Gã đầu hói thấy Lý Quân đi tới, lập tức luống cuống hô: "Mau, mau giế t chết nó đi!”
Mấy gã còn lại hô hào rút dao ra xông về phía Lý Quân.
Lý Quân quay đầu lại, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười lạnh.
Lúc nãy anh đứng bên ngoài nghe cả đám người nói chuyện thì biết đây không phải lần đầu tiên bọn chúng lừa đảo buôn người, cho nên Lý Quân cũng không có ý định để cho lũ này sống.
Nhìn từng tên lao về phía mình, Lý Quân nghiêng người né tránh dao găm, anh nâng khuỷu tay hung hăng nện vào ngực một gã.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, lồ ng ngực đối phương lõm thành cái hố, không biết đã gấy bao nhiêu cái xương sườn.
Cả người gã ăn trọn khuỷu tay của Lý Quân nên lui về phía sau vài bước, không đợi gã kịp đứng vững, Lý Quân lại vọt lên.
Một quyền nện vào huyệt Thái Dương tên đàn em, nắm đấm kh ủng bố xuyên qua đầu gã, từ huyệt Thái Dương bên kia phun ra một lỗ máu tươi, gã tắt thở ngã xuống đất.
Mấy tên còn lại thấy vậy thì sợ hãi đứng đơ cả ra.
Có một tên muốn nhân tình hình hỗn loạn mà bỏ trốn bị Lý Quân bắt gặp, Lý Quân thuận chân hất dao găm trên đất lên.
Dao găm trong nháy mắt hóa thành tia chớp, đâm vào gáy cái tên đang định bỏ trốn.
Cơ thể đối phương đột nhiên khựng lại, sau đó ngã sấp xuống.
Còn lại ba tên, mắt thấy không thể trốn thoát khỏi tay Lý Quân, chúng cũng bắt đầu dâng lên sát ý, quyết tâm liều chết với anh, cầm dao vọt tới chỗ anh.
Lý Quân rống giận một tiếng. “Chết hết đi!” Một quyền nện ra.
Năm đấm thép xuyên qua bụng một gã, thân thể đối phương cong lên, văng lên vách tường.
Hai tên còn lại đã cầm dao sắp đâm vào người Lý Quân.
Lý Quân không sợ hãi, anh chủ động bước lên phía trước, chân khí trong cơ thể bộc phát, hai tên đó thấy dao đã đâm được vào người Lý Quân thì trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Nhưng chuyện cũng không như hai gã mong đợi, một luồng xoáy từ hai con dao truyền đến, khí kình sắc bén hất văng hai gã đàn em ra xa.
Còn chưa rơi xuống đất, hai gã đã hứng trọn hai nắm đấm kh ủng bố của Lý Quân, nắm đấm xuyên qua ngực, toàn bộ tắt thở.
Nói thì chậm mà diễn biến thì nhanh, chỉ trong chớp mắt, vài tên giang hồ ngày thường làm chuyện ác, ức hiếp người nhỏ yếu cứ vậy bị Lý Quân giết sạch!
Gã đầu hói trợn tròn mắt, thân thể không ngừng run rẩy.
Gã nhìn Lý Quân giống như sát thần, không ngừng lui về phía sau.
Rất nhanh đã lui đến góc tường, không còn chỗ nào để lui nữa!
“Thằng nhãi, tao chính là...”
Gã đang muốn nói ra thân phận nhưng Lý Quân không có hứng thú muốn biết! Lý Quân đến gần, giơ bàn tay lên, vỗ mạnh xuống đầu của gã.
“Phanh!”
Một chưởng vỗ xuống.
Hộp sọ của gã đầu hói biến hình vặn vẹo, mặt mũi tràn đầy máu tươi, ngã xuống đất chết.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào, một đám người vọt vào. Tiếng đánh nhau ở đây quá lớn, thu hút rất nhiều người đến xem.
Chỉ là sau khi xông vào, ai nấy đều sững sờ tại chỗ, có người sợ tới mức hai chân phát run.
“Giết! Giết người!”
Ai đó hét lên.
Nói xong, lấy điện thoại di động ra định báo cho Lục Phiến Môn. Nhưng một vị quản lý bên cạnh đã lắc đầu ngăn hắn lại.
Người này đương nhiên biết ông chủ nhà mình làm ăn không minh bạch, nếu báo Lục Phiến Môn, bọn họ cũng sẽ bị liên luy.
Mọi người hùng hổ xông vào nhưng cuối cùng cũng không biết làm gì, chỉ có thể đứng đờ ra tại chỗ.
Bên ngoài truyền đến một tiếng rống giận.
“Ai? Đứa nào dám tới đây gây sự!”
Nghe được giọng nói này, rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm. “Giám đốc Dư đến rồi.”
“Giám đốc Dư là cháu ngoại của ông chủ, phụ trách vấn đề trị an trên công trường.”
“Nghe nói giám đốc Dư đánh đấm rất lợi hại, nếu mà giám đốc Dư đến thì tốt rồi!"
Một gã thanh niên trẻ tuổi ăn mặc như lưu manh, trên cổ đeo một chuỗi dây xích vàng, hùng hổ đẩy đám người ra vọt vào trong.
Nhưng vừa mới vào cửa đã thấy cảnh tượng máu tanh như địa ngục trần gian, gã hoảng hốt đứng sững tại chỗ.
Gã là cháu ngoại bà con xa của ông chủ, bởi vì mối quan hệ này nên được chú gã giao cho trách nhiệm quản lý mọi người ở công trường.
Gã chỉ là côn đồ bình thường mà thôi, chưa từng thấy qua cảnh tượng máu me đầy kinh dị như thế này, sợ hãi lùi về sau hai bước.
“Cút, nếu không tao giết mày luôn đấy!” Lý Quân dùng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn lướt qua giám đốc Dư.
Bị ánh mắt Lý Quân quét trúng, giám đốc Dư cảm thấy như bị ác quỷ theo dõi, sợ hãi nuốt mấy ngụm nước bọt.
Trên mặt nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, gã nói: "Được được em cút ngay đây!”
Gã nói xong thì thành thật cút ra ngoài!