Trong phòng khách sạn.
Một người đàn ông trung niên đang chăm chú nhìn video giám sát đang hiển thị trên màn hình máy tính, vẻ mặt hắn tràn đầy hứng thú.
Người trẻ tuổi phía sau thấp giọng nói: Cửu trưởng lão, đây là người thừa kế Điện chủ tuyển chọn? Nhìn không có gì đặc biệt lắm.”
Cửu trưởng lão mỉm cười: “Cậu đoán xam, cậu ta có phát hiện được camera giấu dưới điều hoà không?”
Người trẻ tuổi lắc đầu: "Chắc là không đâu, camera kia giấu kín như thế, trừ phi anh ta cầm kính lúp soi, hơn nữa vừa rồi anh ta có đảo mắt qua chỗ điều hòa, ánh mắt dừng lại còn chưa tới một giây thì đã nhìn chỗ khác rồi."
Nghe người trẻ tuổi nói, Cửu trưởng lão gật đầu.
“Là người thừa kế do chính tay Điện chủ chọn mà phản ứng chậm chạp như thế, cậu ta được Điện chủ ưu ái đúng là không công bằng, so sánh với mấy người dự bị khác có chênh lệch rất lớn.”
“Cửu trưởng lão nói rất đúng.”
Bên trong ghế lô.
Lý Quân vừa mới ngồi xuống.
Ông chủ khách sạn nghe tin có nhân vật lớn đến thì dẫn theo một đám nhân viên phục vụ chạy tới, vẻ mặt ân cần nịnh nọt.
"Ông chủ Triệu có thể ghé đến khách sạn Đế Hào của tôi đúng là cho tôi vinh dự, khiến cho nơi tồi tàn này cũng được toả sáng...”
Ông chủ khách sạn dốc hết vốn liếng từ ngữ để tâng bốc Triệu Long Đồ một phen.
Đồng thời khóe mắt ông ta liếc qua, lặng lẽ đánh giá Lý Quân.
Không biết thanh niên này có lai lịch gì, lại ngồi ở ghế trên trong bàn tiệc của Triệu Long Đồ.
Sau khi nịnh nọt vài câu, cảm giác bầu không khí cũng khá tốt, ông chủ khách sạn lúc này mới chuyển hướng mục tiêu sang Lý Quân, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Ngài là bạn của ông chủ Triệu thì chính là bạn của tôi, tôi kính ngài một ly.”
Lý Quân cầm lấy ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Ông chủ kia cũng nâng ly lên uống một hơi cạn đáy, ông ta cũng không quá để bụng thái độ thờ ơ của Lý Quân.
Người có thể khiến Triệu Long Đồ cam tâm tình ngồi ghế dưới làm phông nền thì sao có thể tầm thường được, bối cảnh sau lưng ắt hẳn rất kh ủng bố!
Mấy vị quản lý đi theo phía sau ông chủ khách sạn không dám thở mạnh, trong lòng nghỉ hoặc khó hiểu.
Vị Bồ Tát trẻ tuổi lạ mặt kia đến tột cùng là thần thánh phương nào, đối mặt với ông chủ nhà mình lại có vẻ mặt lạnh nhạt như thế?!
Ông chủ khách sạn Đế Hào kính rượu xong, rất biết điều rời đi. Không lâu sau, các loại rượu quý lần lượt được mang lên.
Nhân viên phục vụ đều mặc sườn xám, ai nấy đều là người đẹp chân dài, rất bắt mắt.
Uống rượu trước để kết nối tình cảm.
Sau khi Triệu Long Đồ và Lý Quân uống vài ly, lúc này hắn mới thấp giọng nói: "Trong tập đoàn Chiến Long chia ra vài phe phái, ông chủ lớn đã chọn thiếu gia làm người thừa kế nhưng mấy phe phái khác cũng không từ bỏ ý định, hơn nữa bên trong đó có rất nhiều người cho rằng thiếu gia không đủ sức để kế thừa gia nghiệp khổng lồ này."
"Nhất là gần đây bên Chiến Long Điện có cậu thiếu niên tên Mông Quát, cậu ta làm được việc nên tạo được tiếng vang rất lớn, thậm chí có người ngầm nghị luận, bọn họ muốn hợp tác với nhau ép ông chủ lớn huỷ bỏ tư cách người thừa kế của thiếu gia."
Nói xong, Triệu Long Đồ vỗ vỗ ngực nói: "Năm đó tôi là tài xế lái xe cho ông chủ lớn, có địa vị như hôm nay hoàn toàn nhờ vào sự dìu dắt của ông chủ lớn.”
“Hôm nay ông chủ lớn chọn thiếu gia làm người thừa kế, nếu ai không tán thành thiếu gia, chính là không tán thành Triệu Long Đồ tôi!”
“Chỉ cần thiếu gia nói một câu, cho dù là mấy vị Trưởng Lão, Triệu Long Đồ tôi cũng sẽ róc thịt bọn họ, kéo bọn họ xuống vũng bùn, tôi sẽ không chút do dự mà xông pha khói lửa vì thiếu gia!”
Triệu Long Đồ nhiệt huyết bày tỏ lòng trung thành, Lý Quân vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Nếu như không có camera giấu dưới điều hòa, còn thêm cả cảm giác đang bị nhìn trộm, anh có lẽ sẽ thật sự tin tưởng.
“Chuyện bên trong Chiến Long Điện tôi đã biết, không có chuyện gì tôi đi trước.”
Lý Quân đứng dậy nói lời tạm biệt.
“Thiếu gia, tôi tự mình lái xe đưa cậu về.”