Kế đó, mấy gia chủ cùng tông chủ Lâm Phượng các thân mật trò chuyện với Minh thủ tân nhiệm, về phần tiền nhiệm Minh thủ Triệu Vô Cực bị bắt đi, có lẽ không nằm trong sự quan tâm của họ.
Nghi thức kế vị Minh thủ, như một bức tranh hài hòa, kéo xuống bức màn bế mạc.
Triệu Cương thấy Triệu Thu Hàn đi theo sau ta rời khỏi phế tích Đại hội đường, lập tức hô: "Muội muội!"
Triệu Thu Hàn ngừng bước, nhưng không quay người lại.
Triệu Cương dùng giọng nói hết sức ôn hòa nói: "Muội muội, theo ta trở về Minh thủ phủ đi, từ nay về sau ta sẽ chiếu cố muội thật tốt!"
"Ta vĩnh viễn cũng không trở lại nơi đó, vĩnh viễn!" Giọng nói Triệu Thu Hàn cực lạnh lùng.
Sắc mặt Triệu Cương hơi cứng ngắc, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang.
Ta mỉm cười nói với Triệu Cương: "Cứ yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt!" Nói xong liền mang theo Triệu Thu Hàn lên phi năng.
Nhưng thần niệm ta vẫn tinh tường nhận thấy được, sắc mặt Triệu Cương ngay lúc ta quay lưng âm trầm tới đáng sợ.
Khóe miệng ta lộ ra một tia cười lạnh.
"Ngươi đã nói, sẽ tha cho hắn một mạng!" Trên phi năng, Triệu Thu Hàn truyền âm với ta.
"Ta nói chuyện sẽ giữ lời."
Thủy Thanh Hoa nhíu mày hỏi: "Dương lão đệ, vừa rồi cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Vì sao hai tên Hải tộc kia nói cùng với lời ngươi nói trước kia không giống nhau lắm?"
Thủy Kiếm Phi suy nghĩ một chút, nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ... hai tên Hải tộc kia chính là do Dương Đào ngươi an bài?"
Nhưng lời vừa nói ra, ngay cả hắn cũng không tin nổi, bởi hai tên Hải tộc kia chính là thiên giai thượng phẩm, tuyệt đối là chính là nhân vật đỉnh cao trong Hải tộc, ta ở trong Hải tộc đại náo một trận, khiến Hải tộc chết nhiều người như vậy, hai tên kia không tìm ta liều mạng là tốt lắm rồi, tại sao lại nghe lời ta sai bảo đặc biệt nhằm vào Triệu Vô Cực chứ?
Ta cười cười, nói: "Đúng vậy."
Thủy Thanh Hoa cùng Thủy Kiếm Phi đều sửng sốt, hiện ra vẻ khiếp sợ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thủy Thanh Hoa khẽ thở dài, hắn cũng không hỏi vì sao hai tên Hải tộc kia nghe ta sai khiến, chỉ nói: "Dương lão đệ, lúc đầu ngươi nói muốn cho Triệu Vô Cực thân bại danh liệt, chính là chỉ ngày hôm nay?"
Ta bình thản nói: "Đã làm sai chuyện, sẽ phải trả giá cực đắt, Triệu Vô Cực có kết quả ngày hôm nay, đều là hắn gieo gió gặt bão!"
Thủy Thanh Hoa nhìn sang Triệu Thu Hàn vẫn trầm mặc, nói: "Thân bại danh liệt, mất hết quyền lợi, chúng bạn xa lánh, kết quả của Triệu Vô Cực, coi như thê thảm rồi."
Ta mỉm cười, thê thảm sao? Còn chưa đủ đâu...
Ta nói với Triệu Thu Hàn: "Thu Hàn, bây giờ cô định quay về Lâm Phượng các hay ở lại Địa Cầu? Hiện giờ Triệu Vô Cực đã không thể làm gì cô được nữa, có ta ở đây, Triệu Cương cũng không dám mang cô về Minh thủ phủ được."
