Cực Phẩm Chiến Long

Chương 391: C391: Dưới sát ý mãnh liệt



Giờ phút này gã trung niên hoàn toàn chìm vào trong sự sợ hãi.

Lý Quân mới xuất hiện không đến vài phút mà hai tay của gã đều bị phế bỏ.

Cái tên đáng sợ như Lý Quân xuất hiện ở Sở Châu lúc nào vậy? Đáng lý ra cường giả mạnh như Lý Quân thì gã phải biết mới đúng chứ! Sao gã chưa từng nghe qua vậy!

Vẻ mặt Lý Quân lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân đều tản ra sát khí, anh giống như Ma Thần, sát ý trên người gần như cô đọng lại thành thực thể.

“Tao chính là người của nhà họ Vạn gia ở thủ đô, mày không thể giết tao.”

Dưới sát ý mãnh liệt của Lý Quân, thân thể gã không nhịn được run rẩy, lớn tiếng đe doạ.

Đây là lá bài tẩy duy nhất của gã.

Nhà họ Vạn ở thủ đô được xưng là gia tộc số một, trên toàn bộ Long Quốc, nhà họ Vạn cũng nằm trong số những gia tộc đứng đầu.

Nhưng Lý Quân cũng không bận tâm, anh tóm lấy cổ gã, nhấc bổng gã lên khỏi mặt đất.


Năm ngón tay nhìn qua rất bình thường nhưng bây giờ lại cứng như sắt thép khiến gã không cách nào giãy dụa được, đầu móng tay bấu chặt vào cổ họng

khiến cho gã cảm thấy hít thở khó khăn.

“Tao kệ mẹ mày là người nhà họ Vạn hay người nhà họ Hoàn, cho dù mày là vua chúa, động đến người của tao, tao cũng sẽ giết mày!”

Bàn tay Lý Quân chậm rãi siết chặt, ánh mắt dữ tợn.

'Tống Chân đang năm tê liệt trong vũng máu, nghe được lời Lý Quân nói thì nở nụ cười.

Đưa cái lọ đó cho Lý Quân quả nhiên là quyết định đúng đắn của nhà họ Tống.

Ngoại trừ Lý Quân, còn ai có can đảm đắc tội với nhà họ Vạn ở thủ đô. “Cứu taoool”

Gã trung niên nhìn về phía mấy tên đàn em.

Ai ngờ, mấy tên đàn em của gã đã sớm bị dọa vỡ mật.

Gã vừa kêu cứu, mấy tên đàn em mới kịp phản ứng, vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.

Nhưng mà mới chạy được vài bước, thân thể lại bị nện bay ngược vào. Lương Dũng đang đứng sừng sững ở cửa.

Mặc dù Lương Dũng không đánh được gã trung niên kia nhưng giải quyết mấy tên đàn em này là chuyện dễ dàng.

“Nhà họ Vạn sẽ không bỏ qua cho mày!” 'Trong mắt gã trung niên lộ ra vài phần ác độc. Giây tiếp theo. Truyện Khoa Huyễn

“Bịch!"

Lý Quân lại buông lỏng tay.


Đúng lúc gã trung niên cho rằng Lý Quân sợ nhà họ Vạn.

“Răng rắc!”

Lý Quân đã một cước giãm lên lồ ng ngực của gã làm cho ngực gã lõm thành cái hố, không biết bao nhiêu cái xương sườn đã bị giãm gãy.

“AI” Gã trung niên phát ra âm thanh đau đớn. Gã hoảng sợ nhìn Lý Quân.

Đột nhiên gã ý thức được, Lý Quân không phải sợ nhà họ Vạn, mà là muốn tra tấn gã.

Nghĩ tới đây, thân thể của gã không khỏi run rẩy. Sắc mặt Lý Quân lạnh lùng, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Anh lấy con dao găm bên cạnh, sau đó đâm vào vị trí gót chân của gã trung niên.

“XU Máu tươi bắ n ra, một sợi gân chân trực tiếp bị cắt đứt. Ngay sau đó là sợi thứ hai.

Gã trung niên phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, ánh mắt đau đớn đến mức đỏ lên.

Lý Quân lại cắm dao găm vào giữa đầu gối của gã, như cách gã đã làm với 'Tống Chân


Giờ khắc này, gã trung niên đau đến chết đi sống lại.

Trong lòng gã vô cùng hối hận, tại sao phải trêu chọc vào Lý Quân. “XI

Đầu gối thứ hai.

Lý Quân giống như là tay đồ tể không có tình cảm, đang làm những công việc hết sức tầm thường.

Đau đớn quá lớn ập đến làm cho gã trung niên cảm thấy tuyệt vọng, giờ phút này gã chỉ muốn chết.

“Anh trai ơi, lúc ấy gã còn nói muốn cắt lưỡi em, khoét mắt em.” Tống Bỉnh bảy tuổi rụt rè mở miệng.

Thằng bé ở tuổi này cũng đã hiểu được vài việc, cả nhà bị giết sạch, Tổng Bỉnh cũng giống chị gái, hận thấu xương gã trung niên.

“Anh biết rồi.” Lý Quân mỉm cười.

Nụ cười này ở trong mắt Tống Bỉnh đương nhiên là hòa ái dễ gần, nhưng ở trong mắt gã trung niên thì đây là nụ cười kinh khủng nhất trên đời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.