"Tiểu Tam, chuyện này là do anh gây ra, hậu quả anh sẽ một mình gánh chịu”
Nghiêm Phó hít một hơi thật sâu, như thể đã hạ quyết tâm, dõng dạc nói.
Nhưng Lý Quân lại kéo Nghiêm Phó ngồi xuống.
"Anh cả, đến đây, chúng ta tiếp tục ăn uống, đừng. để đám người rác rưởi này làm ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của chúng ta”
Mọi người có chút cạn lời.
Bọn họ nghĩ ngờ Lý Quân bị điên hoặc cố tình đánh con trai chủ tịch tập đoàn Gia Hoa để tự sát.
Sau khi chứng kiến sự hung hăng của Lý Quân, không ai dám xông lên làm gì nữa, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Vì đã nói là 20 phút, họ sẽ đợi đúng 20 phút, đến lúc đó xem anh sẽ làm gì.
Vài tên công tử bột đã rút điện thoại, lén lút gọi người đến.
Hôm nay, Phùng Văn Hán bị đánh thành như vậy, họ nhất định phải đòi lại công bằng!
Lý Quân gắp thức ăn cho Nghiêm Phó, Lưu Mãnh, nhưng hai người không dám động đũa.
Hai cô gái cũng run rẩy.
Cuối cùng, chỉ có Lý Quân căm bát ăn cơm một mình.
Hai mươi phút trôi qua, người vẫn chưa đến.
Lúc này, Phùng Văn Hán đã được Tiền Dao dìu dậy, đang nhìn Lý Quân bằ ánh mắt độc ác.
Trái tim Nghiêm Phó chùng xuống.
Quả nhiên, Lý Quân chỉ giả vờ thôi, làm sao anh có thể liên lạc được với chủ tịch tập đoàn Gia Hoa
“Người của tôi sắp đến rồi, anh Phùng yên tâm, hôm nay nhất định phải phế thằng nhãi đó”
Một tên công tử bột hung ác nói.
Bảo vệ và quản lý đã đi ra ngoài, những chuyện tiếp theo không phải là việc họ có thể xen vào.
Quản lý nhà hàng gọi điện cho tổng giám đốc.
khách sạn, nhưng tổng giám đốc bảo ông ta cứ bình tĩnh quan sát.
“Rầm rầm rầm..”
Tiếng bước chân vang lên.
Người mà tên công tử kia gọi đã đến.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Nghiêm Phó và những người khác tái mét.
Vu Hòa nhát gan nhất thậm chí còn ngã phịch xuống đất, người run rẩy không đứng thẳng được.
“Cắt gân chân của thẳng nhãi này cho tao”
Thấy người của mình đã đến, tên công tử bột kia hung hãng nói.
Những người chạy đến gật đầu, xoa tay, thậm chí có người còn rút dao găm ra.
“Tất cả dừng tay”
Một tiếng gầm vang lên, mọi người đều giật mình.
Quay đầu lại, họ thấy một người đàn ông trung niên mặt đầy vẻ sợ hãi đang đi tới, chính là chủ tịch tập đoàn Gia Hoa, Phùng Bạc.
Mấy tên công tử bột thấy vậy thì giật mình, Phùng Bạc vậy mà thật sự đến.
Bọn họ không gọi điện báo cho Phùng Bạc, chẳng lẽ Lý Quân thực sự gọi được ông ta đến?
Còn Phùng Văn Hán nhìn thấy ba mình thì rơi nước mắt lã chã.
Tiền Dao bên cạnh ngoan ngoãn gọi một tiếng "Chú Phùng”
Chỉ là Phùng Bác không thèm để ý đến ai, mà nhìn thẳng về phía Lý Quân đang ngồi ăn cơm rất tự nhiên thoải mái.
Rồi trước mặt mọi người, ông ta quỳ xuống.
“Lý, cậu Lý."
Lúc này, trên mặt Phùng Bạc tràn đầy vẻ sợ hãi, kinh hoàng.
Mấy thẳng nhóc con này không biết nhưng ông ta là người trong giới thượng lưu ở thủ đô, đương nhiên ết rõ thanh niên trước mặt đáng sợ ra sao.
Ngay cả nhà họ Vạn còn bị xử đẹp, ông ta trước. mặt Lý Quân chẳng khác gì một hạt bụi.
Ông ta không biết con trai mình làm sao mà chọc giận Lý Quân, nhưng lúc này lưng ông ta đã ướt đắm mồ hôi lạnh.
Hôm nay, cửa ải này tuyệt đối là quỷ môn quan, người trước mặt còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương, nếu không vượt qua được ải này cả nhà ông ta sẽ chết chắc.
Tất cả những người chứng kiến cảnh này đều sợ ngây người, lúc này mấy tên công tử bột mới nhận ra mình đã đá phải tấm sắt.
Điều khiến họ kinh ngạc hơn là Lý Quân đã giơ chân đá Phùng Bạc ngã xuống đất.
Đồng thời, anh cầm lấy một đĩa thức ăn, đập mạnh vào đầu Phùng Bạc.
Máu trên đầu Phùng Bạc chảy ra, khiến tất cả mọi người đều run rẩy.