Triệu Thu Hàn nhìn ta, hai má chợt hiện hai đóa hồng nhuận nhàn nhạt, nói: "Không dám, từ nay về sau, ta là người của ngươi, ngươi là chủ nhân của ta. Ngươi đi đâu, ta sẽ theo nơi đó."
Thủy Thanh Hoa cùng Thủy Kiếm Phi liền muốn lòi tròng, ánh mắt nhìn ta liền trở nên cực kỳ cổ quái.
Thủy Thanh Hoa âm dương quái khí truyền âm sang: "Tiểu tử, thật không biết ngươi còn có khẩu vị này chứ? Chắt nữ ta còn chưa đối phó xong, đã bắt đầu bao dưỡng tình nhân rồi? Lại còn là một nữ hầu nữa chứ?"
Ta thiếu chút bị nước miếng sặc chết, sau đó liền ý thức được, những lời nói với Thủy Hương Vân ngày hôm qua, đều bị lão gia hỏa này nghe trộm không sót một chữ. Cũng do ta sơ ý, lúc nói chuyện lại quên gia cố một tầng cách âm.
Vừa định giải thích, ta lập tức bị câu kế tiếp của Thủy Thanh Hoa té ngửa: "Cũng không tệ lắm! Có phong phạm của ta năm xưa! Nhớ tới năm đó, mỹ nữ theo đuổi ta, phải nói là đủ kết thành đoàn đội luôn đấy!"
Bỏ qua Thủy Thanh Hoa tự biên tự diễn, ta vội ho một tiếng, nói: "Thu Hàn, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, ta đem ngươi trở thành bằng hữu..."
Triệu Thu Hàn quay đầu đi, không nói lời nào.
Nhưng từ cử chỉ đó ta cũng biết, dù ta nói gì nàng cũng sẽ không nghe vào tai nữa.
Thủy Kiếm Phi thân là phụ thân Thủy Hương Vân, ánh mắt nhìn ta lập tức trở nên bất thiện, mà Thủy Thanh Hoa bên kia lại hắc hắc cười trộm không ngừng, càng cười càng quỷ dị.
Trở lại biệt thự Thủy gia, xuống phi năng không thấy bóng dáng Thủy Hương Vân, trong lòng ta không khỏi có chút thất vọng, thầm than một tiếng, không lẽ, thật sự sẽ kết thúc như vậy sao?
Chia tay Thủy Thanh Hoa, ta trở về phòng mình, Triệu Thu Hàn liền vô thanh vô thức theo sát ta vào, còn đóng cửa cẩn thận.
Không biết sao, hiện giờ ta đột nhiên lại có chút sợ ở riêng một mình với nàng, vội ho một tiếng, nói: "Thu Hàn, cô nếu cố ý ở lại cạnh người ta, ta cũng không có ý kiến, nhưng mà cô cũng không thể ở chung một phòng với ta chứ?"
Triệu Thu Hàn không nói gì, chỉ là nhìn ta.
Đã có phần lý giải tính cách nàng, ta nói tiếp: "Không bằng như vầy, cô ở lại gian phòng kế bên đi, có chuyện gì cần ta gọi cô được không?"
Lời này tương đối ái muội, bởi ta đã quen sinh hoạt một mình, cảm giác ngoại trừ mỗi chuyện nhu cầu "đặc biệt" kia ra thì cũng nàng cũng không giúp gì được nữa, nghĩ tới đây ta không khỏi đỏ mặt.
Chỉ là Triệu Thu Hàn hiển nhiên thuần khiết hơn ta, mà tất nhiên cũng không để lời ta nói trong lòng, cũng không nói thêm, tìm một góc trong phòng, trực tiếp lăng không xếp bằng, nhắm mắt điều tức.
