Cực Phẩm Chiến Long

Chương 417: C417: Hậu quả của kẻ phản bội



Tân Truy nhìn chằm chằm Lý Quân đang đứng đó như một vị ma thần.

Hành động của Lý Quân vừa rồi đã hoàn toàn làm anh ta chấn động.

Tốc độ như sấm sét, ra tay tàn nhẫn, không quan tâm kẻ nghe lén là ai, trực tiếp ra tay g iết chết.

Tính cách tàn nhẫn đến mức này, đáng sợ vô cùng.

Lúc này, Lý Quân vừa quay đầu lại

Tân Truy tiếp xúc với ánh mắt lạnh nhạt của Lý Quân, không khỏi cảm thấy ớn lạnh, có cảm giác như bị một con mãnh thú theo dõi.

"Đưa tôi đi gặp Lôi Kim Sinh”

Đối mặt với Lý Quân đang toả ra sát khí, Tân Truy không dám từ chối

Ngục tối của trụ sở Chiến Long Điện.

Nói là ngục tối, nhưng thực ra chỉ là một căn phòng kín.

Lúc này, Lôi Kim Sinh đang quấn băng gạc trên người, dựa vào giường.

Xung quanh có vài người thuộc Hình Đường của Chiến Long Điện canh gác.

Rõ ràng là sau khi Lôi Kim Sinh bị bắt, hẳn cũng không bị tra tấn gì, ngược lại Tân Truy còn cử bác sĩ đến giúp hẳn chữa trị vết thương.

"Cạch!"

Cửa phòng bị đẩy ra.

Lôi Kim Sinh cũng ngẩng đầu lên.


Khuôn mặt lạnh lùng của Lý Quân xuất hiện, ánh mắt như dao sắc bén đang nhìn chấm chấm vào Lôi Kim Sinh

Sau khi nhìn thấy Lý Quân, Lôi Kim Sinh không những không sợ hãi, mà còn nở nụ cười.

"Thiếu chủ đến rồi, là định thả tôi ra ngoài sao?"

Giọng hắn mang theo vài phần trêu chọc và thoải mái.

Bộ dạng này không hề có chút tự giác nào của kẻ. làm sai đang bị cầm tù.

“Mày rất kiêu ngạo, cho rằng có Đại trưởng lão chống lưng, tao không dám động đến mày sao?”

Ánh mắt Lý Quân rét lạnh.

Thái độ của đối phương khiến anh nổi giận.

“Ngay tháng trước, Đại trưởng lão đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư, Lý Quân, cậu có biết hậu quả của việc động đến tôi không?”

Lôi Kim Sinh mỉm cười.

Cảnh giới tông sư được chia thành Đại Tông Sư và Tiểu Tông Sư, như Lục trưởng lão, Lôi Kim Sinh và những người khác đều ở cảnh giới Tiểu Tông Sư.

Chỉ khi đạt đến đỉnh cao của cảnh giới tông sư mới được gọi là Đại tông sư, cho thấy võ đạo đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, là sự tồn tại hàng đầu trong số các cường giả, là đỉnh cao của võ đạo.

“Tao chả quan tâm ông ta là Đại Tông Sư hay Tiểu Tông Sư, hôm nay dù là thần tiên cũng không cứu được mày đâu.”

“Tần Truy, tôi lấy thân phận Thiếu chủ ra lệnh cho anh, lập tức giết Lôi Kim Sinh”

Giọng Lý Quân vô cùng lạnh lùng, anh ra lệnh.

Nhưng khi lời nói Lý Quân vừa dứt, vẻ mặt Tân Truy lại lộ vẻ do dự, không dám ra tay.

Lúc đầu, khi nghe lời nói của Lý Quân, Lôi Kim Sinh còn có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tân Truy, hẳn lại không khỏi đắc ý, ngửa đầu cười lớn thành tiếng!

“Ha ha! Thiếu chủ nhìn thấy chưa? Tôi khuyên cậu nên tìm hiểu kỹ vẽ quyền thế của Đại trưởng lão trong Chiến Long Điện, đừng hành động bốc đồng, đến lúc đó hậu quả cậu không gánh nổi đâu”

Lôi Kim Sinh nhìn Lý Quân với ánh mắt oán độc.

