Lý Quân đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Long Nha, hãy cho tôi biết những gì anh đã điều tra được về thân thế. của tôi”
Long Nha gật đầu: “Về thân thế của cậu, Đường Trúc đã nói với cậu rồi, tôi không nói thêm nữa.”
“Người đặt quyền hạn cho hồ sơ của cậu có địa vị quá cao, tôi không đủ tư cách để tra cứu, nhưng tôi đã tra ra được, người ra lệnh giam giữ cậu vào nhà tù số 4. xuất phát từ Chiến Bộ Nam Vực.”
“Lúc đó người phụ trách truyền đạt mệnh lệnh là tướng một sao của Chiến Bộ Nam Vực, tên người này là Trương Viêm Linh, tin tức tôi có được chỉ có vậy.”
“Trương Viêm Linh nhất định có trong tay lệnh bài của một nhân vật lớn, nếu không với cấp bậc của hẳn, không thể tiến hành ra mệnh lệnh xuyên khu vực được.”
“Trương Viêm Linh, tôi ghi nhớ tên này rồi” Lý Quân nói: “Các anh tiếp tục điều tra giúp tôi, có tin tức gì lập tức thông báo cho tôi, chuyện này coi như tôi nợ các anh”
Nghe lời nói của Lý Quân, Long Nha hai mắt toả sáng, há miệng muốn nói, nhưng lại bị Hạ Vân Huy bên cạnh kéo tay áo.
Hạ Vân Huy đương nhiên biết Long Nha muốn nói gì, chắc chắn là muốn Lý Quân gia nhập Long Nha Vệ của hẳn làm huấn luyện viên.
Nhưng mà Lý Quân vừa mới nói thiếu nợ bọn họ, hắn lại lập tức đưa ra yêu cầu, có vẻ hơi quá vội vàng.
Lại hỏi thêm Long Nha và những người khác một số việc chỉ tiết khác, Lý Quân mới đứng dậy tạm biệt rời đi.
Việc đầu tiên khi trở về biệt thự là gọi điện cho cô Lý Mộng Vân, hỏi về chuyện thân thế của mình.
“Đúng là con được nhận nuôi, năm đó anh trai và chị dâu của cô mãi không có con, sau đó có một ông lão tìm đến, nói sẽ đưa cho họ một đứa con trai, ông lão để lại con rồi đi, về thân thế của con, ông ấy cũng không hề nói cho nhà mình biết.”
Gác máy, Lý Quân không khỏi chìm vào im lặng.
Ban đầu được nhận nuôi cũng không sao cả, nhưng bây giờ có vẻ như người thân bên phía cha mẹ ruột của anh đã tìm đến anh, nhưng lại không lộ diện, mà ẩn núp trong bóng tối, thậm chí không phân biệt được là địch hay bạn.
Ngay lúc này, chuông cửa biệt thự vang lên, là Nam Cung Tuyết.
Hôm qua Nam Cung Tuyết cùng với người nhà họ Nam Cung rời đi, hôm nay lại đến tìm Lý Quân.
Mở cửa, Nam Cung Tuyết đi vào.
Chỉ là không đợi Lý Quân nói chuyện, cô đột nhiên “phịch" một tiếng quỷ xuống trước mặt Lý Quân.
“Lý Quân, cầu xin anh rủ lòng nhân ái, hủy bỏ lệnh cấm đối với nhà họ Nam Cung, để ông nội em cũng có thể mua một viên Thuốc Trường Thọ.”
Hoá ra, hôm qua sau khi Nam Cung Tuyết trở về, Nam Cung Ngao đã tìm cháu gái tâm sự, đồng thời hy vọng Nam Cung Tuyết có thể đến cầu xin Lý Quân, để ông có thể mua được Thuốc Trường Tho.
Dù sao Nam Cung Ngao cũng không còn sống được mấy năm nữa, nếu có Thuốc Trường Thọ, có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm.
Lúc đầu Nam Cung Tuyết cũng tức giận ông nội, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, không đành lòng nhìn ông nội chết sớm như vậy, vì vậy đã đồng ý đến cầu xin Lý Quân.
Nghe lời nói của Nam Cung Tuyết, sắc mặt Lý Quân lại tầm xuống.
Trước đây nhà họ Nam Cung đã phong sát tập đoàn Quân Lâm, Lý Quân nể mặt Nam Cung Tuyết mà không diệt trừ nhà họ Nam Cung đã là quá lắm rồi, lên tại còn muốn mua Thuốc Trường Thọ?!
Lý Quân lập tức lắc đầu nói: "Nam Cung Tuyết, cô không cần cầu xin tôi, vô ích thôi, mỗi người đều phải trả giá cho lỗi lầm của mình”
Vừa nghe lời này, Nam Cung Tuyết lập tức "đùng đùng" dập đầu xuống trước mặt Lý Quân, rất nhanh trần đã rỉ máu.
"Lý Quân, cầu xin anh, em cầu xin anh..."
Nhìn Nam Cung Tuyết lúc này vô cùng đáng thương, Lý Quân nói: 'Nam Cung Tuyết, tôi làm việc có nguyên tắc riêng, cô muốn ép tôi phá vỡ nguyên tắc sao?"
Nam Cung Tuyết vẫn tiếp tục dập đầu không ngừng: "Lý Quân, em cầu xin anh, mong anh nể mặt quan hệ của hai chúng ta..."
Trong mắt Lý Quân lộ ra vài phần thất vọng, thở dài nói: "Nam Cung Tuyết, tính cách của cô cứ như vậy, không chỉ hại mình mà còn liên lụy người khác.
"Tôi có thể đưa thuốc cho cô, nhưng đây là lần cuối, ân tình của chúng ta coi như đã hết, cô đi đi, tôi sẽ cho người đưa Thuốc Trường Thọ đến nhà họ Nam Cung”
Nam Cung Tuyết từ từ đứng dậy, cảm ơn nói: "Cảm ơn anh, Lý Quân."
Nói xong, Nam Cung Tuyết lảo đảo đi ra ngoài biệt thự.
Nhìn bóng hình gầy gò của Nam Cung Tuyết, Lý Quân không khỏi lắc đầu