Chuyện này ta cảm thấy bó tay, cảm thấy mình thật không có uy thế gì cả, thật là quá thất bại mà. Ta lắc đầu, liền ra khỏi phòng, thầm nghĩ không trêu vào nàng nữa thì tốt hơn. Nào ngờ, chân trước ta vừa bước ra ngoài cửa, chân sau Triệu Thu Hàn cũng theo ra.
Thở dài một tiếng, ta xoay người nói với nàng: "Thu Hàn, cô làm như vậy ta rất không tự nhiên. Ta nghĩ chúng ta nên hồi phục quan hệ trước đây thì tốt hơn."
Trong mắt Triệu Thu Hàn hiện những gợn sóng, nhẹ giọng nói: "Ta làm cho ngươi chán ghét như vậy sao?"
Ta cười khổ nói: "Ta không có ý này, ý của ta nói là, giữa người và người, luôn luôn phải bảo trì một không gian và cự ly thích hợp, như vậy giữa họ mới có thể chung sống hòa hợp hơn, hiểu rồi chứ?"
Triệu Thu Hàn trầm mặc vài giây, trả lời: "Không hiểu."
Ta thiếu chút té ngã, thầm nghĩ nha đầu kia còn lớn hơn ta cả chục tuổi tại sao còn không hiểu được lý lẽ này chứ, lập tức liền tỉnh ngộ, có lẽ do nhiều niên bị giam trong Minh thủ phủ, có rất ít cơ hội tiếp xúc với ngoại nhân, cho nên đối với phương diện đối nhân xử thế có vẻ trì độn một chút.
Thầm than một tiếng, trong lòng ta đối với Triệu Thu Hàn sinh ra cảm giác đồng tình, hòa hoãn nói: "Không hiểu thì thôi vậy, nói chung, cô cứ ở phòng bên cạnh, cô nếu coi ta là chủ, vậy phải nghe theo mệnh lệnh của ta."
"Rõ." Giọng Triệu Thu Hàn có chút khác thường, sau đó liền đi sang gian phòng bên cạnh.
Đúng lúc này, Thủy Hương Vân lại xuất hiện trước cửa, nhìn thấy ta cùng Triệu Thu Hàn, liền sửng sốt một chút, Triệu Thu Hàn nàng cũng gặp qua, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp nàng ở biệt thự Thủy gia, hơn nữa còn ở chung với ta, trong ánh mắt hiện một tia cổ quái.
"Hương Vân!" Thủy Hương Vân đột nhiên xuất hiện, khiến ta vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
Ánh mắt Thủy Hương Vân nhìn phức tạp, như ai như oán, ngừng một chút, mới mỉm cười nói: "Thì ra anh đang có khách, vậy em cũng không quấy rầy nữa."
Nói xong, Thủy Hương Vân liền xuay người rời đi.
Tim ta đập loạn, nghĩ thầm không lẽ nàng hiểu lầm ta và Triệu Thu Hàn chứ? Vội gọi: "Hương Vân!"
Thân hình Thủy Hương Vân dừng lại một chút, nhưng cũng không xoay người, vẫn bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Thủy Hương Vân, trong lòng ta không khỏi hết sức phiền muộn, sắc mặt dần trầm xuống.
"Dương... Chủ nhân, có phải ta khiến nàng mất hứng không?" Triệu Thu Hàn nhìn, nghi hoặc hỏi.
Ta khoát tay, mạnh mẽ áp chế phiền muộn trong lòng, mỉm cười nói: "Không phải chuyện của cô, cô đi nghỉ trước, còn có, sau này đừng gọi chủ nhân, ta không quen bị người khác gọi như thế, cứ như trước đây gọi Dương Đào là được rồi!" Thấy đôi mi mảnh mai củaTriệu Thu Hàn khẽ nhăn lại, sắp muốn nói, ta liền bổ sung: "Đây là mệnh lệnh!"
"Vâng." Triệu Thu Hàn lên tiếng, liền sang gian phòng bên cạnh.