Em trai ruột của hẳn bị Lý Quân g iết chết, nếu không phải hắn đánh không lại Lý Quân thì hẳn đã lột da rút gân Lý Quân để báo thù rồi

“Tân Truy, anh đúng là đồ bỏ đi, không xứng làm chủ Hình Đường, xem ra tôi chỉ có thể tự mình ra tay”

Lý Quân nhìn Tân Truy một cách không hài lòng, sau đó bước nhanh vẽ phía Lôi Kim Sinh.

Vẻ mặt Lôi Kim Sinh cuối cùng cũng có chút hoảng hốt.

“Cậu muốn làm gì?”

Lý Quân mim cười, nghiêm túc nói: “Mày đoán xem.."

“Rắc!"


Ngay sau đó, Lý Quân đấm một quyền vào ngực của Lôi Kim Sinh.

Xương sườn vừa được ghép lại của hẳn lập tức bị Lý Quân đánh gãy một cách tàn nhẫn, lồ ng ngực lõm xuống.

"Aa!"

Lôi Kim Sinh phát ra tiếng kêu thét thảm thiết.

Xương vừa được ghép lại lần nữa bị đập gẫy, có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn kinh khủng như thế nào.

"Lý Quân, mày sẽ không được chết yên ổn đâu."

Lôi Kim Sinh vẫn cố gắng chống cự.

Chỉ là ngay sau đó, Lý Quân lại ra tay, kéo hắn khỏi giường, trực tiếp bóp nát khớp xương hai tay hai chân của hẳn.

Lôi Kim Sinh giống như một người tàn tật, chỉ có thế nằm đó trừng mất nhìn.

Điều khủng nhiếp nhất còn chưa đến! Lý Quân nhấc chân lên, theo thứ tự đạp lên từng khúc xương trên cơ thể hẳn, nghiền nát từng khúc xương một.

Lôi Kim Sinh ôm cằm bị trật khỏi quai hàm, phát ra tiếng rên rị, mắt nhìn Lý Quân một cách căm phẫn, đây giận dữ và thù hận, đồng thời cũng rất sợ hãi.

Bên cạnh, Tân Truy không nhịn được phải xoay mặt đi chỗ khác.

Quá dã man rồi.

Ngay cả Lương Dũng cũng không nhìn nổi nữa.

Rất nhanh, trong phòng vang lên những tiếng kêu thảm khiếp, âm thanh không lớn nhưng vô cùng đau đớn.

Mười phút sau.

Lý Quân kéo một chiếc ghế ngồi xuống, còn Lôi Kim Sinh nằm dưới đất, đôi mắt tràn đây vẻ sợ hãi, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn vừa trải qua một cơn đau đớn đến mức không muốn sống nữa.

"Thế nào, cảm giác ra sao?"


Lý Quân hỏi với vẻ mặt đắc ý.

Lôi Kim Sinh nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu bừng bừng lửa giận.

Nhưng lúc này, tứ chỉ của hẳn đều bị bóp nát, chỉ có thể trơ mắt nhìn, thậm chí cằm bị trật khớp đến mức không thể nói được.

"Quên nối lại miệng cho mày rồi”

Lý Quân đưa tay khẽ gõ vào cằm hắn, lập tức Lôi Kim Sinh chửi ầm lên: "Lý Quân, mày là ác quý, mày sẽ không được chết tử tế

"Đại trưởng lão sẽ không tha cho mày, mày và con chó Nạp Lan Long Hiên! Ðều sẽ chết không có chỗ chôn".

Trong mắt Lý Quân hiện lên một tia khí lạnh tàn nhẫn

"Bùm!"

Anh không chút do dự đá vào miệng Lôi Kim Sinh.

Ngay lập tức, cả miệng trở nên nát bét.

"A!"

Tiếng thét thảm thiết phát ra từ miệng Lôi Kim Sinh, khiến người nghe da đầu tê dại

Tân Truy bên cạnh đã hoàn toàn sợ hãi, vị thiếu chủ này thật tàn nhẫn!

"Ban đầu tao định giết mày, nhưng giờ tao đối ý rồi, tao muốn mày sống không bằng chết, treo mày lên ngoài đại sảnh của trụ sở Chiến Long Điện, để cho tất cả mọi người trong Chiến Long Điện biết, kẻ phản bội sẽ phải chịu hậu quả như thế nào."

Lý Quân lạnh lùng nói, trên người tỏa ra sát ý vô tận, khiến người ta rùng mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.