đấy!”
Người quản lý trẻ tuổi trên mặt lộ ra vài phần khinh thường.
Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Thư ký Hà thấy vậy không khỏi cười lạnh nói: "Làm sao? Cảm thấy người ta không bằng anh chứ gì? Đúng rồi, anh thì giỏi, không có bối cảnh, không có gia thế, dựa vào việc phấn đấu nỗ lực để đi lên vị trí này? Anh đừng ỷ vào việc có chút tài năng, được ông chủ coi trọng thì bắt đầu thái độ vênh váo! Coi cả thế giới này không ai bằng anh đấy à?”
“Nếu vứt bỏ hết gia thế bối cảnh, đặt anh và người ta ở cùng một điểm xuất phát, cũng chưa chắc anh đã hơn người ta.”
Mã Minh khẽ cười nói: "Tôi có thể được ông chủ coi trọng là do tôi cố gắng khắc khổ, những con cháu thế gia kia sống an nhàn sung sướng, có thể so sánh được với tôi sao?"
“Cứ ở đó mà ảo tưởng đi, lúc nào cũng tự cho mình là đúng!" Thư ký Hà bĩu môi.
Trong văn phòng.
Lý Quân nhắm mắt dưỡng thần, kiên nhẫn chờ đợi.
Lý Thất Phu không phải thương nhân bình thường, cách làm giàu của anh ta tràn ngập máu tanh, anh ta kiên cường chiến đấu trong hoàn cảnh gió tanh mưa máu, dùng tính mạng để đạt được địa vị như bây giờ.
Ở địa bàn Thanh Châu, đủ hạng người trong tối ngoài sáng đều lấy lời nói của Lý thất phu làm tôn chỉ, để anh ta sai đâu đánh đó, là ông trùm thế giới ngầm của Thanh Châu.
Có thể nói toàn bộ Thanh Châu, nơi nơi đều là tai mắt của Lý Thất Phu.
Cho nên Lý Quân không đi tìm Lão Ưng, mà lựa chọn tìm Lý Thất Phu.
Thời điểm Lý Quân đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên bên ngoài hành lang truyền đến một trận thanh âm ồn ào.
“Chuyện gì vậy?”
Lý Quân bị ồn ào không thể tĩnh tâm được, anh mở cửa hỏi.
“Thật sự xin lỗi tiên sinh, phía dưới có người gây chuyện, nói muốn gặp ông chủ, nhân viên công tác nói cho hắn biết ông chủ không có ở đây, hắn vậy mà động thủ đánh người, ông chủ mang hết mấy quản lý có thực lực đi nên người ở lại không có ai ngăn được hắn.”
Lý Quân nghe xong, nhất thời nhíu mày.
Ở Thanh Châu còn có người dám chạy đến chỗ của Lý Thất Phu gây sự, lá gan không nhỏ, sợ là không phải người bình thường.
“Đi, cô dẫn tôi đi xem một chút.”