Ta tự nhốt mình trong phòng, ngã trên giường, thở dài một hơi.
Ta không biết vừa rồi có phải Thủy Hương Vân gặp ta muốn nói quyết định của nàng không, cũng không biết quyết định của nàng như thế nào, thế nhưng, nàng thấy Triệu Thu Hàn ở đây, liền không đợi ta phân trần liền bỏ đi, lại khiến trong lòng ta không biết cảm giác thế nào nữa.
Lẽ nào nàng lại không tin tưởng cảm tình của ta với nàng như vậy? Trong lòng ta khó chịu suy nghĩ.
Liền đó tự cười giễu mình, nói tới chính ta không thẳng thắng thành khẩn và luôn trốn tránh, khiến cho nàng nghĩ ta thật ra cũng không quan tâm nàng sao? Dù là nói nhiều lời hoa ngôn xảo ngữ cũng vô dụng, ở thời kỳ căng thẳng này, ta dẫn một cô gái vào phòng, như vậy khiến cho nàng càng thêm hiểu lầm, nàng tức giận cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ là... nàng cứ như vậy dễ dàng hiểu làm ta cùng Triệu Thu Hàn, ngay cả giải thích cũng không muốn nghe, đối với ta như vậy có phải hơi quá đáng chút không?
Ta khẽ thở dài, thật là bệnh chung của đệ tử thế gia... Tuy biểu hiện với người thường không khác mấy, thế nhưng loại cao ngạo tận xương tủy tích lũy qua hàng chục thế hệ lại rất khó tiêu trừ. Tuy chỉ là một nữ hài nhìn bên ngoài nhu nhược, nhưng dục vọng chiếm hữu trong tình yêu mạnh mẽ hơn ai hết, sự cao ngạo tự tôn của nàng, không cho phép nàng chia xẻ tình yêu với người khác, cũng không cho phép tình yêu của mình bị phản bội, cho nên mới không chút do dự chọn bỏ đi...
Mệt mỏi, thật có chút mệt mỏi. Ta cảm giác khoảng cách giữa mình và Thủy Hương Vân càng ngày càng xa.
Đồng thời, trong lòng ta, cũng không khỏi sinh ra một cổ oán khí của tuổi trẻ, bỏ đi thì ai không thể sống được chứ? Ta cũng chưa phải yêu Thủy Hương Vân đến mức chết đi sống lại mà, chẳng lẽ còn muốn bảo ta đi cầu khẩn nàng? Nàng thích hiểu lầm, vậy cứ hiểu lầm đi!
Thân hình nhảy dựng lên, ta tiện tay phất một cái, một cái không gian liệt phùng xuất hiện trước mặt, thả người vào bên trong.
Bằng Lâm Phượng các trung chuyển, lần thứ hai từ trong không gian liệt phùng đi ra, trong lòng ta nghĩ thật là phiền phức, mỗi lần đều phải đảo qua bên ngoài Lâm Phượng các một chuyến. Nhưng cũng hết cách, bằng tu vi hiện tại của ta, căn bản không có khả năng mở ra không gian liệt phùng độc lập tiến hành không gian chuyển di, hiện nay chỉ có thể mượn đỡ bóng râm của muội muội vậy.
"Chủ nhân!" Vừa mới nói không có thói quen người khác gọi mình là chủ nhân, bật người một cái lại có người gọi ta là chủ nhân rồi.
Ta mỉm cười với Ngao Bái, Ngao Thông: "Hai người các ngươi làm tốt lắm!" Tiện tay bắn ra hai cổ hắc điện chân khí, nhập vào trong cơ thể mỗi người.
Ngao Bái Ngao Thông lập tức cảm thụ được công lực của mình được tăng cường, mừng rỡ không thôi: "Đa tạ chủ nhân ban thưởng!"
23-05-2010, 08:15 PM
Cực Phẩm Chiến Thần