Lúc này, khi Lý Quân đứng ra, ánh mắt của mọi người đều đổ đồn về phía anh.
Bên cạnh, quản lý võ đài có chút lo lắng, nhìn về phía Quách Thanh Sơn: "Tổng giám đốc Quách, bảo bạn anh quay về đi, Miyamoto Akara cố tình chọc giận mọi người, đừng có mắc mưu của hẳn."
Hắn ta cũng nhận ra thân phận của Lý Quân không tăm thường, nếu hôm nay chết ở võ đài, hắn ta cũng không thoát khỏi liên quan.
Còn cặp đôi trẻ ngồi cách Lý Quân không xa cũng ngây người ra.
Không ngờ Lý Quân lại dám đứng ra vào lúc này.
Chàng trai trẻ trước đó mảng Lý Quân là đồ hèn nhát, mặt hơi đỏ lên.
Nói thật, hẳn ta cũng không có lá gan như Lý Quân.
Lúc này, một thiếu gia nhà quyền quý ngồi đối diện đột nhiên chấn động, nhận ra thân phận của Lý Quân.
Trên núi Ngọc Hoàng, hắn ta cũng theo cha đến xem trận chiến, có thể nói là nhớ rất rõ.
"Anh ấy là Lý Quân, không ngờ anh ấy cũng đến, tuyệt quá”
Thiếu gia đó kích động hét lớn.
Những người bạn bên cạnh hẳn ta đều ngạc nhiên, nhìn chằm chằm thiếu gia đó hỏi: "Anh không nhìn nhầm chứ? Anh ấy thực sự là Lý Quân, cao thủ số một ở thủ đô, người đánh bại Vạn Tử Khang?”
Mọi người đều cảm thấy khó tín.
Gần đây, danh tiếng của Lý Quân thực sự quá lớn.
Vừa rồi khi Miyamoto Akara ra oai, có người còn nghĩ, nếu Lý Quân ở đây, sao có thể để cho những người Phù Tang này ngang nhiên như vậy, không ngờ Lý Quân thực sự đến.
"Thiếu gia nhà họ Đổng, Đổng Kiện, xin chào Lý tiên sinh”.
Trong đám đông, một thiếu gia đột nhiên đứng dậy chào Lý Quân.
"Thiếu gia nhà họ Dương, Dương Tuấn, xin chào Lý tiên sinh”
"Nhà họ Vân, Vân Nam Quang, xin chào Lý tiên sinh”
"Công tử nhà họ Ngụy..."
Sau khi thiếu gia đầu tiên lên tiếng, những người đã từng xem trận chiến trên núi Ngọc Hoàng lần lượt ra chào Lý Quân.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết thân phận của Lý Quân.
Nhưng những thành viên của đoàn võ sĩ Phù Tang đều cau mày.
Họ mới đến thủ đô, nên không biết đến sự tồn tại của Lý Quân.
Nhưng nhìn bộ dạng này, thì người thanh niên can đảm đứng ra đó có vẻ rất uy tín
Giữa võ đài, ánh mắt của Miyamoto Akara lại sáng lên.
Mục đích lần này của hẳn là khiêu chiến với các cao thủ ở Long quốc, nếu như thanh niên vừa đứng ra kia có uy tín ở thủ độ, thì hẳn càng phải hung hăng, giẫm đạp đối phương dưới chân, như vậy danh tiếng của hẳn mới vang dội hơn.
Còn chàng trai trẻ mặc đồ hiệu Givenchy ngồi không xa Lý Quân, đã sợ đến mức cả người run lẩy bẩy.
Không ngờ người mà hắn ta vừa gọi đồ hèn nhát lại chính là cao thủ số một ở thủ đô, Lý Quân.
Mặc dù hắn ta không biết Lý Quân mạnh đến mức nào, nhưng hẳn ta biết ngay cả nhà họ Vạn cũng bị tiêu diệt trong tay Lý Quân.
Nghĩ đến đây, hẳn ta không khỏi tát vào mặt mình một cái.
“Anh Phương, anh làm sao vậy?"
Cô gái thấy bạn trai tự đánh mình, không khỏi lo lắng hỏi.
Với thân phận của cô ta, thậm chí còn chưa từng nghe đến tên của Lý Quân.
"Tôi tự đánh mình vì mình không có mắt, tự đánh mình vì mình không biết sống chết”
Chàng trai trẻ run rẩy nói.
Bên kia, quản lý võ đài đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn ta vẫn luôn đoán xem Lý Quân là người như thế nào, có thể khiến Quách Thanh Sơn cung kính như vậy, hóa ra là vị đại thần này.